Khi đỡ gã về giường, Văn Kha không nhịn được hơi nhíu nhíu mày.
Mũi của Omega và Alpha đều rất nhạy bén. Đối với họ, tin tức tố của bạn đời là mùi hương quyến rũ nhất trên thế giới, còn mùi của bất cứ ai khác đều là một loại quấy nhiễu.
Văn Kha vẫn chu đáo tháo cà vạt cho Trác Viễn như ngày thường, lại cởi bộ âu phục nhăn nhúm ra cầm đến phòng giặt đồ treo lên, kế đó rót cho Trác Viễn một chén trà mật ong ấm.
"Em tốt thật đấy Tiểu Kha ơi." Trác Viễn cười cười, gã ngửa đầu uống mấy ngụm trà, sau đó lại lười biếng nằm xuống.
Ánh đèn trong phòng ngủ được chỉnh xuống rất tối, những tia sáng mờ mờ ảo ảo chiếu qua bức rèm màu trắng ngà. Mùi thơm tin tức tố trên người Trác Viễn nhẹ nhàng thoảng tới, là mùi hoa thủy tiên mà Văn Kha đã quen.
Văn Kha hít một hơi thật sâu, anh là kẻ đã bị ký hiệu, là Omega đã bị mùi hương ấy chiếm hữu. Chỉ cần nghe được mùi này, sinh lý anh sẽ không kìm được nỗi xao động.
Nhưng mối quan hệ lạnh nhạt với Trác Viễn trong thời gian dài khiến anh hãi sợ không thôi.
Anh thường xuyên cảm thấy xấu hổ vì không thể nào đối mặt với dục vọng. Kỳ phát tình của anh thật sự rất dài, nhưng một kẻ không thể sinh đẻ như anh dường như đã mất tư cách yêu cầu Trác Viễn thỏa mãn mình. Cô đơn quạnh quẽ dài đằng đẵng đã để anh dần dần sợ hãi phát tình.
Văn Kha nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt bỗng ươn ướt...
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, Trác Viễn cũng là Alpha của anh.
Số mệnh của anh tựa một nhánh bèo trôi, trong biển cả mênh mang rộng lớn, anh chỉ có thể dựa vào Trác Viễn mà thôi.
"Anh Trác ơi..." Văn Kha vén vạt áo choàng tắm lên để lộ đôi chân dài thon thả trắng nõn, đoạn sợ sệt chui vào chăn Trác Viễn.
"Tiểu Kha." Hiển nhiên Trác Viễn khá kinh ngạc.
"Anh Trác." Văn Kha lại gọi lần nữa. Anh vội vàng cúi đầu cởi chiếc áo choàng tắm trên người, bởi vì bối rối mà hầu kết cũng nhấp nhô lên xuống: "Anh lại cho em một cơ hội được không anh? Chúng ta đã lâu rồi không... Thử lại lần nữa đi, được không?"
Dưới ánh đèn ảo mờ, cơ thể lõa lồ của anh tựa như được phủ một lớp sương mù màu ngà sữa nuột nà. Tư thế dạng chân ngồi cưỡi trên người Trác Viễn vẫn là quá lớn mật với Văn Kha, vì thế nên cơ thể anh cứ luôn run lẩy bẩy. Mặt anh đỏ hừng hực vì xấu hổ, kế đó anh đưa tay ve vuốt ngực Trác Viễn, vụng về muốn nhóm ngọn lửa dục vọng Alpha của mình.
Trác Viễn nhìn Văn Kha, trên mặt là vẻ không biết nên làm thế nào.
Người thanh niên thanh tú ngồi trên người gã có dáng người mảnh khảnh, nhưng trái lại cặp mông lại tròn đầy mơn mởn không tương xứng với thân hình. Giờ phút này, có đến phân nửa cơ thể ấy đã chìm trong đêm đen, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy giữa hông là mảnh vải mỏng manh màu đen của chiếc quần lót chữ T.
Đây là cơ thể Omega của gã.
Mười năm. Mười năm, cơ thể ấy đã quá quen thuộc, quen thuộc đến độ nó đã mất đi vẻ quyến rũ khiến gã phải thương nhớ thuở thiếu thời.
Ngón tay lành lạnh của Văn Kha chạm vào mặt Trác Viễn, gã nhắm mắt lại khe khẽ ngửi...
Mùi hương của Văn Kha.
Quá nhạt.
