Chỉ loáng thoáng nghe hai người trong phòng ngủ của khách nói mấy câu, cũng không có dị dạng gì khác, nhưng một lát sau cửa chợt bị đẩy ra.
Văn Kha vội vàng rụt đầu về dưới chăn, tự nhiên chui vào ngực Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết lập tức cảm thấy người trong ngực mình tựa như một chú hươu con ấm sực. Thân mật lén lút thế này khiến hai người dường như chợt trở lại những lúc trốn thầy chủ nhiệm để đi chơi thời trung học.
Chẳng hiểu sao hắn thấy rất lãng mạn, còn nảy sinh trách nhiệm của lính gác. Một mặt hắn vờ ngủ, mặt khác lén mở một mắt cẩn thận từng li từng tí quan sát động tĩnh phía bên kia, kế đó phát hiện người ra khỏi phòng ngủ là Hứa Gia Nhạc.
Phòng khách tối thui không nhìn rõ động tác của Hứa Gia Nhạc lắm, nhưng âm thanh cũng khá lớn, khiến hắn đoán được hình như Hứa Gia Nhạc đi ra rồi rót một cốc nước, sau đó lại quay về phòng ngủ. Có điều lần này Hứa Gia Nhạc ở phòng ngủ rất ngắn, sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước ra rồi đi về phía phòng ngủ chính.
Mãi cho đến khi Hứa Gia Nhạc hoàn toàn đóng cửa lại, không còn động tĩnh gì nữa, Hàn Giang Khuyết mới chui vào chăn. Hắn như chú sói con vừa tuần tra về, báo cáo toàn bộ hai năm rõ mười cho Văn Kha đang núp trong hang: "Hứa Gia Nhạc đã đến phòng ngủ chính ngủ, còn Phó Tiểu Vũ vẫn không ra. Không có việc gì đâu."
Lúc này Văn Kha mới để lộ đôi mắt ra khỏi chăn, đầu tiên anh cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới lộ hoàn toàn mặt ra. Khuôn mặt anh đỏ bừng vì oi nóng, nhìn đáng yêu quá đỗi.
Hàn Giang Khuyết túm lấy mông Văn Kha khá chặt, đoạn nâng anh lên một chút.
"Trước, trước tiên không làm nhé...?" Văn Kha hiểu lầm ý của Hàn Giang Khuyết, thẹn thùng nhỏ giọng thì thầm bên tai Alpha: "Cứ phập phồng sờ sợ."
"Không làm." Hàn Giang Khuyết ôm Văn Kha để anh có thể thoải mái nằm trên người mình, sau đó vòng tay qua eo Văn Kha, thơm lên trán anh: "Văn Kha, anh buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ." Mặc dù bận rộn cả ngày, cộng thêm vừa rồi mới thân mật khiến cơ thể anh rất mệt mỏi, nhưng Văn Kha vẫn lắc đầu thật mạnh, nhỏ giọng nũng nịu: "Hàn Tiểu Khuyết, chúng mình nói chuyện thêm một chút đi."
Anh không nỡ để một ngày này kết thúc.
"Ừm." Hàn Giang Khuyết thấp giọng đáp, một hồi lâu sau mới trì độn hỏi: "Nói gì đây?"
Văn Kha không nhịn cười được, anh vuốt ve cái trán xinh đẹp của Alpha, nói: "Sói con này, xem ra lần trước gọi điện thoại em thật sự không gạt anh nha. Tại sao em lại thích anh đè lên người em thế?"
"Ừm." Hàn Giang Khuyết lại ừ một tiếng, hắn nghĩ một lúc mới nói: "Bởi vì thấy nằng nặng."
"..." Văn Kha rầu rĩ mở mắt, tủi thân hỏi: "Hàn Giang Khuyết, anh nặng lắm hả? Anh béo hả?"
Cho đến giờ chưa từng có ai nói anh như vậy. Anh không nhịn được nghĩ, có phải vì mình mang thai nên mới nặng không, nhưng mà không thể nào nhanh thế được.
"Không phải nặng, mà.... Là thịt mềm mềm nằng nặng ấy." Hàn Giang Khuyết nghĩ một hồi lâu mới đổi từ khác, hiển nhiên vấn đề này với hắn khá khó trả lời.
