Lúc nàng hỏi lời này, Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng dọn dẹp chuồng gà. Hắn nói chuồng gà hơi lỏng, muốn sửa lại cho tốt, như vậy mới có thể dùng lâu. Khi ấy, Tiêu Kinh Sơn nghe lời này cũng không biện bác, chỉ là ngẩng đầu nhìn Mai Tử cười nói: "Được, vậy ta từ từ đi."
Mai Tử cũng không để ý, sau đó nhóm lửa làm cơm, ai dè qua một hồi sau Tiêu Kinh Sơn chợt ngẩng đầu nói: "Ngày mai chúng ta lên chợ trên đi, đem mấy thứ gần đây thu hoạch được ra bán."
Mai Tử gật đầu: "Ừ, nghe lời chàng a."
Ngày hôm sau, từ sáng tinh mơ hai người liền thức dậy, dắt lấy lừa hướng chợ dưới chân núi bên kia đi. Trên đường xuống núi thỉnh thoảng gặp phải vài chỗ băng tuyết chưa tan hoàn toàn, có chỗ còn kết lại thành phiến băng mỏng, đường núi trơn trợt lợi hại. Gặp phải những đoạn như vậy, Tiêu Kinh Sơn liền nắm dây cương để Mai Tử ngồi yên ổn, mình cũng cẩn thận dắt lừa đi qua.
Vòng vèo từ lúc sáng sớm đến khi ánh mặt trời bắt đầu lộ ra sau núi, hai người mới đến chợ. Hôm nay bốn bề không yên, lúc trước còn có lời đồn có cướp (bọn họ không biết thật ra bọn cướp đã sớm hoàn lương hơn nữa còn đi tòng quân nhập ngũ), không khí trong chợ rất vắng vẻ, người đi cũng thưa thớt. Nhưng Tiêu Kinh Sơn đã sớm cùng mấy quán cơm trở nên thân quen, bọn họ kiểm tra những thứ Tiêu Kinh Sơn mang đến, vẫn giữ thể diện, sảng khoái nhận.
Bán hết hàng, thu tiền, Mai Tử đang định đi theo Tiêu Kinh Sơn ra ngoài. Ai dè Tiêu Kinh Sơn lại dắt tay nàng đi vào quán cơm.
Mai Tử không hiểu hỏi: "Muốn làm gì vậy?"
Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử đi tới cái bàn gần cửa sổ trong quán cơm rồi ngồi xuống, lúc này mới nói: "Chúng ta đã đến chợ nhiều lần nhưng đều ở bên ngoài mua vài thứ thôi. Hôm nay đã thật lâu không đến, ta bỗng nhiên cảm thấy nên mang nàng lại đây dùng thử cơm nước một chút."
Mai Tử lại không thuận theo, lắc đầu nói: "Việc nếm thử này có làm được gì đâu, ở đâu cơm nước không giống nhau, vì sao nhất định phải đến đây mà phung phí bạc." Mai Tử đương nhiên biết, cũng cùng một loại nhưng mua trong tiệm sẽ đắt hơn rất nhiều. Mặc dù lần đầu tiên nàng đến đây đã từng vì hương thơm bốn phía mà âm thầm chảy nước miếng, nhưng nàng biết mình không nên nghĩ đến mấy thứ này. Sau này thỉnh thoảng đến đây, tập thành thói quen rồi nên cũng không có cảm giác gì. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn chợt kéo nàng tới đây ăn cơm, chuyện Mai Tử nghĩ không phải là chuyện mình đã có thể thỏa sức ăn hay là đã được như ý muốn, mà là đau lòng túi tiền của mình.
Tiêu Kinh Sơn giảng giải: "Thật ra cơm ở đây cũng không tệ, nàng cứ nếm thử rồi học lấy, chờ sau khi về nhà thì làm cho ta ăn, có được không?"
Mai Tử nghe lời này, gật đầu nói: "Cũng tốt, chờ ta học xong cách người ta làm cơm, trở về liền làm cho chàng ăn. Nhưng chúng ta chỉ nên nếm thử mà thôi, không nên lãng phí bạc a."
Tiêu Kinh Sơn đương nhiên đồng ý, lập tức kêu tiểu nhị lại đây gọi món ăn. Tiểu nhị đã sớm nhận ra Tiêu Kinh Sơn , mặc dù thấy lạ vì sao hắn lại ăn cơm ở đây, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi, hỏi hắn muốn món gì. Mai Tử còn chưa kịp nói, Tiêu Kinh Sơn liền tùy tiện gọi mấy thứ, đều là mấy cái tên Mai Tử nghe cũng chưa từng nghe qua.
