• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Kinh Sơn ngồi ở mép giường, cười nhìn nàng nói: "Đều là chuyện lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được."

Mai Tử đương nhiên không nghe, tay nhỏ bé kéo bàn tay to của hắn, bất mãn đấm đấm lòng bàn tay hắn vài cái: "Chẳng lẽ lúc đó chàng một cái cũng không nhìn ta, chỉ vì đã cứu ta nên mới đem ta cưới về nhà?"

Tiêu Kinh Sơn đưa tay ra để nàng dễ đấm hơn, trong miệng mang theo ý cười nói: "Khi ấy cái mạng nhỏ của nàng thiếu chút nữa cũng không còn, cả người đều được ta cứu về, sau này cũng là ta ôm nàng về nhà , làm sao có thể nhìn cũng không nhìn đây."

Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hồi ức lúc đó nhỏ giọt trở lại, trong lòng vừa ngọt vừa chua, cuối cùng vẫn không nhịn được lệch đầu tò mò hỏi: "Khi ấy chàng thấy dáng vẻ ta thế nào, trong lòng nghĩ thế nào?"

Tiêu Kinh Sơn nghe nàng nhắc tới quá khứ, con ngươi cũng mang theo điểm hồi ức, cảm khái nói: "Lúc đó nàng là đứa nhóc, ngây ngốc, cố tình lại cố chấp muốn chết. Khi ấy ta liền nghĩ, tiểu cô nương này a, vừa nhìn liền biết tính tình bướng bỉnh, ta phải lấy nàng về nhà, nếu không --" hắn nói đến đây ngược lại trầm ngâm , không nói tiếp nữa, chỉ mỉm cười nhìn kỹ Mai Tử.

Mai Tử nóng lòng, kéo lấy tay của hắn hỏi: "Nếu không thì như thế nào?"

Tiêu Kinh Sơn lại cười ra tiếng: "Nếu ta không lấy nàng về nhà, nàng ấy dáng vẻ ngây ngốc như vậy, không biết sau này có thể sống nữa hay không."

Mai Tử nghe hắn nói như thế vẫn cảm thấy không đủ, chớp mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Chẳng lẽ chàng cứu A Hoa A Thảo gì gì đó cũng muốn mang về nhà?" Lời này nói ra liền ngửi thấy nho nhỏ vị chua rồi. Chuyện này thật ra chỉ thuộc loại dấm chua nho nhỏ, sau này nếu nhớ lại có thể xem là ký ức đẹp, nhưng nếu ngâm lâu thì chua này càng ngày càng nồng.

Tiêu Kinh Sơn biết bình dấm nhỏ này không nên đụng vào, mà chuyện đó cũng không muốn nói nhiều. Hắn lập tức lên giường, đưa tay ôm nàng vào lòng, cúi xuống tóc nàng mang theo nụ cười đùa giỡn nói: "A Hoa A Thảo làm gì tốt bằng Mai Tử, có thể ăn có thể sờ, không có chuyện gì còn có thể cùng sinh con."

Hơi thở Tiêu Kinh Sơn nóng bỏng mang theo mùi vị phái nam phun lên cổ, lên má Mai Tử, làm cả người nàng nhất thời mềm xuống, cười cười liếc hắn một cái, oán giận nói: "Chàng chỉ được cái nói, lúc nãy còn bỏ chạy xuống bếp đó thôi."

Tiêu Kinh Sơn lấy cằm râu chống lên đỉnh đầu nhỏ đầy tóc mềm của Mai Tử, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngay nàng sẽ suy nghĩ miên man, chúng ta cũng cùng nhau lâu như thế, nàng còn chưa tin ta?"

Mai Tử cắn môi nói: "Ta dĩ nhiên tin chàng, nhưng chàng cũng nói rõ ràng đi, chẳng lẽ chàng thật sự chê ta sinh con xong thì dáng người biến dạng?"

