Hắn nói những lời này rất nhẹ nhàng, nghe giống như hằng ngày nói tối nay chúng ta ăn xương hầm đi vậy. Nhưng mà Mai Tử nghe vậy nhịp tim tăng nhanh, má hồng, tai nóng. Bọn họ là vợ chồng đã lâu, mỗi ngày lúc trời tối đen hai người ở trên giường làm chuyện đỏ mặt Mai Tử cũng đã quen. Nhưng bây giờ trời còn chưa tối hắn, hắn đứng đó nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng, nghe hắn nói mấy việc tư mật này, có chút không dám nhìn thắng.
Lại nói, tắm còn có thể cùng nhau tắm sao? tắm là phải cởi quần áo ra, làm sao có thể.
Tiêu Kinh Sơn thấy Mai Tử cúi đầu không nói lời nào, vô tình nói: "Nàng không vui thì thôi, cùng lắm mùa đông đến ta vẫn tiếp tục tắm ở bên ngoài."
Mai Tử nghe hắn nhắc tới mùa đông, nghĩ tới cảnh trời đông giá rét Tiêu Kinh Sơn cái gì cũng không mặc ở bên ngoài tắm, nhất thời đau lòng, cũng không kịp suy nghĩ hôm nay mới là đầu mùa hè thôi, liền vội vã nói: "Vậy chàng cũng tắm ở trong phòng luôn đi, chàng tắm trước, ta tắm sau, có được hay không?"
Buồn bực quay đầu sửa sang lại thùng nước, Tiêu Kinh Sơn ngước mắt nhìn Mai Tử một cái, biết nàng trời sinh có tính xấu hổ, liền nói: "Nàng tắm trước đi."
Một lát sau, Tiêu Kinh Sơn đem một thùng nước suối đầy vào, lại đem hai cái chậu gỗ đặt xuống. Mai Tử xấu hổ nhìn hắn một cái, hắn xoay người đi ra ngoài.
Mai Tử nhìn bóng dáng cao lớn ngoài cửa sổ đang đứng dưới ánh trăng non, mím môi cười. Nàng cởi quấn áo bắt đầu tắm rửa. Làm lụng cả ngày ngoài ruộng, tuy không mệt nhưng cả người cũng đầy mồ hôi. Bây giờ được tắm nước suối mát mẻ, thật sự là tẩy sạch cả người mệt mỏi cùng mồ hôi.
Mai Tử đang cúi đầu tắm, chợt nghe tiếng cửa mở ra, nàng nhất thời cả kinh, vội vã nhìn qua.
Cửa mở, dưới ánh trăng mông lung Mai Tử thấy một nam nhân thân hình cao lớn đang đi vào.
Cửa đã đóng lại.
Trong lúc cuống quýt Mai Tử với tay muốn cầm lấy quần áo bên cạnh che lại thân thể, nhưng tay vừa mới đụng tới quần áo, lại dừng lại.
Thân thể nàng cứng ngắc, cúi đầu không dám nhìn nam nhân kia. Tay nàng khẩn trương tay không biết nên đặt ở đâu, đột nhiên lại ý thức được cả cơ thể của mình dưới ánh trăng bị hắn nhìn không xót một chỗ nào, nàng lại muốn trốn.
Tiêu Kinh Sơn giơ chân, đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn kỹ biểu tình e thẹn khẩn trương yêu kiều của nàng, thấp giọng nói: "Cùng nhau tắm thôi."
Mai Tử cơ bản là đầu cũng không dám ngẩng lên, thấp thỏm một chút, nhỏ giọng nói: "Ừ."
Cùng nhau tắm, đây không phải là vấn đề, nhưng làm thế nào để tắm? Tay chân Mai Tử vẫn không dám động bậy, bên cạnh truyền tới hơi thở mỏng manh nóng bỏng của nam nhân, có chút không quen làm cả người nàng không được tự nhiên. Nàng bị nam nhân này sờ qua, thân qua, đương nhiên còn làm chuyện ấy qua, nhưng lại chưa bị hắn nhìn qua.