Trong chốc lát cơm nước được dọn lên, Mai Tử nhìn cả bàn mùi thơm bốc lên bốn phía, cơm nước đa dạng đủ màu, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không khỏi nhỏ giọng oán giận Tiêu Kinh Sơn: "Sao lại gọi nhiều món như thế này, làm sao ăn hết đây? Này tốn rất nhiều bạc a!"
Tiêu Kinh Sơn lại cười giơ tay lên, vỗ vỗ má của nàng: "Ngoan, đây không phải vì để nàng học cách nấu ăn sao, trước ăn thật ngon, như vậy sau khi trở về nàng mới có thể làm cho ta ăn a."
Mai Tử suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không biết nhiều thì làm sao có thể làm mấy món ngon miệng cho phu quân mình đây? Suy nghĩ ra điểm này, nàng đành bẩt đắc dĩ nhìn Tiêu Kinh Sơn, nhỏ giọng hừ nói: "Thì ra chàng tham ăn nên mới vội vàng để ta học cách nấu của người khác."
Tiêu Kinh Sơn cười gật đầu: "Không sai, đúng là như thế." Vừa nói, hắn vừa đem đũa trúc đưa tới trong tay Mai Tử.
Mai Tử không có cách nào, cũng chỉ có thể cầm đũa lên, nhìn kỹ mấy món ăn trên bàn. Chỉ thấy trong đó có một món cắt mỏng, màu sắc trong suốt, trơn bóng nõn nà, phía trên còn có một chút nước lèo, nhìn rất dụ người, liền hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Đây là món gì, ta chưa từng thấy qua?"
Tiêu Kinh Sơn đáp: "Đây gọi là cá nấu đông, dùng cá hầm lên rồi chế thành nước sau đó để đông lại." Vừa nói hắn vừa gắp một miếng thả vào trong chén Mai Tử: "Thử một chút đi."
Mai Tử đem khối gọi là cá nấu đông cho vào trong miệng, nhất thời cảm thấy nó vừa vào miệng liền tan ra, mùi thơm ngát tràn ngập môi lưỡi, không khỏi vui mừng nói: "Quả nhiên là ăn ngon!"
Tiêu Kinh Sơn thấy nàng vui vẻ, liền nói: "Ăn nhiều chút." Vừa nói vừa gắp thêm mấy món ăn khác đút nàng, rồi nói tên từng món cho nàng biết cùng với cách làm chung chung.
Mai Tử thấy hoa cả mắt, ăn đến lòng cũng thỏa mãn, nghe thấy hắn giảng giải ngạc nhiên lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ có thể cảm thán nói: "Thì ra người bên ngoài có thể làm ra nhiều cách thưởng thức kỳ quái như vậy!"
Này một hồi, Tiêu Kinh Sơn lại không ăn, chỉ lo đút cho Mai Tử. Lúc đầu Mai Tử còn không để ý, sau này thấy trong tiệm thỉnh thoảng có mấy ánh mắt kỳ quái của khách hàng quăng lại đây, lúc này mới phát hiện Tiêu Kinh Sơn lấy đũa đút cho mình.
Lập tức nàng quýnh lên, đỏ mặt nói: "Ta tự ăn được rồi, chàng không phải trông nom ta." Thật ra bình thường lúc ở nhà hai người bọn họ thân mật đã thành thói quen nên không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng bây giờ không phải ở nhà, hành động này của Tiêu Kinh Sơn không thể không khiến người khác kinh thế hãi tục.
Tiêu Kinh Sơn lại không để ý chút nào: "Nàng là nương tử của ta, ta đút cho nàng ăn thì có sao đâu?"
Mai Tử biết người này luôn tự có chủ kiến nên chỉ có thể lảng qua việc khác, giải thích nói: "Đừng a, ta ăn no rồi, chàng ăn đi. Nhiều món như thế, sao chàng lại không ăn?"
Tiêu Kinh Sơn gật đầu nói: "Được, vậy ta cũng ăn." Nói là nói như thế, nhưng hình như khẩu vị của hắn bây giờ không được tốt, chỉ tùy tiện nhấc đũa ăn vài miếng liền buông xuống.
