Mấy tháng gần đây là những tháng ăn ngủ, có thể nói là quãng thời gian "cầu được ước thấy" của Lâm Vĩnh Túc.
Vì sao nói như vậy?
Nếu cô muốn sợi dây chuyền có đính kim cương vừa được hãng X sản xuất vào ngày hôm nay, ngày mai sợi dây đó đã nằm trên cổ Lâm Vĩnh Túc.
Nếu cô nói, muốn một căn biệt thự to gấp hai lần Trịnh gia hiện tại. Ngay ngày mai sẽ có một căn biệt thự mới toanh vừa được xây dựng mang tên cô.
Nếu cô nói muốn một bữa ăn lãng mạn chỉ có hai người. Tối hôm đó một khách sạn năm sao với khung cảnh nên thơ cùng tiếng nhạc violon nhẹ nhàng lãng mạn sẽ là không gian của chỉ riêng hai người là cô và Trịnh Liệt.
Nhưng chỉ có một thứ duy nhất, đó là nếu cô nói muốn giảm cân. Thì đó hiển nhiên là điều không thể.
Đã sáu tháng mang thai, Lâm Vĩnh Túc càng ngày bụng càng lớn dần, cả người vì thế cũng đầy đặn lên không ít, khuôn mặt bầu bĩnh của cô càng tròn trĩnh hơn vài phần, chỉ là Lâm đại tiểu thư nhà chúng ta luôn cảm thấy tự kỷ vì cảm thấy có điểm không xứng đáng với Trịnh Liệt, nhưng vì e ngại nên cô cũng không bao giờ nói hay thể hiện ra ngoài mặt.
Nhưng mà..., hôm nay chồng của cô nổi hứng muốn cùng hai mẹ con đến nhà hàng sang trọng dùng bữa.
Lâm Vĩnh Túc như mở cờ trong bụng chuẩn bị rất nhiều thứ, từ trưa đã lao ngay vào phòng chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất để sánh bước cùng Trịnh Liệt đi chung một chỗ với nhau, cả ngày nụ luôn hiện trên khóe môi.
Nhìn một loạt mỹ phẩm trên bàn trang điểm, Lâm Vĩnh Túc cầm lên từng cái một để chọn lựa.
Kem nền?
Loại này không mịn. Loại này mùi không thích. Loại này màu hơi sáng quá.
Phấn?
Cái này hơi thô. Hộp này không hợp với kem. Loại này màu không được đẹp.
Son?
Màu này hơi ướt. Màu này lại đỏ quá. Không được, loại này thì lại không thơm.
Sau khi mất năm tiếng đồng hồ để chọn lựa đồ trang điểm, Lâm Vĩnh Túc mở tủ quần áo.
Ngước mắt nhìn đồng hồ.
Vẫn còn hai tiếng nữa Trịnh Liệt mới về. Cô vẫn còn hai tiếng đồng hồ để chọn quần áo.
Tất bật cả một ngày để chuẩn bị xong xuôi, thế nhưng trời xui đất khiến thế nào, tối hôm đó Trịnh Liệt lại về nhà trễ, làm cho cô trông ngóng không yên.
Gọi điện cho trợ lý hỏi thăm mới biết anh từ chiều đã rời khỏi công ty, trong lòng Lâm Vĩnh Túc liền nổi lên một cỗ bất an vô hình, cô không rõ là bản thân mình đang lo sợ điều gì, nhưng là có một cảm giác không an tâm cứ xâm lấn trong cô.
Cũng có thể là do tâm lý mang thai của phụ nữ, họ luôn cảm thấy thiếu an toàn.
Trông đứng trông ngồi, cuối cùng Lâm Vĩnh Túc quyết định nhờ tài xế Lâm chở đi đến công ty, điện thoại trên tay phút chốc cũng bấm số gọi cho Trịnh Liệt nhưng anh đều tắt máy.
"Anh có thể ở đâu được chứ?"
Điện thoại của Lâm Vĩnh Túc đột nhiên đổ chuông, là số của trợ lý Trịnh Liệt, cô vội vàng bắt máy.
"Tiểu Thư, Trịnh thiếu đang ở quán bar, cậu ấy vừa mới bảo tôi lái xe đến đón về." trợ lý biết nói ra điều này là đâm sau lưng ông chủ của mình một nhát, nhưng biết sao được, từ khi lấy thiếu phu nhân về, điều hắn đúc kết được chính là quyền lực của người vợ này còn tối thượng hơn cả Trịnh thiếu, hắn đương nhiên phải biết cân nhắc nặng nhẹ.
