Điều này quả thực có chút bất thường khiến anh không khỏi lo lắng, bèn hỏi Hàn Giang Khuyết liệu có phải Phó Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì không.
Hàn Giang Khuyết khuấy cà phê, hắn im lặng một lúc mới nói: "Hai hôm nay em cũng không liên lạc được với cậu ấy."
Hắn dừng một chút rồi vẫn giải thích: "Trước đó em và cậu ấy có chút bất hòa."
"Tại sao?" Văn Kha giật mình.
Vẻ mặt Hàn Giang Khuyết rõ ràng có hơi chần chừ: "Vì chuyện đề án."
Mặc dù hắn đã cố gắng nói qua loa, nhưng Văn Kha vẫn nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng: "Vì Phó Tiểu Vũ không chịu đầu tư cho Tình cuối nên em mới cãi nhau với cậu ấy à?"
Nhất thời Hàn Giang Khuyết không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể khó chịu cúi đầu uống cà phê. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên hắn đã thấy Văn Kha cầm tệp tài liệu đã sửa trước đó bước từ bên kia phòng khách tới trước mặt mình.
"Sao thế anh?" Chẳng hiểu sao Hàn Giang Khuyết lại đột ngột căng thẳng.
"Em cãi nhau với Phó Tiểu Vũ vì cậu ấy không chịu đầu tư đúng không?"
Văn Kha lại hỏi lần nữa.
"...Ừm."
Hàn Giang Khuyết không thể tránh nổi. Hắn thầm nghĩ, mặc dù thật ra tình huống thực tế rất phức tạp, nhưng quả đúng là có thể miễn cưỡng giải thích như vậy, thế nên ngoan ngoãn gật đầu.
"Hàn Giang Khuyết, em làm vậy không hay lắm đâu."
Văn Kha khẽ nhíu mày. Anh chậm rãi mở miệng, ánh mắt rất đỗi chân thành: "Anh biết Phó Tiểu Vũ là bạn của em, nhưng chuyện tiền nong vốn càng cẩn thận càng tốt. Dù tình cảm có thân đến cỡ nào cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, tình cảm qua lại chính là thế đấy. Vả lại việc Phó Tiểu Vũ không đầu tư vào Tình cuối là xuất phát từ phán đoán của cậu ấy, vốn không có gì để chỉ trích. Bọn em là bạn bè nhiều năm như vậy, nếu chỉ vì chuyện này mà cãi nhau thì tổn thương nhau lắm, hiểu chưa?"
Lúc Omega vốn dịu dàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc thế này, giọng điệu không thể nói là quở trách, nhưng ít nhiều có phần giống với thầy chủ nhiệm hồi cấp ba.
Hàn Giang Khuyết bỗng tìm lại cảm giác của cậu thiếu niên hồi còn đi học bị kéo ra ngoài một mình chịu phê bình.
Hắn có nỗi khổ không nói được, bèn dứt khoát cáu kỉnh không nói lời nào nữa.
Văn Kha chờ trong một chốc thấy người yêu không đáp lời, lại nhìn Hàn Giang Khuyết cứ cắm đầu uống cà phê không để ý đến mình, bỗng vươn tay nhéo chặt tai hắn.
"Làm gì thế?" Hàn Giang Khuyết vừa uống được nửa chừng lại bị đột ngột nhéo tai khiến hắn suýt nữa sặc cà phê, sau đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Văn Kha.
"Em không thèm để ý đến anh hả?" Văn Kha cười nói. Khi cười ánh mắt của anh cong cong, nom có chút tinh nghịch khác hẳn với vẻ dịu dàng bình thường.
Hàn Giang Khuyết vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Thả em ra."
Nhưng Văn Kha không buông tay, hắn cũng hết cách với anh, chỉ đành lập tức giải thích: "Em chỉ sợ lúc anh cạnh tranh với Trác Viễn sẽ có áp lực, nên mấy ngày trước hơi giận Phó Tiểu Vũ."
Nghe đến đó, rốt cuộc Văn Kha cũng buông vành tai Hàn Giang Khuyết ra. Anh bước tới ôm chàng Alpha cao to vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Hàn Tiểu Khuyết này, đúng là anh có áp lực, nhưng không phải vì cạnh tranh với Trác Viễn."
