Phụ thân mất sớm, muội muội Chu Đào năm nay mới mười lăm tuổi còn đệ đệ A Thu thì mười tuổi, hai người còn nhỏ chưa giúp được việc gì. Nàng tuy rằng đã 16, cũng đã đến tuổi phải lấy chồng sinh con, nhưng mẹ vẫn giữ nàng ở nhà để giúp đỡ gia đình thêm vài năm, chờ đệ đệ lớn hơn một chút, có thể làm được việc, mẹ sẽ tìm một gia đình tốt mà gả nàng đi.
Mai Tử cùng Phúc ca vụng trộm qua lại là giấu mẹ. Phúc ca đối với Chu Đào, A Thu cũng tốt nên bọn họ không có nói cho mẹ biết chuyện.
Sau đó, khi Phúc ca nhắc tới việc này với gia đình liền gặp sự phản đối, cha hắn chạy tới gặp nương Mai Tử, nương Mai Tử thế mới biết. Bà cầm chổi dạy cho Mai tử một trận ngay trước mặt cha Phúc ca. Mai Tử không tính đến bỏ nhà đi, nhưng mẫu thân làm vậy thật khiến cho tâm nàng lạnh xuống. Bởi vậy, khi Phúc ca đề nghị bỏ trốn, nàng không suy nghĩ liền đồng ý.
Mai Tử không yêu cầu gì nhiều, chỉ mong gặp được người thật lòng đối tốt với mình. Phúc ca cho nàng hy vọng, lại làm cho nàng thất vọng nặng nề. Thế nhưng nay Mai Tử lại lập gia đình, điều này khiến nàng cảm giác rất là kỳ diệu.
Quy củ lập gia đình Mai Tử cũng xem qua rất nhiều. Chị em họ hàng nhà nàng gả ra một đám, nay đến lượt mình, Mai Tử lại có chút chua xót. Nàng biết, từng người gả ra ngoài đều là gả cho người mình thích, nhưng nàng lại không có. Người mà Mai Tử phải gả lại là người làm cho Mai Tử e ngại, là người có vết sẹo đáng sợ trên ngực kia.
Mai Tử ở trong kiệu xóc nảy, nghe bên ngoài diễn tấu. Tiêu Kinh Sơn làm việc rất chu toàn, lo lắng mọi việc đều không có gì thiếu sót, nhưng như vậy thì thế nào? Mai Tử cắn cắn môi, kiệu đi một vòng quanh sơn thôn, cuối cùng cũng dừng.
Mai Tử được đưa đến tân phòng trong căn nhà tranh của Tiêu Kinh Sơn. Nàng ngồi đầu giường, đặt gần đó có cái lò sưởi, cúi đầu không nhúc nhích, chờ chuyện kế tiếp xảy ra.
Bên ngoài khi tiệc tàn, Tiêu Kinh Sơn hướng vài vị hương thân phụ lão hỗ trợ nói cảm tạ rồi mới chậm rãi đi vào nhà.
Cửa kêu một tiếng mở ra, Tiêu Kinh Sơn bước tới gần, Mai Tử lập tức ngồi thẳng dậy.
Về việc động phòng, Mai Tử đã sớm nghe qua. Các tỷ muội nhà nàng gả ra ngoài một đám, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ đều tụ tập một chỗ nói này nói nọ, nói xong liền đỏ mặt cười trộm. Mai Tử làm bộ không thèm để ý, cố gắng không nghe, nhưng những lời này vẫn cứ hướng lỗ tai nàng mà chui vào vài câu. Nay đến phiên mình xuất giá, mẹ cũng nói với nàng rất nhiều chuyện. Nàng không dám nghe, vậy nên chỉ biết mơ hồ.
Nàng sợ đau, lại thẹn thùng, huống chi nam nhân này so với người bình thường còn cao lớn khỏe mạnh hơn, làm cho nàng càng sợ hãi.
Tay nàng vặn vẹo dưới khăn hồng, nàng nghĩ Tiêu Kinh Sơn nhất định nhìn ra, bởi vì hắn đi đến giường lại không tiến tới gần nữa. Thân ảnh cao lớn bao phủ nàng, cúi đầu nhìn nàng, không nói gì. Mai Tử xấu hổ, lắp bắp suy nghĩ nên nói gì đó, nhưng mở miệng vài lần đều không thể phát ra tiếng. Cuối cùng vẫn là hắn mở miệng trước: "Nàng đói bụng chưa?"
Mai Tử nghe lời này, liền quên luôn xấu hổ, nàng thật sự đói bụng nha. Đi kèm với suy nghĩ, bụng nàng phát ra tiếng thì thầm hưởng ứng. Mai Tử ôm bụng, không cho nó tiếp tục kêu to. Nàng đỏ mặt, đúng lúc đó, khăn voan nhoáng cái liền bị vén lên, đập vào mắt nàng là bộ ngực rắn chắc của Tiêu Kinh Sơn. Nàng sợ hãi "A" lên một tiếng, ý thức được mình thất thố liền vội vàng che miệng lại, cẩn thận nhìn Tiêu Kinh Sơn.
Tay Tiêu Kinh Sơn cầm cây xứng, trên đó còn có cái khăn voan lúc nãy, nhìn nàng. Hai người nhìn nhau một lúc, Tiêu Kinh Sơn đặt cây xứng xuống, chỉ bàn nói: "Ăn cơm trước đã".