Tiêu Kinh Sơn nghe ra uất ức trong lời nói của nàng, không nhịn được cười ra tiếng, cầm lấy mấy sợi tóc rơi trên vai nàng nói: "Nàng quả nhiên vẫn là bé ngốc, ta làm sao có thể chán ghét nàng. Với lại --" Con ngươi hắn như có như không quét qua bộ ngực được một tầng quần áo che lấy, hai đoàn trắng noãn còn lờ mờ có thể thấy được: "Tiểu Mai Tử của ta, sinh con xong, thật đúng là chín triệt để."

Giọng nói Tiêu Kinh Sơn trầm thấp, trầm thấp giống như cái tay của hắn đang vuốt ve tóc nàng, xuống vai rồi xuống nữa, dẫn một tia thở dài thỏa mãn.

Nói đến đây, Mai Tử dứt khoát nói thẳng: "Vậy lúc sáng sao chàng lại tránh ta? Ta đã vậy, chàng vậy mà còn chạy." Lời này quá mức thẳng thắn, cứ thế làm khuôn mặt Mai Tử đỏ hồng.

Tiêu Kinh Sơn thấy vậy không nói lời nào, khuôn mặt lăng giác chôn trong hốc cổ nàng chốc lát, lúc này mới hàm hồ nói: "Quá sớm đối với thân thể nàng không tốt."

Mai Tử không tin: "Nào có, mẹ ta nói, ra khỏi tháng là có thể, với lại người ta A Kim Hồng Tảo chúng nữ tất cả đều như vậy ."

Tiêu Kinh Sơn lại than một hơi, đem nàng ôm chặt áp sát trước ngực, thấp ách ở bên tai nàng nghiêm túc nói: "Thật ra ta cũng không hiểu lắm, vốn dĩ trước đây lúc ở trong quân, có một vị lão đại phu từng nói với một vị đồng bào như thế, khi ấy không khéo ta nghe được."

Hắn cắn nhẹ xuống tai Mai Tử, nhẹ giọng nói: "Dù ta không biết thật giả, nhưng nghĩ trễ một chút luôn không xấu ."

Mai Tử trước có suy đoán qua, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra hắn tránh mình như thế lý do là vậy, trong lòng không khỏi dâng lên ý nghĩ ngọt ngào, miệng liền nói: "Nếu là lão đại phu nói, vậy thì chắc là đúng thế. Người trong núi chúng ta mặc dù đều nói ra khỏi tháng là có thể, nhưng người ở đây khó tránh có một số việc không biết."

Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, ở bên tai nàng khàn khàn nói: "Chờ qua mười ngày tám ngày nữa là được rồi, đến lúc đó ta sẽ một ngụm xơi nàng."

Có lẽ câu này của hắn quá trần trụi, có lẽ là vì nhiệt khí phun nhẹ bên tai mẫn cảm của nàng, lỗ tai Mai Tử lại hồng, một lúc sau mới cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chàng nhịn như vậy không khó chịu chứ?"

Môi hỏa nhiệt của Tiêu Kinh Sơn ở hai bên má nàng mè nheo, hạ giọng lẩm bẩm nói: "Có khó chịu. . . . . ." Hắn thở dốc đã dồn dập, lồng ngực liền áp chặt lấy phần lưng Mai Tử, mà phía dưới, cây lửa nóng kia đã chống lại mông mềm mại của Mai Tử rồi.

Mai Tử cắn cắn môi, khua lên dũng khí đưa tay mò xuống dưới, lục lọi cởi dây lưng vải thô của hắn, sau đó tay nhỏ bé do dự đi xuống.

Cả người Tiêu Kinh Sơn cứng đờ, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì Mai Tử đã duỗi vào, chờ hắn phản ứng lại thì hắn đã không muốn ngăn cản.

Hai tay mềm mại trơn nhẵn cứ vậy thăm dò duỗi vào, ở nơi nguồn suối thần bí của phái nam ngày xưa từng hành hạ nàng vô số lần, bây giờ cũng đang cứng rắn chống lấy nàng.