Thực ra hắn cũng buồn ngủ lắm, đôi mắt đen nhánh kia có vẻ hơi mơ màng. Có lẽ vì cơn buồn ngủ này nên chẳng biết trong đầu hắn nghĩ lung tung gì mà bỗng nở một nụ cười đắc ý: "Anh biết không Văn Kha, chân tay anh thon gầy, chỉ có mông là tròn trịa, cổ lại dài. Nên hồi cấp ba chạy bộ lúc nào cũng có cảm giác lắc la lắc lư, nhìn từ đằng sau cứ như một con hươu cao cổ rất kém cảm giác cân bằng ấy."
Nghe thấy vậy, Văn Kha ngẩn người. Anh nhìn Hàn Giang Khuyết, nghĩ thầm rốt cuộc tên ngốc này đang đắc ý gì chứ?
"Khi đó..." Hàn Giang Khuyết đã lâm vào hồi ức, thì thào: "Khi đó em luôn muốn húc ngã anh, thấy dáng vẻ đứng không vững của anh, chẳng hiểu sao em bỗng cảm thấy rất vui vẻ."
"Hèn chi." Văn Kha vừa tức vừa muốn cười, chỉ đành cắn mạnh tai Hàn Giang Khuyết một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Giang Khuyết, mẹ kiếp em đúng là quỷ ấu trĩ. Rốt cuộc em nghĩ gì thế?"
Chuyện Hàn Giang Khuyết thích húc mình, đương nhiên Văn Kha cũng phát hiện. Thiếu niên cãi nhau đánh lộn là chuyện bình thường, nhưng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hồi cấp ba Hàn Giang Khuyết bỗng dậy lên hứng thú ác liệt.
Lúc chạy bộ, anh sẽ bị cậu thiếu niên ấy đột ngột xông từ sau lưng tới húc liêu xiêu lảo đảo.
Ngồi trên bể bơi sẽ bị húc ngã xuống nước.
Lúc đọc sách trong nhà, sẽ bị Hàn Giang Khuyết dùng đầu húc ngã nhoài trên giường, hồi lâu vẫn không dậy nổi.
Sức của anh không thể nào so được với Hàn Giang Khuyết, bị húc tới húc lui cũng chỉ biết dùng đủ tư thế chật vật giãy giụa. Bị người mình thầm mến hành hạ như thế khiến anh rất mê man, thi thoảng cảm thấy bầu không khí có chút mập mờ ngây ngô, nhưng lập tức sẽ bất giác thấy buồn bã –
Hẳn người ấy không thích mình nhỉ, nên mới thô lỗ bắt nạt mình thế.
Hàn Giang Khuyết che tai lại nhỏ giọng ngượng ngùng giải thích: "Em thích dáng vẻ chạy bộ ngốc nghếch của anh, những lúc khác anh thông minh hơn em nhiều, nhưng lúc chạy thì khác. Em có thể húc anh lảo đảo, cũng có thể giơ tay ra ôm vai anh không để anh ngã sấp xuống, khi đó... Em thấy mình rất đẹp trai."
Ngốc nghếch đến mức Văn Kha không nhịn được mỉm cười thật dịu dàng.
Đã mười năm trôi qua, câu đố ngây thơ hồi ấy đến bây giờ mới rốt cuộc có đáp án.
Hóa ra đây chính là cách thiếu niên Hàn Giang Khuyết thân mật với anh.
Không học cách viết thư tình, chẳng học cách tặng hoa.
Hết thảy những hành động của cậu thiếu niên đều xuất phát từ bản tính trời sinh, giống như chú sói con trên thảo nguyên lao vụt ra thô lỗ húc ngã con mồi mình thích, sau đó lại chạy mất như không có việc gì.
Một cú va này đã là toàn bộ tấm lòng.
Văn Kha không cắn tai Hàn Giang Khuyết nữa mà cúi đầu hôn môi hắn một chốc, đoạn cưng chiều nói: "Hàn Tiểu Khuyết, chờ anh sinh bé cưng cho em xong, chúng mình hãy chơi như trước kia đi."
Hàng mi dài của Alpha khẽ run lên một cái, cuối cùng hắn ngẩng lên nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Omega trước mặt.