Cậu chủ, coi như tôi xin lỗi cậu đi~
Ngón tay mạnh bạo tắt điện thoại, đôi mắt nai chớp nhẹ một cái, trong đôi con ngươi đen sẫm hiện lên đằng đằng sát khí, tựa hồ có thể thiêu đốt mọi thứ, Lâm Vĩnh Túc nghiến răng, nói: "Đến quán Bar X."
Trịnh Liệt, anh được lắm, dám đi đến quán bar cơ đấy.
***************
Trong tiếng nhạc xập xình inh ỏi của hộp đêm phức tạp, Trịnh Liệt không khó nhọc nhưng cũng không hề dễ dàng đưa Lô Vỹ Tinh ra khỏi đó.
Con bé này hôm nay giận dỗi với Ninh Kiến Thần thế nào mà lại uống nhiều như vậy, nếu lúc nãy anh không chạy tới kịp, không biết nó đã rơi vào tay của mấy gã đàn ông đáng chết bên trong kia rồi.
"Em muốn uống...hức...uống nữa...hức..."
"Em đừng quấy nữa có được không?"
"Anh à... anh không thương em sao... em rất thương anh...hức..., anh cho em vào trong đi... nha~" Đôi mắt to tròn lấp lánh nước như con mèo con đang ra sức năn nỉ chủ nhân của mình, người khác nhìn vào không khỏi nảy sinh động lòng, nhưng với Trịnh Liệt mà nói, sự an toàn của đứa em này quan trọng hơn, anh tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Không được!"
Lô Vỹ Tinh mềm dẻo không được chuyển sang cứng rắn, cô há miệng nắm lấy bàn tay đang kéo cánh tay của mình lên, ngoặm một cái lớn.
Trịnh Liệt nhíu mày, anh đẩy đầu cô ra rút tay về, vì lực đạo quá mạnh, cộng thêm cơn say chuếnh choáng của Lô Vỹ Tinh, cô chới với úp luôn mặt vào lồng ngực rắn chắc của Trịnh Liệt.
Toàn bộ hiện trường trong nháy mắt điều thu hết vào tầm mắt của Lâm Vĩnh Túc, hàm răng hơi hé mở chợt nghiến chặt lại đến run rẩy, bàn tay bên dưới nắm chặt lại thành quyền, ánh mắt của cô bây giờ chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất.
Một người đàn ông khôi ngô tuấn lãng đang ôm ấp lấy một cô gái yểu điệu thướt tha.
Được lắm, được lắm.
Đẹp đôi lắm.
Trong lòng cuồn cuộn sôi sục ngọn lửa thiêu đốt, lí trí cuối cùng cũng tìm đường kéo Lâm Vĩnh Túc thức tỉnh được phần nào, cô hít vào thở ra đều đặn vài lượt, cố thư giãn đầu óc bằng động tác Yoga đơn giản mình hay tập mỗi sáng, sau đó mới bước về phía hai người bọn họ.
Chết tiệt, còn dám đứng ngay trước lối vào của hộp đêm, anh không cần phải phô trương về việc mình cùng người con gái khác đến đây như vậy chứ?
"Chồng à, em đến đón chồng về đây." Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút nũng nịu thốt lên từ sau lưng làm cho Trịnh Liệt rợn tóc gáy, đây là lời lẽ quen thuộc nhưng vì sao nghe vào lại làm cho anh bũn rũn tay chân thế này.
Lâm Vĩnh Túc nén cơn giận lại bước tới trước mặt anh, cốt nhìn rõ khuôn mặt đang dính sát vào lồng ngực chồng mình xinh đẹp như thế nào, liệu có xinh hơn cô bao nhiêu mà khiến cho người chồng lạnh lùng này dám bỏ cả buổi hẹn với vợ chạy tới hộp đêm như vậy. Thoạt nhìn có vẻ cũng rất hơn người, khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét tinh tế hài hòa, đúng là cô gái trong bức hình ấy rồi.
Thảo nào.
Yết hầu Trịnh Liệt chuyển động nhẹ khi bắt gặp đôi mắt như phóng ra tia lửa của Lâm Vĩnh Túc, cô đang nhìn anh chằm chằm.
Ừ thì anh cũng không ngốc đến nổi không nhận ra ánh mắt "yêu thương" này có hàm ý gì, nhưng hiện tại anh không thể giải thích, càng không thể buông tay người con gái trong lồng ngực này ra được.