"Em nhìn này." Văn Kha mở cặp tài liệu thật dày ra, sau đó lật giở từng trang cho Hàn Giang Khuyết xem: "Đây là bản đề án đầu tiên của Tình cuối, trừ Hứa Gia Nhạc ra chưa ai từng thấy. Anh làm nó gần một tháng, khi đó anh còn chưa thạo Photoshop, mỗi ví dụ mẫu giao diện UI phải làm rất lâu. Cái này là bản thứ hai, Hứa Gia Nhạc và mấy người bạn trong kế hoạch Future có xem qua và đã đưa ra rất nhiều kiến nghị cho anh. Đây là bản thứ ba, chính anh làm xong thì đã tự phản biện và sửa mấy thứ, lần nữa làm bản thứ tư. Trước khi ly hôn, anh giao bản thứ tư cho Trác Viễn. Khi đó Viễn Đằng đã có thiết kế nội bộ, nhưng vì gạt anh mà Trác Viễn vẫn nói gã đưa cái này cho bên đánh giá, nhưng thực ra không chỉ bên đánh giá mà ngay chính gã cũng chưa từng xem lấy một lần. Thực ra cho đến giờ gã vẫn không cảm thấy anh có thể làm nên trò trống gì."
Khi nói những lời này Văn Kha có hơi ngẩn người, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Anh nở nụ cười rồi tiếp tục nói: "Kế tiếp là bản thứ năm, đây là đề án mà anh đưa cho Phó Tiểu Vũ đầu tiên, cậu ấy không quá hài lòng. Bản thứ sáu là bản thứ hai Phó Tiểu Vũ xem, mặc dù cậu ấy không đồng ý đầu tư, nhưng lại cảm thấy đã có thể gọi là một sản phẩm có thể cân nhắc, nên mới đề cử anh cho Lam Vũ. Hàn Giang Khuyết, thứ anh đang chuẩn bị bây giờ là đề án thứ bảy để đưa cho Lam Vũ, mà nếu cần, anh vẫn có thể tiếp tục thay đổi đến bản thứ tám, thứ chín, đổi mãi đến khi nào app này có thể phát hành."
Hàn Giang Khuyết không nói chuyện, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn tập tài liệu thật dày kia.
Từng tập từng tập đề án được sắp xếp gọn gàng theo số thứ tự phiên bản, phía trên dán rất nhiều giấy ghi chú đủ màu sắc, ghi lại những suy nghĩ và ghi chép của Văn Kha.
"Hàn Giang Khuyết, anh có áp lực, là vì anh muốn khiến Tình cuối thật hoàn hảo."
Dưới ánh mặt trời, Văn Kha nhìn Hàn Giang Khuyết. Màu mắt của anh rất nhạt, nhưng giọng nói lại vừa ôn hòa vừa kiên định: "Nếu như có thể, đúng là anh không muốn gặp lại Trác Viễn, nhưng anh thực sự không sợ cạnh tranh với gã. Em cũng đừng lo, anh chỉ muốn đi về phía trước, chẳng sợ gì cả."
"Nên chuyện này thực sự không thể trách Phó Tiểu Vũ. Đừng nói cậu ấy vốn không biết chuyện anh và Trác Viễn, mà cho dù có biết, với ánh mắt của người ngoài cuộc, làm đối thủ cạnh tranh của chồng cũ thực sự là một chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà thôi."
Văn Kha nói, sau đó nhẹ nhàng kéo tay Hàn Giang Khuyết: "Đừng cãi nhau với bạn của em chỉ vì chút chuyện này của anh, điều này không công bằng với Phó Tiểu Vũ. Nghe anh, gọi điện thoại cho cậu ấy đi."
Nhưng Hàn Giang Khuyết không trả lời.
Văn Kha hiểu sai về cuộc tranh cãi của hắn và Phó Tiểu Vũ, nhưng hắn vốn chẳng có cách nào giải thích.
Văn Kha thấy Hàn Giang Khuyết vẫn không phản ứng gì, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Anh dừng lại trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Hàn Giang Khuyết... Có phải trước đó em và Phó Tiểu Vũ không chỉ là quan hệ bạn bè bình thường đúng không?"
Hàn Giang Khuyết giật nảy mình vì câu hỏi, hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn Văn Kha.
Văn Kha cũng đang chăm chú nhìn hắn, dường như đang chờ câu trả lời.
Hàn Giang Khuyết muốn mở miệng, lại phát hiện mình không biết nên miêu tả thế nào.
"Cậu ấy từng thích em à?" Văn Kha hỏi thẳng.
"Đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi."
Khi đối mặt với ánh mắt ôn hòa của Văn Kha, Hàn Giang Khuyết lại thấy mình như một đứa bé mắc lỗi, hắn không nhịn được khẽ cúi đầu xuống: "Lúc học đại học Phó Tiểu Vũ đã từng tỏ tình với em, nhưng em không đồng ý. Về sau thì bọn em thật sự chỉ là bạn thôi."
"...Anh cũng đoán thế."
Văn Kha im lặng một chút rồi mới mở miệng.
"Sao anh đoán được?"
Hàn Giang Khuyết hơi lúng túng, hắn đặt cốc cà phê xuống hít một hơi thật sâu mới hỏi.
"Hôm đấu quyền anh, rõ ràng Phó Tiểu Vũ rất quan tâm đến em. Mà không chỉ quan tâm đến em thôi đâu, khi anh và em bên nhau, cậu ấy khá mất mát, anh cũng nhìn ra được."