Sau đó, cả bàn đầy món ăn đã ăn xong, Tiêu Kinh Sơn vung tay chọn mấy món có thể mang về để người ta gói lại.
Trên đường về, trong lòng Mai Tử luôn cảm thấy Tiêu Kinh Sơn bây giờ rất là kỳ quái, khó tránh có chút thấp thỏm. Một đường cưỡi lừa nàng nhìn nam nhân trầm mặc đi phía trước dắt lấy dây cương, không nhịn được nghĩ, nếu thật có thể như vậy đi cả đời thì tốt biết bao?
Buổi tối hôm nay về đến nhà, hai người tắm một cái rồi lên giường. Tiêu Kinh Sơn cả ngày sa sút, chợt đối với Mai Tử triền miên mọi cách, ôm nàng làm tất cả tư thế trở qua trở lại, lăn lộn hơn nửa đêm. Mai Tử càng thêm cảm thấy lạ, thường ngày hắn cũng có lúc ôm nàng tận lực lăn lộn, nhưng khi đó luôn ôn tồn quan tâm. Bây giờ hắn vùi dập như vậy, nàng luôn cảm thấy có chút điên cuồng, giống như ngựa được cởi dây cương, làm cho Mai Tử kinh tâm.
Vùi dập một phen như thế, Mai Tử cảm thấy rất mệt mỏi, khóc sụt sùi rồi từ từ ngủ. Nàng mơ thấy rất nhiều thứ, trong mơ mình như đang cưỡi ngựa xem hoa, một hồi là cảnh nàng đang ở bên gốc cổ thụ xiêu vẹo tự tử, một hồi là nàng được Tiêu Kinh Sơn ôm chặt chẽ trong lòng, chốc lát sau lại là nàng cùng Tiêu Kinh Sơn động phòng.
Mai Tử thấy Tiêu Kinh Sơn đứng ở cửa trầm mặc nhìn kỹ mình, nàng không biết hắn muốn làm gì, muốn nói với hắn, sao chàng không lại đây, đây không phải là đêm tân hôn của chúng ta sao. Nhưng Mai Tử cố gắng thế nào cũng không nói chuyện được, cổ giống như bị cái gì đó chặn lại, thế là nàng gắng sức vùng vẫy, liều mạng vươn tay muốn nắm lấy Tiêu Kinh Sơn, để hắn lại đây ngồi lên giường.
Ai dè Tiêu Kinh Sơn không những không đến gần, ngược lại đẩy cửa bước đi. Mai Tử kinh ngạc, vội vã từ trên giường bò dậy muốn đuổi theo, ai dè nghiêng người như thế, nàng chợt sợ hãi tỉnh dậy, lúc này mới biết mình đang nằm mơ.
Ác mộng chợt tỉnh, nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện giường bên cạnh trống không, không có thân ảnh của Tiêu Kinh Sơn!
Nàng vung chăn, giầy cũng không kịp mang, vội vã đẩy cửa nhìn ra sân. Chỉ thấy ngoài sân không có bóng người, cửa lớn ngoài bên ngoài đóng lại nhưng then không có chốt.
Nàng nhớ rõ tối qua đã cài cửa rồi, sao bây giờ cửa lại mở, hay là Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài?
Mai Tử trở vào nhà vội vã đi giày vào, đẩy cửa nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Ngày xuân sáng sớm yên tĩnh, trên đường dường như không có người qua lại, Mai Tử lo lắng chạy đến bên dòng suối nhỏ, chỉ thấy Hồng Tảo dậy từ sớm đang lấy nước. Nàng chạy qua kéo Hồng Tảo thở hổn hà hổn hển hỏi: "Ngươi...ngươi có thấy Kinh Sơn nhà ta không?"
Hồng Tảo thấy dáng vẻ nàng mồ hôi dầm dề, vội vàng hỏi: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Mai Tử thở gấp lợi hại, chỉ giữ chặt Hồng Tảo hỏi: "Ngươi thấy hắn không?"
Hồng Tảo không thể làm gì khác nói: "Thấy a, vừa rồi ta lại đây lấy nước, nhìn thấy hắn một mình đang đi về phía khe núi bên kia. Ta còn hỏi hắn đi đâu có việc gì sao, sắc mặt hắn không được tốt, chỉ nói là phải đi. Ta cho là hắn đi xuống chợ dưới trấn nên cũng không để ý."
Mai Tử nghe lời này, vội vàng chạy đến khe núi bên kia. Nàng chỉ thấy con đường yên tĩnh trầm mặc dẫn đến núi lớn xa xôi.