Hô hấp của Tiêu Kinh Sơn trở nên hơi đục, hai bàn tay đem Mai Tử ôm chặt hơn, chặt đến cơ hồ muốn đem khảm vào lồng ngực của mình, mà phía dưới cũng không khỏi tự chủ giơ cao, để Mai Tử lục lọi dễ chịu hơn.

Lúc Mai Tử do dự đem cây thô cứng lại nhiệt năng siết trong tay, Tiêu Kinh Sơn hít một hơi, lập tức hắn xoay mặt Mai Tử lại, môi sôi sục tinh chuẩn bắt được nàng, vội vàng gặm ăn, mà bàn tay từ lâu đã không tự chủ được bắt lấy mềm mại nảy lên đầy đặn trước ngực nàng, vội vàng mà khắc chế vuốt ve.

Mai Tử chợt cảm thấy mình giống như một con mồi nhỏ, mà Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên chính thợ săn dũng mãnh. Mai Tử một Tiểu Bạch Thỏ yêu kiều như vậy, dĩ nhiên trốn không khỏi tay thợ săn, thế là liền bị lặp đi lặp lại giày xéo vuốt ve gặm ăn, này gặm ăn dùng sức vội vàng làm Mai Tử cảm thấy hắn giống như muốn đem nàng nuốt cả vào bụng.

Thân thể cùng nội tâm Mai Tử bị hắn mãnh liệt gặm ăn như thế, hóa thành một một dòng nước, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Nàng đã không tự chủ được giơ cao bộ ngực đầy đặn, vặn vẹo bờ eo mềm mại, mè nheo giữa hai chân thợ săn dũng mãnh, thậm chí là câu dẫn.

Đương nhiên, tay của nàng cũng chưa từng buông lỏng, tay nhỏ bé của nàng cầm chặt thứ kia vì động tác của mình mà càng bành trướng ra. Vật kia nóng tay, lờ mờ có rung động, này tất cả đối với Mai Tử mà nói thì vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Xa lạ bởi vì nàng thực sự chưa từng chủ động cầm qua nó như vậy, quen thuộc là vì, loại nhiệt năng cùng lờ mờ rung động này từng ở bên trong thân thể nàng đi vào quá nhiều lần, lại từng trong nhiều lần đó làm cho nàng không biết bao nhiêu ban đêm tới cao trào.

Nếu như nói trước kia Tiêu Kinh Sơn cảm thấy nương tử của mình đã trở thành một quả Mai Tử chín muồi, vậy bây giờ hắn liền hiểu, khỏa Mai Tử này chẳng những chín, còn có độc, độc trí mạng, làm cho hắn không có cách nào khống chế chính mình.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa rống to một tiếng, nhanh chóng cởi quần vải thô của mình ra, ngồi chồm đối diện khuôn mặt mềm mại của Mai Tử, thế là làm cây sắt nóng kia liền nảy lên trước mắt Mai Tử.

Mai Tử biết mình chơi lửa, môi hồng của nàng hơi mở, chớp con ngươi mênh mông nhìn hung thần ác sát trước mắt, nhất thời giữa không biết làm thế nào cho phải.

Lúc này Tiêu Kinh Sơn đã không khắc chế được mình nữa, hắn có chút thô lỗ nâng mặt nàng lên, ngón cái thô lệ xẹt qua môi nàng, cứ thế môi nàng liền bị cưỡng chế mở ra.

Tròng mắt của hắn thâm trầm, dục vọng tràn đầy, hắn cúi đầu cắn răng nói: "Nàng tiểu Mai Tử này!"

Nói xong lời này, hắn liền đem cây nhiệt năng kia thử bỏ vào cái miệng đang bị buộc mở ra của Mai Tử.

Lúc đầu Mai Tử còn chưa phản ứng lại, sau này biết ý của hắn, không cần hắn tách môi mình nữa, tự nàng thử dùng cánh môi cùng đầu lưỡi của mình bọc lấy món đồ đáng giận kia.