Văn Kha chậm rãi nói: "Còn nữa, lúc trước em nói cậu ấy là ông chủ và cũng là bạn của em, nhưng bình thường khi hai người ở chung, dường như Phó Tiểu Vũ luôn nhường em nhiều hơn một chút. Cậu ấy không đầu tư vào dự án của anh, em có thể giận dữ không hề khách sáo chút nào cả. Cho nên giữa hai người, em mới là bên nắm quyền chủ động. Anh tin hiện giờ hai người là bạn, nhưng cách ở chung này khiến anh đoán chỉ có thể do quán tính yêu thích trước đó kéo dài."
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết biết Văn Kha thông minh, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ sau khi gặp lại hắn tự mình cảm nhận được sức quan sát của Văn Kha nhạy cảm đến cỡ nào.
Mặc dù anh không biết rất nhiều chuyện ở phía sau, nhưng thông qua mấy lần gặp mặt ngắn ngủi anh vẫn có thể nhận ra quan hệ vi diệu giữa hắn và Phó Tiểu Vũ một cách chuẩn xác.
"Nhưng trước, trước đó anh không... Nói với em."
Hàn Giang Khuyết không khỏi căng thẳng. Mặc dù hỏi như vậy, nhưng thực tế trong lòng hắn lại hơi sầu lo, lo rằng liệu Văn Kha có giận mình không. Dù sao cho đến giờ hắn vẫn không nói cho Văn Kha chuyện Phó Tiểu Vũ từng tỏ tình với mình, hắn không đoán được Văn Kha sẽ nghĩ thế nào với chuyện giấu giếm tình cảm này.
"Lúc đầu cũng không muốn nói."
Văn Kha thở dài thật khẽ. Thực ra anh cũng đã từng trăn trở vì chuyện Phó Tiểu Vũ, người có phóng khoáng đến đâu cũng không thể vờ như không thấy một Omega thích người yêu của mình, dù cho có lẽ tình cảm ấy đã sớm là chuyện quá khứ.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc hỏi Hàn Giang Khuyết cho đến cùng, nhưng cuối cùng lại kìm chế không làm thế.
Không phải vì anh rộng lượng, mà bởi vì qua nhiều năm, anh đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành, sẽ mang nghĩa phải hiểu rõ đạo lý hồ đồ.
Hàn Giang Khuyết đã rời xa anh mười năm.
Mười năm, hơn ba nghìn ngày đêm, có bao nhiêu cuộc gặp gỡ khác, sẽ gặp được bao nhiêu người khác nhau.
Được yêu thích, thậm chí yêu đương với người khác là chuyện quá đỗi bình thường, đương nhiên cũng có khả năng sẽ có tình bạn phức tạp đến vậy.
Con người không thể bởi vì cái gọi là tình yêu mà ra lệnh ép buộc cho người mình yêu sống trong môi trường chân không, không được đi tiếp xúc với người khác.
Văn Kha tin Hàn Giang Khuyết yêu mình, yêu không hề che giấu.
Thế nên đối với những chuyện khác, những chuyện ở trong quá khứ, phải lựa chọn hồ đồ.
Vì vậy rốt cuộc anh không coi Phó Tiểu Vũ như kẻ địch của mình mà coi y như một người bạn của Hàn Giang Khuyết để đối xử.
Văn Kha dừng một chút sau đó mới tiếp tục: "Thực ra em không cần giấu anh đâu, Phó Tiểu Vũ thích em cũng không sao. Nhưng anh nghĩ nếu em không muốn nói cho anh thì anh sẽ chờ một chút cũng được, không cần vội. Chỉ là hôm nay mọi chuyện nó thế này, nên mới đột nhiên hỏi..."
"Hàn Giang Khuyết, có đôi khi anh cũng phải ngẫm lại, một người bạn đã từng thích em có thể sẽ nhường em rất nhiều, nhưng em không thể vì thế mà quen với việc yêu cầu người ta quá mức, thậm chí muốn người đó tận tâm chăm sóc bạn đời của mình. Làm như vậy sẽ vượt qua giới hạn bạn bè, không thích hợp. Vả lại anh cũng không muốn bị Phó Tiểu Vũ đối xử như một đối tượng liên quan, trong công việc bàn chuyện công việc sẽ khiến hết thảy đơn giản hơn. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, chính em cũng phải tự xử lý quan hệ với Phó Tiểu Vũ."
Giọng điệu của Văn Kha mang vẻ bình tĩnh sau khi đã suy nghĩ thật kỹ, hiển nhiên anh đã từng nhiều lần cân nhắc về quan hệ của mình, Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ.
Nhất thời Hàn Giang Khuyết không nói ra lời.