Trên con đường, không một bóng người.
Lòng Mai Tử đang căng ra nãy giờ cuối cùng nặng trĩu, rất nặng, nặng đến nỗi nàng cảm thấy như đang đứng bên vực sâu không đáy.
Nàng từng đứng ở con đường này nói không muốn nhìn thấy bóng lưng người quen rời đi. Thế là hắn nói sẽ không để nàng nhìn thấy bóng lưng rời đi.
Cho nên hôm nay hắn đi không nói tiếng nào, ngay cả cái bóng lưng cũng không lưu lại cho nàng?
Mai Tử lặng lẽ nhìn con đường thật lâu, cho đến khi mặt trời đỏ rực mọc lên sau ngọn núi, nàng mới thất hồn lạc phách đi về nhà.
Tiến vào sân, con lừa đang đá đá chân, đàn gà đang rù rì thầm thì nói chuyện tản bộ trong vườn. Ánh mắt Mai Tử từ lừa chuyển đến đàn gà, sau đó nhìn về phía góc bếp.
Nàng chợt nhớ tới lúc mới đến đây, ngày thứ hai thành thân, lòng nàng thấp thỏm không yên mở cánh cửa nhìn ra phía ngoài liền nhìn thấy nam nhân cởi trần vung tay chẻ củi bên bếp.
Vẫn là buổi sáng an tĩnh như thế, nhưng nam nhân đứng đó chẻ củi có phải sẽ không bao giờ còn nữa?
Nàng có khí vô lực đi vào phòng, ánh mắt rơi vào bàn, chỗ đó có một bức thư, phía trên viết rằng: Gửi Mai Tử.
Mai Tử lập tức rơi nước mắt, vừa lau vội vừa cầm lấy lá thư, run rẩy lấy tay mở ra.
Thư này, quả nhiên là Tiêu Kinh Sơn để lại cho nàng.
Chắc là hắn sợ có nhiều chữ nàng đọc không ra nên bên trong chỉ dùng từ cực kì đơn giản.
"Mai Tử, nàng từng nói không thích đứng ở khe núi nhìn bóng lưng người quen bước đi nên hôm nay ta liền thừa dịp nàng ngủ say lặng lẽ rời đi. Nàng đã từng nói, hi vọng cả đời này cứ như vậy trôi qua, trong lòng ta cũng mong có thể ở nơi non xanh nước biếc này dắt tay nàng, bạc đầu đến già. Ta không muốn đem nàng giao cho người khác, lại càng không muốn khi nàng gặp khó khăn lại không có ai nắm tay. Ta muốn đem nàng đặt trong lòng bàn tay, tự mình bảo vệ nàng cưng chiều nàng, nhưng lại không thể như ta mong muốn. Ta không thể không rời bỏ quê hương lần nữa, để lại nàng một mình trong phòng trống."
"Lần này ta đi, ít thì một năm, nhiều thì ba năm. Sau một năm, nếu nàng không muốn đợi nữa thì có thể tái giá. Sau ba năm thì nàng không cần chờ ta nữa, người trong núi đơn thuần phác, bây giờ mọi người cũng đã rất hòa hợp với nàng nên nàng luôn có thể tìm một nam tử nguyện ý yêu thương bảo vệ nàng suốt đời."
"Ta đã nói, thôn Bích Thủy là quê hương của ta, lá rụng về cội, bất luận núi cao nước xa, miễn là ta còn một hơi thở, ta sẽ trở về. Lúc ta về nhà, nếu may mắn nàng vẫn còn ở nhà chờ ta, nàng liền đem một cành liễu treo đầu tường, ta thấy được liền biết. Vậy, nếu ta quay về mà không thấy cành liễu liền biết nàng đã tái giá, ta cũng không cần vào nhà nữa."
"Đầu giường có một rương gỗ màu hồng, bên trong là đồ cưới của nàng ngày xưa. Ta đã bỏ vào đó một trăm nén bạc, có thể đủ cho nàng dùng trong cuộc sống ngày sau."
Mai Tử đọc xong, tay chặt chẽ nắm lấy thư, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Nàng khóc sụt sùi gật đầu, trong lòng nói, được, chàng muốn ta chờ, ta liền chờ.
Không cần nói một năm, ba năm, chính là mười năm, ba mươi năm, ta cũng nguyện ý chờ đợi.