Một lát sau, Hàn Giang Khuyết bỗng nói: "Tiểu Kha, hồi cấp ba em đã sùng bái anh rồi."
Giọng hắn khe khẽ run.
Tiếng lòng mười năm trước thẹn thùng thổ lộ, rốt cuộc hôm nay đã có thể trịnh trọng nói ra bờ môi.
Bởi vì sùng bái một người hào quang vạn trượng, nên khi nhìn thấy dáng vẻ vụng về của người ấy mới càng thấy đáng yêu, bởi vì điều ấy chỉ thuộc về chính mình.
Cho nên muốn bắt nạt người ấy, húc ngã người ấy khiến người ấy ngơ ngác không hiểu. Giây phút hắn yêu nhất là cùng người ấy chạy từng vòng từng vòng trên đường luyện do thi rớt trong học phần chạy cự ly dài của môn thể dục, sau đó vĩnh viễn khắc ghi bóng lưng của chú hươu cao cổ trong ráng chiều tà.
Văn Kha không khỏi sửng sốt.
Ngôn ngữ quá thẳng thắn khiến chính Hàn Giang Khuyết cũng khá căng thẳng, hắn lắp bắp một chút, trên mặt ưng ửng đỏ: "Mấy, mấy hôm trước, anh nói trong lòng em anh vĩnh viễn sẽ không xuất sắc như Phó Tiểu Vũ – Nhưng không phải thế."
Văn Kha nghĩ một lúc mới nhớ ra cuộc tranh cãi giữa hai người xảy ra vào mấy ngày trước. Không ngờ Hàn Giang Khuyết vẫn cố chấp nhớ kỹ câu nói của anh khi đó.
"Trong lòng em, anh là người xuất sắc nhất. Trước kia cũng thế, mà bây giờ vẫn vậy. Tiểu Kha, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ thuyết trình của anh khi ở Lam Vũ... Em cực kỳ kiêu ngạo. Làm Alpha của anh, em thực sự kiêu ngạo quá đỗi. Em biết, những năm không được như ý này chỉ là tạm thời thôi, sau này anh sẽ còn thành công hơn, thành công hơn nữa, hoàn hảo giống như hồi cấp ba."
"Anh à, anh mãi mãi sẽ là người mà em sùng bái nhất."
Giọng của Hàn Giang Khuyết rất trầm, vẻ mặt của hắn nghiêm túc vô cùng, nghiêm túc trước nay chưa từng có.
....
Trái với hai người đang ngọt ngọt ngào ngào ngoài phòng khách, Phó Tiểu Vũ với Hứa Gia Nhạc nằm trong phòng ngủ chính và phòng ngủ khách lại mất ngủ.
Cùng là Alpha và Omega cấp A, đương nhiên mùi pheromone trên thân tồn tại rất mạnh.
Chăn Phó Tiểu Vũ đang đắp đượm mùi bạc hà nhẹ nhàng thanh mát của Hứa Gia Nhạc, mà khi Hứa Gia Nhạc nằm lên giường phòng ngủ chính và đắp chăn lên, mùi thơm ngọt nồng kia lại ập đến.
Cảm xúc cứ nhấp nhô lên xuống khiến hắn khá bực bội, bèn dứt khoát lấy điện thoại ra tra xem "Tử la lan" là hoa gì.
Tử la lan, biệt danh là tuyết rơi xuống bùn.
Là một loài hoa vô cùng diễm lệ, giống như xuất hiện trong tranh vẽ. Ngôn ngữ hoa của nó là dục vọng, là vẻ đẹp lộng lẫy.
... Còn rất Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Nhạc ném di động qua một bên, đi đến toilet trong phòng ngủ chính rửa mặt.
Lúc vừa đặt tay lên vòi nước màu đen, hắn chợt nhớ ra không phải Phó Tiểu Vũ đã nói vòi nước trong phòng ngủ chính bị hỏng sao?
Hắn thử nhấn xuống một cái, không ngờ nước lại phun ra ngoài, hoàn toàn không hề bị hỏng.
Hứa Gia Nhạc đứng thẳng người lên, vẻ mặt vi diệu, khẽ híp mắt lại.
Phó Tiểu Vũ có ý gì vậy?
__________________
Người post: Yến Nhi