Thế là môi lưỡi ôn nhuận mềm mại liền bọc món đồ kiên cường phát giận kia, ẩm ướt bọc lờ mờ bành trướng rung động, đó tư vị mất hồn nhất trên đời này, là nửa đêm vô số lần mơ thấy vọt lên rung động mà quen thuộc khó quên nhất.

Tiêu Kinh Sơn nheo con ngươi đầy dục sắc, gầm nhẹ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn .

Hai mắt Mai Tử mê ly, ngẩng đầu quỳ gối, hai tay vô cùng tự giác bưng lấy gốc rễ của hắn, miệng động một cái bắt đầu bú ăn. Mà lúc này vì nàng quỳ nên áo khoát đơn thuần phủ trên người đã chảy xuống, thế là hai đoàn no đủ liền thuận theo động tác nàng mút ăn phóng đãng xuất ra sóng lớn mê người.

Lúc đầu Tiêu Kinh Sơn còn đắm chìm trong tư vị khó nói, sau này phát hiện động tác của Mai Tử lạnh nhạt, món đồ của hắn kiền khát đã lâu làm sao có thể thỏa mãn với động tác nhẹ như thế. Thế là hắn liền thử di động trước sau trong miệng nàng. Động một cái hắn liền phát hiện tư vị hơn người, loại cảm giác này thế nhưng một chút cũng không thua tư vị làm người khó quên ở miệng dưới.

Lúc đầu Mai Tử có chút không thích ứng với động tác của hắn, sau này dần dần thích ứng được, liền nhẹ nhàng phối hợp theo động tác tiến công của hắn.

Động tác tiến công của Tiêu Kinh Sơn lúc đầu còn e sợ làm Mai Tử đau nên có phần khắc chế, sau này hưng khởi, liền thật sự không có cách nào bận tâm nữa, động tác dần dần cuồng mãnh, làm cho nước miếng bạc thuận theo miệng lưỡi Mai Tử chảy xuống, nước bọt nhỏ giọt lên hai khỏa trắng nõn mềm mại của Mai Tử.

Cuối cùng động tác của Tiêu Kinh Sơn giống như lũ bất ngờ bộc phát đột nhiên mãnh liệt, hắn cắn răng hướng bên trong tìm tòi, sau đó cả người đột nhiên cứng ngắc. Hắn rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng rút ra. Mai Tử còn há miệng bị vây trong mê mang khó hiểu, đột nhiên liền thấy vật kia phun ra dòng nước trắng đục, dòng nước này lập tức phun lên mặt, có chút còn ven theo cằm chảy xuống ngực trắng nõn.

Tiêu Kinh Sơn tích tụ lâu ngày được phóng thích, kịch liệt thở dốc chặt chẽ không ngừng ôm lấy bả vai Mai Tử. Mai Tử chỉ cảm thấy thứ màu trắng đục này dính lên mặt có chút trơn dính, lại có chút nóng, liền đụng hắn một cái.

Tiêu Kinh Sơn thở dốc thở bình tĩnh lại, lúc này mới thò người qua cầm một cái khăn thay Mai Tử lau khuôn mặt cùng phía dưới.

Mai Tử xụi lơ dựa vào đầu vai hắn, mặc cho hắn lôi kéo. Trước kia Tiêu Kinh Sơn sợ không khắc chế được mình, vì vậy không có can đảm đụng nàng. Bây giờ tạm thời được giảm bớt, liền rõ ràng dùng bàn tay thô lệ nắm lấy đoàn phấn nhọn nhẹ nhàng vuốt ve đùa bỡn, chỉ vậy cũng đủ làm cho thân thể Mai Tử vặn vẹo không thuận không dung.

Tiêu Kinh Sơn thấp ách cười ra tiếng, cuối cùng bàn tay thô lệ lục lọi đến phía dưới, lướt qua sông núi, xuyên qua sân cỏ, đi tới bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy đã có nước chảy róc rách.