Mặc kệ nóng lạnh, mặc kệ cây liễu sum xuê kia chỉ còn lại một cành khô, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên treo một cành liễu đầu tường.
*****************ta là dòng phân cách của nước mắt rơi********************
Bây giờ người trong thôn cũng đã biết chuyện Tiêu Kinh Sơn rời khỏi, lúc mọi người đứng bên góc đường bưng lấy chén cơm ăn cũng thỉnh thoảng nói về chuyện này. Tất cả mọi người suy đoán, Tiêu Kinh Sơn chắc là đầu quân nhập ngũ, giúp bọn họ bình định thiên hạ.
"Kinh Sơn người này, thật là người tốt! Chỉ tiếc cho Mai Tử của chúng ta, từ lúc thành thân đến giờ chưa tới một năm lại phải cô đơn phòng không lẻ bóng trong nhà." Người trong thôn nhắc tới chuyện này luôn cảm khái thở dài. Cảm khái Tiêu Kinh Sơn là một trang nam tử, thở dài vì Mai Tử mệnh khổ.
Vì vậy, mọi người đối với Mai Tử và nhà mẹ Mai Tử càng thêm đồng tình, hơn nữa ngày xưa tất cả mọi người đều chịu ơn của Tiêu Kinh Sơn nên thường ngày lúc nhàn rỗi sẽ qua nhà Mai Tử giúp một tay. Đến lúc quan trọng của nhà nông, mọi người đều tự lo lấy chuyện nhà của họ. Nhưng những vị cùng Tiêu Kinh Sơn quan hệ thân thiết, ví như Trần Hồng Vũ cùng Diêm lão út, trong lúc chuyện ruộng đất vội vàng càng thêm buông chuyện nhà mình để đi giúp nhà mẹ Mai Tử.
Nếu việc này mà xảy ra lúc trước thì nhàn ngôn nhảm ngữ đã bay đầy trời, nhưng bây giờ mọi người chẳng những không thuyết tam đạo tứ đức, ngược lại còn giơ cao ngón cái khen ngợi. Cái đó gọi là tri ân đồ báo, lúc trước Tiêu Kinh Sơn giúp mọi người không ít, hôm nay nên làm như thế.
Mai Tử nương mặc dù biết cuộc sống bây giờ đã khác hồi xưa rất nhiều, ít nhất cũng không cần lo chuyện ăn uống, nhưng mỗi lần nhớ tới Mai Tử, con ngươi lại hồng lên. Nghĩ đến nàng một người cô linh linh canh giữ sân nhà vắng vể liền đề nghị nàng lại đây ở với mình, như vậy cũng có thể dễ dàng chăm sóc. Ai dè Mai Tử lại không chịu. Nàng nói đây là nhà của nàng và Tiêu Kinh Sơn, nàng muốn ở lại đây, mỗi sáng sớm sẽ đi hái một nhánh liễu treo trên đầu tường, như vậy, lúc Tiêu Kinh Sơn trở về liền biết nàng vẫn còn chờ hắn, hắn sẽ không hiểu lầm mà rời đi. Mai Tử nương nghe thế cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc cho nàng đi, lúc trong lòng nhớ nhung thì không ba thì năm lần qua nhà nhìn Mai Tử.
Mỗi ngày Mai Tử đều đi tìm một gốc cây liễu nhỏ treo đầu tường, đến tối, không thấy Tiêu Kinh Sơn trở về, liền thuận tay cắm vào góc tường. Thời gian lâu, trên góc tường từ từ có một gốc liễu có thế sống sót, ôm lấy bắt đầu sinh trưởng. Mai Tử thấy vậy, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, ngược lại trái tim như có gốc liễu bắt đầu đâm rễ bám vào.
Như thế hạ đi thu đến, Chu Đào bên đó truyền tới tin tức, nói nàng đã có thai, mùa xuân sang năm sẽ sinh.
Mai Tử cùng Mai Tử nương nghe vậy cũng vui vẻ thay Chu Đào. Mai Tử nương nghĩ đến thân thể Chu Đào có khi khó chịu nên càng muốn xách bọc quần áo lên qua bên đó chăm sóc nữ nhi.
Một ngày này, Mai Tử dắt lừa ra khỏi nhà giao cho tiểu đệ A Thu dẫn mẹ mình đi thăm Chu Đào. Nàng đứng ở khe núi nhìn bóng lưng mẹ con hai người rời đi, nhìn con lừa nhỏ quăng phất hoan khoái cái đuôi, trong lòng tự nhiên khổ sở lần nữa nổi lên. Nghĩ lúc đó mình cũng muốn có đứa bé, ai dè Tiêu Kinh Sơn cứ như thế rời khỏi, một mụn con cũng chưa từng lưu lại.
Thật ra ban ngày Mai Tử cũng không tịch mịch, A Kim Hồng Tảo cũng thỉnh thoảng lại đây nói chuyện với nàng. Thậm chí A Kim nói, nếu Mai Tử có chuyện gì thì cứ tùy tiện nói cho Trần Hồng Vũ, mấy chuyện nữ nhân làm không được cứ giao cho hắn. Trong lòng Mai Tử cảm kích, nhưng chỉ gật đầu mà thôi, cũng không muốn quấy rầy người khác như vậy.
Phúc ca lúc đó vì cứu Mai Tử, trước ngực lưu lại vết sẹo, mùa hè không dám để ngực trần, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có gì bất tiện. Phúc ca thỉnh thoảng sẽ lại đây, hỏi nàng có cần cái gì không. Hắn đến hỏi rất quang minh chính đại.
Mai Tử nhớ tới Tiêu Kinh Sơn trước lúc đi lưu lại bức thư để nàng tái giá, trong lòng sinh ra khó chịu. Mai Tử không hiểu Tiêu Kinh Sơn nghĩ như thế nào, nhưng nàng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn đối với quan hệ của mình và Phúc ca có chút ý kiến, vì vậy mới bày tỏ để nàng tái giá. Thế là trong lòng Mai Tử cảm thấy bực tức Phúc ca, căn bản không muốn nhìn thấy hắn, đối với hắn có chút lạnh lẽo, có chuyện cũng tránh hắn ra.
Phúc ca lại không để ý chuyện này, phàm là Mai Tử có chuyện, hắn vẫn lại đây giúp đỡ. Kỳ quái là, chẳng những người trong thôn đối với chuyện này không nói gì, thậm chí nương tử của Phúc ca cùng cha hắn cũng không có dáng vẻ gì dị nghị.
Thời gian dài, Mai Tử tránh nhưng không được, cũng không thích nói lại, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Qua thu chính là đông, mùa đông này không có bọn cướp, cũng không có sói, đương nhiên càng không có cung thủ tên là Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử đã rất lâu không đi chợ, nhưng trong thôn cũng có người đi chợ. Họ nghe ngóng tin tức bên ngoài, nói hôm nay hoàng thượng đã thực sự cùng cái gì Vương gia đó đánh nhau, bên hoàng thượng chết rất nhiều người, nhưng bên Vương gia kia người chết còn nhiều hơn, nói là Vương gia chắc không xong rồi.
Người trong thôn vừa cảm thán trận chiến loạn này, vừa thay những nhà có nam nhân đánh giặc ở bên ngoài lo âu. Mai Tử nhà Tiêu Kinh Sơn là một trong số đó, tiểu đệ Trần Hồng Vũ cũng là một cái khác, còn có con cái những nhà khác trong thôn, họ đều đang ở bên ngoài thay hoàng thượng bán mạng, không biết trong số những người chết bên phía hoàng thượng có họ hay không?
Ban ngày Mai Tử nghe người trong thôn nhắc tới, còn cố làm như không thèm để ý, cười nói sao có thể khéo thế, bọn họ nhất định phúc lớn mạng lớn sẽ không chết, không phải sang năm trận chiến này sẽ dừng lại sao, bọn họ nhất định sẽ trở về. Nhưng đến buổi tối, lúc một mình nằm trên giường to như vậy trở qua trở lại, nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu hắn thật không trở về, nàng phải làm sao bây giờ?
Tiêu Kinh Sơn đã nói để nàng tái giá, nhưng chuyện này dĩ nhiên là không thể nào. Chưa tới một năm vợ chồng nhưng rễ tình đã sớm đâm sâu. Cho dù có một nam nhân tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần so với Tiêu Kinh Sơn đi nữa, Mai Tử cũng vẫn đi theo Kinh Sơn nhà mình. Với lại, không nói nam nhân trong thôn này, chính là ở chân núi, trong trấn, có ai có thể so với hắn?
Mai Tử nghĩ đến đây, trong lòng thở dài, đối diện với lò bếp lạnh như băng, cho dù hắn không trở về, nàng cũng sẽ như vậy thủ tiết chờ hắn.