Mai Tử cắn môi, cẩn thận đứng lên, vòng qua Tiêu Kinh Sơn đi đến bàn. Hắn đem cho nàng mấy khối bánh hỉ, lại gắp cho một chén rau dại cùng một chén cháo kê, ý bảo nàng ăn trước. Đợi Mai Tử ăn xong, Tiêu Kinh Sơn lấy hai chén rượu, một ly đưa cho Mai Tử, một ly cho chính mình.
Mai Tử nhanh chóng buông bát đũa xuống, ngẩn người nhìn Tiêu Kinh Sơn, nửa ngày sau nàng mới phản ứng lại, đây là rượu giao bôi? Nàng cuống quýt nhận lấy, co quắp bày ra tư thế hai cánh tay giao nhau với Tiêu Kinh Sơn, ngẩng cổ gian nan uống hết chén rượu kia.
Uống rượu xong, Mai Tử vô tội nhìn Tiêu Kinh Sơn, kế tiếp phải làm gì? Nàng không nhớ gì cả!
Tiêu Kinh Sơn không nói gì, đứng dậy đem hai chén rượu cất đi, lại đầu giường chỉnh lò sưởi, rồi mới quay lại nói với Mai Tử đang ngơ ngác nhìn mình: "Ngủ đi".
Mai Tử nháy mắt đỏ mặt, trong lòng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Ngủ, đây mới là việc quan trọng nhất trong đêm tân hôn của bọn họ !
Mai Tử cúi đầu đứng dậy, yên lặng đi đến đầu giường gần lò sưởi rồi đứng sững. Nàng muốn làm cái gì, chính mình cởi quần áo?
Tiêu Kinh Sơn trầm mặc nhìn Mai tử, nửa ngày sau rốt cuộc mới chỉ cái giường nói: "Nàng ở bên trong, ta ở bên ngoài".
Mai Tử ngẩng đầu nhìn, trên giường có hai cái gối được đặt ngay ngắn. Mai Tử kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, hắn có ý gì, chẵng lẽ nàng hiểu sai ý hắn hay sao?
Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử bất động, nhíu mày hỏi: "Nàng không muốn nghỉ ngơi sao?"
Mai tử vội vàng gật đầu, nàng muốn nghỉ ngơi, nàng mệt.
Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, cởi cái áo được làm bằng vải thô của hắn ra, treo lên đầu giường rồi ngồi xuống.
Khoé mắt Mai Tử liếc thấy hắn cởi áo, để lộ khoảng ngực rộng lớn, cơ bắp săn chắc, trên ngực hắn quả nhiên có một vết sạo dữ tợn, theo xương sườn phía dưới kéo dài đến thắt lưng nơi đai quần. Mai Tử có điểm sợ hãi, nhưng vẫn không thể dừng suy nghĩ, vết sẹo kia kéo dài đến đâu? Vết sẹo đi xuống, đi xuống, xuống chút nữa..............
Mai Tử không dám tưởng tượng thêm, mặt nàng lại bắt đầu nóng lên.
Tiêu Kinh Sơn đưa tay tính kéo dây lưng, nhưng hắn bỗng dừng lại, giương mắt nhìn Mai Tử: "Như thế nào còn chưa lên?"
Mai Tử cảm thấy nam nhân đang ngồi trên giường lúc này thật kiến cho người ta sợ hãi. Hắn giống như dã thú tản ra nghiêm nghị cùng áp lực làm cho Mai Tử không dám tới gần. Đêm nay là cửa ải khó khăn nhất, mà nàng muốn trốn cũng trốn không được.
Mai Tử cố lấy dũng khí, cẩn thận cởi từng lớp hỉ phục.
Quá trình này Tiêu Kinh Sơn vẫn nhìn nàng, tay Mai Tử run rẩy, nàng chưa từng có cảm giác tay mình không phải là của chính mình, quần áo mình không phải là của mình như bây giờ.
Hắn vừa đứng lên, thân hình cao lớn nhất thời đem cả người Mai Tử bao phủ, động tác của nàng liền cứng đờ. Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn tiểu nương tử mới cưới của mình, nàng khẩn trương ngay cả thở cũng quên. Tiêu Kinh Sơn rũ mi nói: "Nàng không cần sợ, ta đi xem cửa sổ đã đóng hay chưa".
Tiên Kim Sơn vòng qua Mai Tử đi về phía cửa sổ, tim Mai Tử nhất thời trùng xuống.
Nàng nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, chỉ chừa trung y, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chưa từng có chạy lên giường, chui vào trong chăn. Tiêu Kinh Sơn trở về, thấy nàng đã nằm ngay ngắn trên giường, chính mình cũng thổi nến, xoay người nằm xuống.
Trong bóng đêm, Mai Tử chỉ nghe tiếng sột soạt, bên cạnh tỏa ra hơi ấm. Nàng khẩn trương nắm chặt tay, trong lòng bất an không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng không có việc gì xảy ra cả, Tiêu Kinh Sơn nằm vào trong chăn, cũng không thấy có động tác gì. Mai Tử khẩn trương mở to mắt, trong bóng đêm căn bản nhìn không thấy nóc nhà. Một lúc lâu sau, nàng nghe bên cạnh truyển đến âm thanh thô ráp: "Ngủ đi".
Tâm Mai Tử buông xuống, nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt lại.
Nàng không nghĩ mình sẽ ngủ nhanh như vậy, nhưng nàng thật sự mệt mỏi, vừa nhắm mắt liền chìm vào mộng đẹp.