Tiêu Kinh Sơn dẫn đầu ngón tay bắt đầu hướng bên trong tìm kiếm, vì nơi này lâu ngày chưa có khách đến thăm, nhất thời Mai Tử có chút không thích ứng, không nhịn được phát ra một tiếng rên khẽ.

Tiêu Kinh Sơn lại chưa từng ngừng nghỉ, này ngón tay thô lệ thử đi vào, liền dẫn lấy nước mật trong suốt, mè nheo mềm thịt tế nộn, một chút lại cọ cọ phía trước, chọc cho cả người Mai Tử run rẩy một trận, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy bờ eo của hắn, cắn bờ vai của hắn.

Tiêu Kinh Sơn đợi hơn phân nửa ngón tay đi vào rồi con ngươi thâm trầm chỉ nhìn chằm chằm hai má hồng đẹp của Mai Tử, ách thanh nói: "Đau không?"

Cả người Mai Tử đang bị hắn ôm lấy, lúc này nheo con ngươi mở môi nói: "Không đau . . . . . . Có chút. . . . . ."

Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, thì thầm hỏi: "Như thế nào?"

Mai Tử nhíu nhíu mày, nghiêm túc cảm thụ tư vị ngón tay này mang đến, cuối cùng khuôn mặt vẫn hồng, chôn trên ngực hắn nhẹn tiếng nói: "Có chút ngứa. . . . . .Chàng động một chút. . . . . ." Lời này vừa nói, thân thể liền co rút một cái.

Tiêu Kinh Sơn thấp ách mà cười ra tiếng, cúi đầu hôn hôn bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ . . . . . ."

Mai Tử cho là hắn sẽ như trước đây thật lâu từng làm qua bắt đầu đi vào, nhưng ai dè hắn lại không làm thế, mà lại dùng một ngón tay khác độc ác ở bên trong dao động, tư thế kia lại giống như muốn đem cả người nàng xé toạc ra.

Mai Tử "A" phát ra một tiếng kêu mềm mại, trong miệng oán giận nói: "Đừng, chàng người xấu này!"

Tiêu Kinh Sơn cúi đầu "Ừ" một tiếng: "Ta sẽ nhẹ một chút."

Sau đó Tiêu Kinh Sơn quả nhiên nhẹ hơn nhiều, đầu ngón tay ở nơi bí ẩn đi vào đi ra. Mai Tử từ khi sinh con liền cực kỳ nhạy cảm, lúc này bị đầu ngón tay thô lệ của Tiêu Kinh Sơn vuốt ve đùa bỡn, miệng suối liền khẽ run rẩy, phún ra nhiều nước mật hơn.

Lúc này cả người Mai Tử đều trở nên mềm mại, thân thể cân đối hiện lên một lớp phấn hồng dụ người, lại thêm con ngươi mê lỵ, cái miệng nhỏ thở nhẹ, thật sự giống như Mai Tử chín muồi dụ người.

Tiêu Kinh Sơn lấy chòm râu mảnh vụn cọ cọ lên ngực cân đối của nàng, trong miệng thì thầm nói: "Thật muốn muốn nàng làm cho ta lần nữa. . . . . ."

Mai Tử còn chưa kịp nói gì, bỗng nghe bên cạnh có tiếng khóc của trẻ sơ sinh thanh thúy vang lên, cuống quít quay nhìn, chỉ thấy tiểu tử đang ngủ bên giường đã tỉnh.

Mê ly trong mắt Mai Tử liền lập tức theo gió bay đi, bất mãn đẩy Tiêu Kinh Sơn trên người chỉ đạo: "Con khóc rồi kìa, chắc là đói, chàng mau tránh ra, ta đi ôm nó."

Lúc này Tiêu Kinh Sơn thời thanh tỉnh, những thứ thì thầm mè nheo khàn khàn thống thống kia đều vứt đi lên chín tầng mây. Hắn cuống quít ngồi dậy phủ thêm áo cho Mai Tử, lại vội vàng đem quần của mình mặc vào rồi xuống giường, trong miệng còn nói: "Nàng nhìn nó một chút, ta đi lấy tã."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK