Anh và Hàn Giang Khuyết đã hẹn nhau hôm sau sẽ cùng về thành phố B tham gia buổi họp báo công bố sản phẩm. Anh tính thời gian một chút, thấy ngủ đến giữa trưa vẫn có thể duy trì đủ sức khỏe, sau đó chiều sẽ lên đường về tham gia hoạt động vào buổi tối.
Sắp xếp của Hàn Giang Khuyết là sẽ nhanh chóng về nhà họ Hàn một chuyến trước. Thành phố H nằm cùng tỉnh cách Cẩm Thành rất gần, vừa đi vừa về chưa đầy hai tiếng, hắn hoàn toàn có thể giải quyết trong một buổi sáng.
Đối với Hàn Giang Khuyết, gặp Hàn Chiến đương nhiên quan trọng, nhưng ban đầu hắn cũng định tiện đường về thành phố H để thu xếp vài chuyện với anh ba.
Lúc này Văn Kha cũng mới biết, hóa ra Hàn Triệu Vũ vẫn luôn biết rõ hành động nhằm vào nhà họ Trác lần này.
Hàn Giang Khuyết và Hàn Triệu Vũ vẫn luôn liên lạc với nhau, vả lại Hàn Triệu Vũ là người phụ trách an ninh nội bộ của Hàn gia, nên trước đó mặc dù Tưởng Triều chủ yếu đi theo Hàn Giang Khuyết, nhưng dù sao hắn vẫn luôn từ chối vệ sĩ, vì thế lần này đột nhiên muốn điều người đến bảo vệ Văn Kha nhất định phải thông qua Hàn Triệu Vũ.
Thực ra khi Hàn Giang Khuyết sụp đổ bỏ đi đột ngột, Hàn Triệu Vũ là người duy nhất biết hắn quay về Cẩm Thành, nên nếu lỡ Tưởng Triều nhất thời không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết thì vẫn có thể báo với Hàn Triệu Vũ.
Trong nội bộ nhà họ Hàn, Hàn Triệu Vũ được coi như là người phụ trách chú ý đến hướng đi của Hàn Giang Khuyết. Anh ta cũng có cổ phần trong tập đoàn IM, trước đó cũng tạm thời giúp Hàn Giang Khuyết giấu Hàn Chiến việc ra tay nhắm vào nhà họ Trác, giả vờ không biết hết thảy mọi chuyện.
Hàn Giang Khuyết nói: “Cho đến bây giờ anh ba cũng không giúp đỡ không công. Lần này trở về có lẽ phải nói chuyện với anh ta, xem anh ba sẽ nhắc đến điều kiện gì. Chỉ cần có thể giấu thêm một lúc là có thể tốc chiến tốc thắng nhà họ Trác.”
“An toàn chứ?” Chẳng hiểu vì sao Văn Kha lại thấy hơi lo lắng.
“Không sao đâu.” Hàn Giang Khuyết không quá để ý.
Đối với hắn, một khi không còn ngăn cách gì với Văn Kha, dường như rốt cuộc trên thế giới này không còn điểm quyết định đau khổ nào nữa.
Alpha sức khỏe dồi dào, hắn trở về khách sạn ngủ một chốc, sau đó sáng sớm trả phòng cho khách sạn Sheraton.
Trước khi rời Cẩm Thành tới thành phố H, hắn lái xe đến phố Lâm Hải, đoạn dừng ở ven đường ngắm nhìn cánh cửa sổ đóng chặt ở tầng hai thật lâu….
Nơi đó đã từng là chỗ ở của hắn và Nhiếp Tiểu Lâu.
Thời niên thiếu, hắn đã từng nghĩ sẽ trốn khỏi nơi này vì mỗi ngày đều bị ngược đãi.
Về sau vì hắn đến nhờ vả Hàn Chiến mà Nhiếp Tiểu Lâu đã hung dữ mắng hắn “Cút, đừng có về nữa, chết rấp ở ngoài cũng đừng mò về.”