Tựa như mùi cỏ xanh qua một đêm mưa phùn đến bình minh lên còn vương hạt sương mai long lanh, nhưng chỉ cần làn gió thổi qua, cái mùi ấy sẽ phai nhòa.
Hình như Văn Kha phát hiện được gì đó, lúc anh ngẩng đầu lên khóe mắt đã ưng ửng đỏ: "Chúng ta đã bên nhau được sáu năm rồi. Anh đừng bỏ em được không anh Trác, em có thể thay đổi bất cứ thứ gì."
Anh vừa nói vừa lắc hông muốn cọ xát vào cơ thể Trác Viễn.
Anh vừa ngốc vừa vụng, đùi cũng co rút vì khẩn trương. Rõ ràng trên người anh là chiếc quần gợi cảm nhất, thế nhưng lại không làm được bất cứ động tác quyến rũ nào cả.
Văn Kha thật sự rất đáng thương.
Trác Viễn ngửi mùi hương tin tức tố cỏ xanh nhạt đến gần như không có của anh, thương hại nghĩ.
Thật sự thì tin tức tố của Văn Kha chưa từng tỏa mùi thơm quyến rũ khiến gã phải đánh mất lý trí, cho dù là lúc phát tình cũng không có. Như vậy đối với một Omega thật sự quá đáng thương.
Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ từ lúc mới bắt đầu cuộc hôn nhân này đã sai lầm rồi.
Trác Viễn mở mắt ra, thương hại trong mắt dần dần tràn ra ngoài. Gã muốn ôm Văn Kha một cái, nhưng lúc chạm phải làn da trần trụi của anh lại bất giác lúng túng rụt lại.
Dù có thể sẽ khiến Văn Kha khó xử, nhưng gã cũng tuyệt đối không muốn lên giường với Văn Kha, không muốn cho anh bất cứ tín hiệu và tiếp xúc thân mật nào, thế là tay gã cứ dừng lại như vậy.
Một khắc này, cơ thể Văn Kha thốt nhiên cứng đờ.
Trác Viễn thở dài, đoạn cầm chiếc áo choàng tắm Văn Kha cởi ra bỏ trên giường choàng lên người anh, kế đó tỉnh táo đẩy anh ra.
Văn Kha ngây người như một con rối, anh chỉ biết im lặng ngồi quỳ bên người Trác Viễn, bàn tay siết chặt lấy áo choàng, cơ thể khe khẽ run.
Chiếc quần chữ T trên mông anh giờ tựa như một tấm lưới đánh cá siết chặt lấy da thịt, đánh nát chút tự tôn còn sót lại của anh...
Anh là một Omega ngay cả Alpha của mình cũng chẳng hấp dẫn nổi.
"Tiểu Kha," Trác Viễn hạ giọng: "Em rất tốt. Em đừng buồn, thật sự là anh đã có lỗi với em. Hai năm nay anh không thể ở bên em trong kỳ phát tình, nhưng em biết đấy, bên nhà anh... Hầy, không có con thì không được, áp lực của anh cũng lớn lắm chứ. Lại thêm tình cảm của chúng ta cũng không hẳn là thân mật lắm, nên là, chuyện ly hôn đối với cả em và anh đều là chuyện tốt đúng không?"
"Anh Trác, anh có người khác hả?" Văn Kha đột nhiên hỏi.
Trác Viễn hơi xấu hổ, gã chần chừ một lúc mới trả lời: "Không có."
Sắc mặt Văn Kha tái nhợt. Anh không biết mình nên thở phào một hơi hay nên cảm thấy càng thêm tuyệt vọng, có điều anh vẫn không nhịn được run giọng cố gắng lần cuối cùng: "Nhưng anh Trác à, em là Omega cấp E, trước khi kết hôn với em anh đã biết rồi mà, anh còn nói mình không ngại."
Thật sự anh cũng không muốn nói những lời này, anh biết lời thề trong quá khứ không thể xem là cả một đời.
Vật đổi sao dời, ngang bướng nhắc lại có lẽ chỉ thể hiện mình là kẻ không biết điều mà thôi.
Hiển nhiên Trác Viễn đã đoán trước được câu chất vấn thế này, gã giải thích một cách rất dứt khoát: "Khi đó cả hai chúng ta còn trẻ, anh không nghĩ lại khó đến thế. Vả lại mặc dù cấp bậc tuyến thể của em kém, nhưng độ phù hợp của chúng ta lại tới 83% nên anh vẫn cho rằng có hy vọng."
Từng câu từng chữ đều khiến Văn Kha không thể phản bác nổi.
"Anh Trác..."
Thật ra thì Văn Kha cũng biết mình đã bị phán tử hình, nhưng vẫn không nhịn được mà nói thêm: "Anh, anh cũng đã nghe những gì bác sĩ nói hôm nay rồi đấy – Tuyến thể của em rất yếu nên cả đời chỉ có thể phẫu thuật bóc tách tin tức tố một lần. Ly hôn với anh, em..."
Bỗng nhiên anh im bặt đi, không nói được nữa.
Có lẽ cuộc đời có rất nhiều ngã rẽ, nhưng cơ hội ông trời cho anh thử lại rất ít.
Cả cuộc đời anh chỉ có thể bị đánh dấu hai lần.
Mà anh, đã là một Omega 28 tuổi rồi.
Tuyến thể cấp E có khoang sinh sản khó sinh con, nên lần này sau khi bị bóc bỏ ký hiệu liệu anh thật sự có còn cơ hội không?
"Tiểu Kha." Trác Viễn hít một hơi, gã xoa xoa mặt Văn Kha, cuối cùng vẫn bình tĩnh nói: "Anh xin lỗi."
Một câu xin lỗi này gã nói rất chân thành, thậm chí còn vương chút thương hại.
....
Văn Kha gần như chạy trối chết vào nhà tắm.
Anh tăng nhiệt độ nước rồi mở vòi sen tối đa, sau đó ôm đầu gối ngồi co quắp trong góc phòng.
Làn sương mù mờ ảo chầm chậm dâng lên, sau đó bao trùm lấy anh trong tiếng nước tí ta tí tách.
Mãi cho đến khi rốt cuộc không còn nhìn thấy những thứ bên ngoài, Văn Kha mới thả lỏng hơn, đoạn vùi đầu òa khóc thật to.
Văn Kha vẫn rất ít khi khóc, bởi vì khi khóc, anh sẽ luôn nhớ nhà.
Nhưng, nhà anh đã không còn nữa rồi.
Anh sinh ra trong một thành phố nhỏ ở phía Bắc, những tháng năm sống tựa nương bên mẹ của anh vừa dài đằng đẵng lại vừa phong phú.
Văn Kha phân hóa rất muộn, đến mức luôn cho mình sẽ là một Beta.
Anh học chung một lớp với Alpha và Beta, đồng thời vẫn luôn là người đứng đầu lớp. Chỉ môn thể dục là anh học không tốt, chạy bộ cuối cùng, chơi bóng cũng vụng về. Nhưng những cái này cũng chẳng phải là chuyện gì quá tệ, khi đó anh cho rằng tiền đồ của mình sẽ là một con đường bằng phẳng.
Anh nhớ mình đã từng đạp xe băng qua con đường lớn xuyên rừng cây, cuối đường là bến tàu vô cùng bẩn thỉu và cũ kỹ.
Anh nhớ mình và một thiếu niên cùng đi ngắm biển, cùng đếm đầu ngón tay xem còn mấy ngày nữa sẽ đến mùa hè.
Nước nóng rào rạt vỗ lên da thịt trần trụi, tựa như một cơn mưa rào tầm tã thời thanh xuân.
Tất cả ký ức tươi đẹp đều ngừng bặt vào năm lớp mười hai.
Lần đầu của Văn Kha và Trác Viễn là vào một đêm mưa tầm tã lớp mười hai. Anh không chủ động, nhưng cũng chẳng có cách nào phản kháng Trác Viễn dịu dàng tiến sát lại gần.
Số mệnh một người đôi khi tựa như chiếc thuyền giấy mỏng manh trên sông.
Vừa buông tay xuống, đã như cả đời bèo dạt mây trôi.
Trong nỗi đau đớn kịch liệt, anh không cảm thấy bất cứ tình cảm ngọt ngào nào, chỉ lần đầu tiên cảm nhận được một cách rõ ràng, hóa ra mình là một Omega.
Anh sẽ bị đánh dấu, từ đây sẽ thuộc về một người.
Mà những chuyện sau đó anh đã học xong cách không suy nghĩ thêm nữa.
Nhiều năm đã trôi qua, có đôi lúc anh đã cho rằng mình không còn nhớ nữa.
________________________________
Người post: Yến Nhi