Tiêu Kinh Sơn mặt không biến sắc cởi áo khoác ra, tay chân sạch lưu loát. Rất nhanh ánh mắt Mai Tử đang buông xuống liền nhìn thấy hai đùi kiện tráng của nam nhân, còn có cái kia giơ cao làm nàng e thẹn không yên. Nàng cuống quít quay mặt đi, nghĩ thầm, vì sao mình không nhìn trúng chỗ nào lại nhìn trúng chỗ ấy.
Tiêu Kinh Sơn đi qua, cánh tay dài duỗi một cái, bàn tay thô ráp đem hông trơn ướt của Mai Tử ôm lấy, cúi đầu nhìn nàng nói: "Tắm thôi."
Thân thể của nàng đang ướt, lành lạnh. Thân thể hắn khô, cực bỏng rát. Lúc hai người dính tại với nhau, Mai Tử cảm thấy nóng bỏng, nàng cũng cảm thấy vật kia cứng ngắc của hắn cứ tựa vào nàng, làm thân thể nàng từng trận từng trận tê dại, thậm chí nàng cảm thấy bắp chân của mình trở nên yếu ớt vô lực, chỉ có thể mềm mại dựa vào hắn.
Cánh tay hữu lực của Tiêu Kinh Sơn không ngừng ôm nàng, khàn khàn trầm thấp ở bên tai nàng nỉ non: "Ta giúp nàng tắm, có được không?"
Mai Tử bất lực tựa vào lồng ngực chắc khỏe của hắn, hai má trơn mềm vừa đúng chạm lên vết sẹo kia. Nàng không ý thức cọ xát, mềm mại nói: "Ừ, tùy chàng." Nói xong, Mai Tử liền nhắm lại con ngươi, nàng thẹn thùng nhưng lại không muốn cự tuyệt, chỉ có thể mặc cho hắn đến vùi dập mình.
Mai Tử nhắm mẳt, cảm thấy mình giống như một bông hoa vải trong tay Tiêu Kinh Sơn, không, có lẽ giống như cọng mì mềm nhũn hơn. Bàn tay hữu lực của Tiêu Kinh Sơn ôm lấy nàng, vẩy nước giúp nàng rửa sạch mọi ngóc ngách trên thân thể. Bàn tay to của hắn trượt đến chỗ nào, chỗ ấy liền bị lửa thiêu đốt, trêu chọc cả người nàng nóng bừng. Nàng không biết hôm nay bộ dạng của mình như thế nào trong mắt Tiêu Kinh Sơn.
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn chuyển đến phía trước hai đóa mềm mại của nàng, lưu luyến một hồi, ngón tay có lực nhẹ nhàng vuốt ve, ở bên tai nàng thì thầm: "Hình như có lớn hơn so với trước kia."
Mai Tử nghe lời này, lông mi rung động, nhỏ giọng nói: "Chắc nó lớn lên." Chuyện này, gần đây nàng thường xuyên cảm thấy trước ngực có chút trướng đau, chắc là do ở đó lớn lên.
Tiêu Kinh Sơn "Ừ" một tiếng, mềm giọng nói: "Nàng bây giờ còn đang lớn, sau này còn phát triển." Mặc dù Mai Tử đã trở thành nương tử của hắn, nhưng cũng chỉ mới mười sáu tuổi xuân xanh mà thôi.
Mai Tử lại nhớ tới chuyện lúc trước, cuối cùng mở mắt, liếc hắn một cái nói: "Hôm nay chàng vui vẻ a, trước kia không phải từng hi vọng ta lớn lên chút sao."
Tiêu Kinh Sơn thời cười nhẹ một tiếng: "Nói cái gì không đâu, lớn hay không lớn đâu quan trọng."
Mai Tử dính trên ngực hắn, cong môi làm nũng: "Trước kia nhất định là chê ta ."