Vốn phải là một chuyện vui vẻ, nhưng hình như hắn chưa từng thật sự rời đi.
Mỗi lần về Cẩm Thành, hắn đều đứng ở đây nhìn một lúc, sau đó sẽ lặng lẽ rời đi trước khi bị Nhiếp Tiểu Lâu phát hiện.
Dần dần đã thành thói quen, có đôi khi ngay cả chính hắn cũng quên tại sao phải làm như vậy.
Lúc trời hửng sáng, tuyết cũng nhỏ hơn, mây mù xám xịt mấy ngày liền đã dần lui đi, có thể đoán được hôm nay sẽ là một ngày trời trong hiếm có trong khoảng thời gian này.
Hàn Giang Khuyết lắc đầu lái xe rời khỏi phố Lâm Hải.
Hắn ra khỏi Cẩm Thành từ cửa bắc, trên đường còn nhắn một tin cho Văn Kha: “Hiện giờ em đang lái xe đến thành phố H, anh tỉnh dậy thì gọi điện cho em nhé.”
Trước cao tốc từ Cẩm Thành đến thành phố H có một con đường đất vô cùng hiang vắng, tuyết đọng trên mặt đường phản chiếu ánh sáng có hơi lóa mắt.
Có nhà đầu tư từng muốn mở rộng chỗ này thành một thị trấn cỡ nhỏ, nhưng giữa chừng mắt xích tài chính xảy ra vấn đề, khi thì tu sửa, lúc lại đình công, khiến khắp nơi ven đường đầy vết tích thi công được một nửa. Có điều đang ở giữa mùa đông, những công trường ven đường này chẳng có bóng dáng một ai.
Lúc mười giờ, chuông báo di động của Hàn Giang Khuyết bỗng vang lên, nhắc nhở trên đó là ghi chú hắn đã cài trước đó –
Tình cuối: Chức năng viên nang thời gian nội bộ đã login.
Trí nhớ của hắn không tốt, bởi vậy hắn sẽ cài chuông báo nhắc nhở cho rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng hắn cảm thấy có ý nghĩa.
Hàn Giang Khuyết chần chừ nhìn điện thoại di dộng một chốc, sau đó quay vô lăng rẽ về bên trái lái đến một bãi đỗ xe hai tầng đơn sơ đang sửa được một nửa ở ven đường đất.
Bãi đỗ xe này gần như đã đổ nát hoang tàn, lớp xi măng thô đã lộ ra ngoài, chỉ có mấy chiếc xe cũ của những hộ nông dân xung quanh đang đỗ lộn xộn trong đó qua mùa đông miễn phí.
Hàn Giang Khuyết lái Land Rover vào bên trong rồi dừng lại, sau đó mở dây an toàn, dùng điện thoại mở app Tình cuối và cập nhật phiên bản.
Bởi vì hắn là người dùng nội bộ, nên trước buổi họp báo có thể nhìn thấy chức năng mới xuất hiện.
Quy tắc của Viên nang thời gian là thế này, bởi vì phải duy trì sinh thái chân thật nhất mà chỉ có thể ghi âm một lần, sau khi ghi xong tối đa hai mươu phút sau, đoạn ghi âm này sẽ truyền lên thiết bị đầu cuối server của Tình cuối.
Trong vòng một năm sau, người sử dụng sẽ không thể rút lại hoặc sửa đổi đoạn video này, mãi đến một năm sau sẽ chọn hủy bỏ viên nang, hoặc gửi cho người đã ghép đôi trong Tình cuối.
Ý nghĩa của việc này đương nhiên rất long trọng –
Giao một đoạn thời gian chân thực cho người mình yêu thương.
Cũng chính vì ý nghĩa long trọng này mà thực sự Hàn Giang Khuyết không muốn chờ. 10 giờ chức năng vừa được lên sóng, hắn đã muốn trở thành người dùng đầu tiên ghi âm viên nang trên Tình cuối vì Văn Kha.
Giao diện UI được thiết kể thành hình dạng máy ghi âm rất cổ điển, Hàn Giang Khuyết hít sâu hai lần, sau đó mới ẩn mở giao diện viên nang thời gian.
Băng từ trong máy ghi âm bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Hàn Giang Khuyết ưỡn thẳng lưng đối mặt với điện thoại, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó mới chợt nhận ra đây là ghi âm, không cần vẻ mặt gì cả.
“Tiểu Kha, chào buổi sáng.”
Hắn vụng về lặp lại năm chữ kia một lần nữa: “Nghĩ đến việc một năm sau mới có thể để anh nghe được tâm trạng lúc này, em cảm thấy thực mới mẻ, nhưng cũng rất hạnh phúc. Khi đó, có lẽ chúng ta đều đã làm bố anh nhỉ, chúng ta sẽ có hai bé cưng. Trước đó anh đã lấy một cái tên rồi, là Hàn Giang Tuyết. Tên này thật hay, về sau chúng ta sẽ gọi bé là Tiểu Tuyết nhé?”
“Kỳ thực khoảng thời gian này em vẫn đang nghĩ xem nên lấy tên gì cho bảo bối còn lại. Hồi còn đi học em họ Văn dốt lắm, nên em đã nghĩ lâu thật lâu. Về sau em nhớ đến anh đã từng nói với em, những năm chúng ta chia xa, phim anh thích nhất là “Nhất đại tông sư”, trong đó anh vẫn nhớ một câu: Nếu cuộc đời có bốn mùa, thì trước năm tôi bốn mươi tuổi đều là mùa xuân. Nhưng em không thích anh nghĩ như vậy, bởi vì về sau, chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều mùa xuân. Thế là đêm qua em mới rốt cuộc nghĩ được một cái tên, cũng đến từ bộ phim anh thích nhất.”
“Tiểu Kha, em hi vọng con mình có thể họ Văn, tên là Văn Niệm.”
“Niệm niệm bất vọng, tất hữu hồi hưởng – chính là chữ Niệm này.”
*Nhớ mãi không quên tất sẽ có đáp lại.
“Tiểu Kha, thực ra em vẫn muốn nói với anh một chút về người cha Omega của em.”
Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại, đôi lông mày kiếm sắc sảo của hắn nhẹ nhàng giãn ra, rèm mi dài khe khẽ rung, giống như một đứa bé sắp tiến vào giấc mơ chậm rãi nói chuyện.
Nhưng một phút sau, một tiếng rít động cơ ô tô chói tai bỗng vang lên từ phía sau, khiến Hàn Giang Khuyết đang ngồi trong xe cũng phải mở mắt.
“Ầm ầm” một tiếng, lực đẩy cực mạnh từ đằng sau quả thật như muốn đâm nát hắn, chiếc Land Rover bị đẩy va vào tường xi măng đánh “Rầm”.
Hàn Giang Khuyết thấy đất trời quay cuồng, hắn bỗng cảm giác đầu và người mình đau dữ dội, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn vô thức nhìn ra kính chiếu hậu bên ngoài.
Chỉ thấy một màu đỏ của máu…
Hắn lơ mơ sờ sờ trán mình, đồng thời cũng nghe được mùi máu tươi gay mũi, lúc này mới nhận ra màu đỏ trong gương chiếu hậu là máu tươi chảy xuống trên đầu mình.
Ngay sau đó, hắn bị mấy người kéo xềnh xệch từ trên xe xuống.
_________________
Hết chương 114B.
Chà mấy chương trước đọc comt mấy người cứ vui vẻ vì hạnh phúc mà mèo thấy đau á, nhưng không dám spoil. Đọc truyện chị Dưa cần nhớ một điều, 30 chưa phải là tết, chưa chương cuối chưa thở phào được =((((
Chương tới, mọi người nhớ chuẩn bị tâm lý nha….