Hắn nhìn Omega đứng trước mặt mình, người ấy thấp hơn hắn không ít, bỗng hắn phát hiện chẳng biết từ khi nào Văn Kha đã không còn dáng vẻ hoàn toàn yếu ớt bất lực lúc vừa gặp lại hắn nữa.
Văn Kha của hiện tại đã dần kiên định hơn, thông minh sáng láng, khí chất trầm ổn này thậm chí còn mãnh liệt hơn hắn cảm nhận hồi cấp ba.
Hắn vẫn sẽ sùng bái Văn Kha, nhưng có lẽ vì giờ hai người đã ở bên nhau, nên còn có một thứ lưu ý vi diệu hơn...
Chẳng hiểu vì sao, hắn bỗng thấy hơi mất mát.
Có một số thời điểm hắn sẽ không kìm lòng được mà hi vọng Văn Kha sẽ cùng rơi vào cuồng nhiệt như hắn, dù đưa ra những yêu cầu cực đoan, dù có ghen tuông không nói lý.
Nhưng Văn Kha sẽ không thế.
Văn Kha chững chạc hơn hắn rất nhiều, cũng lý trí hơn hắn rất nhiều.
....
Lần này thậm chí Văn Kha còn thông qua người nhận được học bổng của kế hoạch Future để tìm được một vài lập trình viên phát triển app xuất sắc, muốn tạo mô hình ban đầu của Tình cuối.
Ngay khi Văn Kha và Hứa Gia Nhạc bắt đầu ở nhà lần nữa điều chỉnh đề án app, Phó Tiểu Vũ vốn mất liên lạc mấy ngày qua bỗng đến.
Omega vốn luôn khéo léo xinh đẹp lần đầu tiên mang dáng vẻ vô cùng mỏi mệt, y mặc một chiếc áo thun vải đay thường ngày, vành mắt hơi đen.
Vừa đến y đã không nói lời nào mà đưa ra một tập tài liệu. Văn Kha lật ra xem hai lần mới phát hiện đây là những kiến nghị Phó Tiểu Vũ viết chi chít lên mỗi trang đề án của anh, thậm chí phía sau còn kẹp mấy trang ghi chú viết bằng tay.
"Đây là...?"
Văn Kha bất ngờ khôn kể.
"Muốn thuyết phục Lam Vũ thì đề án còn phải tu sửa lại, nhất định phải bảo đảm đạt đến tình trạng hoàn mỹ nhất."
Giọng của Phó Tiểu Vũ khàn khàn, nhưng ngữ điệu lại rất gấp gáp: "Còn nữa, anh phải luyện tập liên tục cách thuyết trình trước mặt họ, nhất định phải liệt ra những câu hỏi mà họ có thể hỏi, mỗi một câu đều phải có đáp án. Những kinh nghiệm này anh đều không có..."
Văn Kha không khỏi nhẹ gật đầu.
Thực sự là anh không có.
"Nhưng mà tôi thì có."
Phó Tiểu Vũ nói xong thì đứng thẳng người.
"Sau khi về tôi xem lại lần nữa và cảm thấy thật hiếu kỳ với app này." Phó Tiểu Vũ chậm rãi nói: "Nên tôi đã cân nhắc và muốn gia nhập vào, vì tôi thật sự rất hiếu kỳ, liệu Lam Vũ có thể đầu tư vào hạng mục này không. Nếu lỡ có đầu tư thật, thì họ sẽ điều chỉnh phát triển thế nào, và phát hành ra sao."
"Cậu muốn gia nhập ư?" Hứa Gia Nhạc bước tới sau Văn Kha, lúc nghe được câu này không khỏi kinh ngạc mở miệng.
"Ừm." Phó Tiểu Vũ lên tiếng, đoạn gằn từng chữ: "Tôi gia nhập, phụ trách quy hoạch thị trường và lợi ích. Anh Văn, anh nghĩ thế nào?"
Văn Kha chấn động vì niềm vui bất ngờ, qua một hồi lâu anh mới giơ tay ra bắt tay Phó Tiểu Vũ thật chặt.
Mà Hàn Giang Khuyết khẽ híp mắt, từ chối cho ý kiến.
"Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh."
Giọng của Văn Kha bất giác run run.
Đây là lần đầu tiên anh mơ hồ có cảm giác kích động khi xây dựng team của mình.
Lúc này Hàn Giang Khuyết cũng vừa bước tới phòng khách, qua Văn Kha, hắn và Phó Tiểu Vũ liếc nhau một cái.
Ánh mắt Phó Tiểu Vũ nhìn hắn rất bình tĩnh.
Hàn Giang Khuyết biết, cuối cùng Phó Tiểu Vũ vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn.
__________________
Chương này gần 3k từ nhưng dễ nên gõ cái vèo hihi, chương nào cũng dễ thì tốt quá
Người post: Yến Nhi