Trước khi Lâm Vĩnh Túc lên tiếng, Trịnh Liệt đã thoáng thấy bóng dáng của tay săn ảnh đang cầm sẵn máy chụp hình trên tay, mái tóc của Lô Vỹ Tinh tán loạn đã che đi hơn nửa khuôn mặt đang nép vào ngực của anh, như thế thì không thể chụp rõ mặt, nếu như anh buông cô ra thế nào khuôn mặt nổi tiếng của cô diễn viên này ngày mai cũng sẽ là đề tài bàn luận nóng hổi của tạp chí cho xem.
"Về nhà nói chuyện sau."
"Đó là giọng mà anh nên nói với em sau những gì em đang chứng kiến sao?"-Lâm Vĩnh Túc thiếu điều chống tay lên hông cãi tay đôi với Trịnh Liệt, cô phải bội phục khả năng kiềm chế của mình rồi.
Nhưng vì nghĩ đến đứa con trong bụng, Lâm Vĩnh Túc à, không nên kích động. Bĩnh tĩnh. Bình tĩnh.
Anh nuốt khan một ngụm nước bọt.
Khuôn mặt ẩn nhẫn nhìn người vợ của mình, đáy mắt đã nhìn ra hôm nay cô bỏ không ít công sức cho buổi hẹn của họ, Lâm Vĩnh Túc hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm nhẹ trông vô cùng xinh đẹp, thế mà anh lại làm cô phải hiểu lầm.
Vợ yêu à. Anh quả thực có lỗi.
"Là hiểu lầm, cô ấy say rồi, lên xe anh sẽ giải thích." Anh vốn ít nói, giải thích càng không cần thiết, nhưng vì sự nỗ lực hôm nay của cô, điều này là đáng lắm, hơn nữa Lâm Vĩnh Túc cần biết được sự thật.
"Được, để coi anh giải thích thế nào?"
Lâm Vĩnh Túc vừa nói hết câu, Trịnh Liệt đã xoay người bế Lô Vỹ Tinh đi lên xe khi trợ lý của anh vừa chạy tới, cố tình dùng thân thể to lớn của mình che đi khuôn mặt của Lô Vỹ Tinh không để máy quay bắt được hình ảnh nào, đáy mắt âm trầm nguy hiểm lướt mắt sang người trợ lý đáng chết của mình.
Hắn dám bán đứng anh.
Lâm Vĩnh Túc cười khẩy, lời giải thích này nghe được sao? Cái gì mà em gái chứ, anh có cần bịa đặt trắng trợn như vậy hay không.
Anh nhìn ra được ý nghi hoặc cùng không thể tin trong mắt cô, không vui nói: "Đó là sự thật."
Lâm Vĩnh Túc đi tới kệ lấy ra quyển sách lôi lốc hình bày trước mặt Trịnh Liệt, cằm hơi hất nhẹ lên nhìn anh chờ đợi sự giải thích thích đáng hơn: "Vậy dòng chữ này anh có dám nói không phải anh viết hay không?"
Trịnh Liệt trong lòng nổi lên sự bực tức khó giải bày, chuyện này rất lâu rồi, không ngờ cô lại có thể lôi ra được, nhưng nhìn Lâm Vĩnh Túc khi ghen càng xinh đẹp bội phần, làm anh lại động lòng nữa rồi.
Trịnh Liệt không nói thêm nữa, đi đến chỗ Lô Vỹ Tinh đang nằm ngủ say trên ghế sô pha dài, vỗ nhẹ lên mặt em gái mấy cái, lời lẽ không lớn không nhỏ cất: "Tinh Tinh, nói xem người em yêu nhất là ai?"
Cô đang say ngủ bị quấy đương nhiên không vui, nét mặt khó coi nhăn nhó, mi mắt nặng trĩu lười biếng nhắm lại, chỉ thỏ thẻ được vài chữ: "Ninh Kiến Thần anh là đồ đáng ghét, chỉ có anh hai là thương em nhất thôi, em sẽ tìm anh Trịnh Liệt của em."
Khuôn mặt điềm đạm của anh phút chốc đông cứng rồi chuyển sang xám xịt. Trời ạ, cái này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nỗi oan này. Em hại chết anh rồi em gái nhỏ à.
Lâm Vĩnh Túc thở hắt ra, cô giận đến tím mặt quay người bỏ lên phòng khóa luôn cửa lại, đêm nay Trịnh Liệt xác định ngủ ở thư phòng luôn đi nha.