Tiêu Kinh Sơn lại nín cười, nghiêm nghị nói: "Không có, mặc kệ là lớn hay nhỏ ta đều vui vẻ , chỉ cần là của nương tử nhà ta, ta liền vui vẻ."
Mai Tử nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, trong tâm rất ngọt, lại nhẹ nhàng cọ xát lên ngực hắn, mềm mại nói: "Mau tắm thôi."
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn ở trên người nàng vuốt ve lưu luyến, cuối cùng đến chỗ làm nàng e thẹn nhất kia. Bởi vì mới vừa được tắm rửa sạch, đương nhiên cũng vì hôm nay được nam nhân ôm ấp, chỗ đó thấy ươn ướt, rất trơn. Ngón tay thô ráp thử ấn vào, thân thể Mai Tử liền run, miệng phát ra một tiếng thở gấp yêu kiều, hai tay kìm không được nắm lấy cánh tay hắn. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng phản ứng động lòng người như thế, không nhịn được lặp lại động tác vài lần, làm cho Mai Tử nằm ở đầu vai hắn khóc sụt sùi, hai tay vô lực ôm lấy lưng hắn.
Một lúc sau, chẳng những Mai Tử không chịu nổi, Tiêu Kinh Sơn thở dốc cũng trở nên nặng nề, cuối cùng không nhịn được với lấy cái khăn bên cạnh bao lấy cơ thể hồng hồng bóng loáng mềm mại của tiểu Mai Tử đang yêu kiều thở dốc, đặt nàng xuống giường gần đó, còn chính mình thì vội vã dùng nước tắm sạch.
Tiêu Kinh Sơn tự tắm rất là nhanh, sau đó lấy cái khăn lau qua, liền một bước dài nhảy trực tiếp lên giường. Mai Tử trên giường, e thẹn nhắm lại con ngươi. Tiêu Kinh Sơn nằm chết dí cạnh nàng mang cả nàng cùng cái khăn mang ôm vào lòng, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Đừng thẹn thùng, dáng vẻ vừa rồi của nàng, rất đẹp."
Mai Tử vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng kháng nghị: "Như vậy rất thẹn thùng, sau này không cần làm vậy."
Tiêu Kinh Sơn lại cười nhẹ ra tiếng: "Đừng thẹn thùng, sau này ta còn muốn nhìn."
Mai Tử đem đầu chôn ở lồng ngực rộng rãi của hắn, không thuận theo cọ xát: "Sao lại có người như chàng chứ, đáng ghét chết đi được, chỉ biết bắt nạt người khác."
Bàn tay Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, khàn khàn cười nói: "Tối nay còn chưa bắt đầu bắt nạt nàng, nhưng nếu tiểu nương tử của ta đã nói, ta làm sao có thể để nàng thất vọng."
Mai Tử yêu kiều hừ hừ kháng nghị, thấy Tiêu Kinh Sơn lật người một cái liền đem nàng đặt phía dưới, bàn tay lập tức đem cái khăn trên người nàng cởi ra.
Mai Tử đột nhiên bị lột trần, trong lòng vừa xấu hổ vừa vội, nắm lấy tay nhỏ liền bắt đầu đánh vào lồng ngực Tiêu Kinh Sơn : "Cái gì a, không cần bắt nạt!"
Nàng đánh hắn phải dùng rất nhiều lực, nhưng Tiêu Kinh Sơn dường như lại rất hưởng thụ. Nắm tay nhỏ mềm mại kia giống như đang gải ngứa cho hắn, tiếp theo nên làm thế nào để đè lên thì đè lên, nên bắt nạt thế nào thì bắt nạt.
Dĩ nhiên đêm nay Mai Tử bị bắt nạt rất lợi hại. Nàng bị Tiêu Kinh Sơn trở qua trở lại vùi dập, cuối cùng nằm trên giường hừ hừ, nói để lần sau rồi làm tiếp, tối nay thật sự là không chịu nổi nữa rồi, lúc này Tiêu Kinh Sơn mới bỏ qua.
Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn còn chưa chịu dừng, lúc nàng đang mơ màng ngủ, hắn lại ở bên tai nàng nói: "Hôm nay nàng học rất nhanh, đã biết nâng eo lên đón ta."
Mai Tử nghe lời này, lúng túng nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng dứt khoát trở người quay vào bên trong, vùi vào trong gối, không thèm để ý tới hắn, giả bộ ngủ.
Ngày hôm sau, lúc mặt trời đã lên cao Mai Tử mới uể oải xuống giường. Xuống giường cũng chỉ cảm thấy cả người yếu ớt, rất vô lực, thế là ngày hôm nay mấy chuyện lặt vặt trong nhà kia kế đương nhiên đều là Tiêu Kinh Sơn làm.
Nàng nhàn rỗi, dựa đầu vào giường giơ ngón tay lên tính toán đến bây giờ trong nhà đã được bao nhiêu bạc, phát hiện bạc đã tăng lên, trong lòng đầy hạnh phúc. Nghĩ nếu cứ theo đà này, mùa xuân sang năm có thể có đủ tiền để xây lại nhà rồi.
Đến gần tối, Mai Tử nương đẩy xe lại đây, bên trên là một bao lúa. Tiêu Kinh Sơn liền lên tiếng cự tuyệt, Mai Tử nương không chịu nói: "Ta biết các con không muốn cho nên vội vã đưa tới đây, còn cố ý chọn lúc trời tối, trên đường ít người."
Tiêu Kinh Sơn lần nữa khước từ, Mai Tử nương lại khăng khăng bỏ lại. Cuối cùng hắn cũng không cự tuyệt nữa, chỉ có thể nói, sau này nếu có chuyện thì mẹ cứ nói. Thật ta trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ, nếu tương lai A Thu không tốt thì hắn sẽ chăm sóc bà để bà yên tâm dưỡng lão.
Hôm nay mọi việc thuận tâm, Mai Tử cũng không lo lắng chuyện gì, chỉ tập trung nuôi gà hái dược đổi lấy tiền. Tiêu Kinh Sơn thấy nương tử toàn tâm ý lo chuyện tương lai, hắn cũng cố gắng vào núi săn bắn để kiếm tiền. Thế là thường thường, khi hai vợ chồng tích góp được một chút dược liệu thú rừng liền xuống chân núi đi bán. Có lúc Tiêu Kinh Sơn đi một mình, có lúc Mai Tử cũng cùng đi.
Tiêu Kinh Sơn có kinh nghiệm của lần đầu tiên, sợ chân Mai Tử bị xước nên không cho Mai Tử cầm bất cứ cái gì, còn luôn tìm chỗ nghỉ ngơi. Hắn quan tâm như vậy ngược lại làm cho Mai Tử có chút bất an sợ mình quá vướng víu. Đến khi có một lần, Mai Tử đang ở chợ xem xem mấy xấp vải vóc, muốn mua về một ít làm cho Tiêu Kinh Sơn vài bộ đồ mới. Vừa quay đầu lại, nàng liền nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn tay dắt một con lừa đi tới.
Con lừa màu xám tro, trên hai lỗ tai có một nhúm lông trắng, Mai Tử thấy vậy cười hỏi: "Lừa nhà ai thế, sao chàng lại dắt tới đây?"
Xuống chân núi vài lần, Mai Tử biết Tiêu Kinh Sơn thường xuyên đến chợ trao đổi buôn bán, hơn nữa hắn là người hào phóng nghĩa khí, nên ở đây có không ít bằng hữu huynh đệ, giống như người ở chỗ quán cơm, giống như người bán giỏ trúc ở phía đông chợ, vân vân.... Cho nên khi thấy con lừa này, Mai Tử tự nhiên cho là vị bằng hữu nào đó của hắn trong lúc bận rộn nhờ hắn trông dùm.
Ai dè Tiêu Kinh Sơn lại nhìn nàng cười nói: "Đây là lừa của chúng ta ."