• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương màu cam đỏ rực rỡ chiếu rọi qua tấm kính trong suốt kề sát mặt đất, lẽ ra khung sáng ấy phải là một hình tứ giác hoàn chỉnh nhưng nó lại bị một người đàn ông cao lớn đứng giữa phá vỡ.

Sân bay náo động với những tiếng ồn ào, tiếng loa thông báo hầu như không ngừng vang lên thông tin về chiếc máy bay nào sắp cất cánh hay chiếc máy bay nào sẽ bị delay. Nhóm hành khách xôn xao qua lại như một bầy ong mật, tất cả đều nói lên rằng thế giới này đang chuyển động đầy hối hả.

Duy chỉ có khu vực nhỏ nơi người đàn ông đang đứng là bất động.

Hắn đưa lưng về phía sảnh chờ giống như là đang đứng ngắm hoàng hôn, bên cạnh dưới chân hắn là một chiếc vali được gắn tag ký gửi.

Hai cô gái trẻ tuổi vội vàng lên máy bay kéo theo túi lớn túi nhỏ đi ngang qua, một trong số họ vô tình va phải vali của người đàn ông, chiếc vali thuận thế đụng vào chân người nọ trong lớp quần tây phẳng phiu.

Một tiếng “ầm” vang lên, nghe xem có vẻ lực va chạm không hề nhẹ.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”

Tiết trời đã vào cuối tháng sáu, cô gái vừa nóng vừa vội vã, trên đầu nhễ nhại đầy mồ hôi.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn về phía cô, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú có chiều sâu, đôi mắt một mí đẹp đẽ rũ xuống, tuy rằng hắn không bày biểu cảm gì nhưng nhìn qua lại có chút dữ tợn.

Trong lòng cô gái sợ hãi, đang định tiếp tục xin lỗi thì đã thấy khóe miệng của người đàn ông cong lên, cả người bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.

“Không sao, cô mau đi làm thủ tục ký gửi đi.”

“Được, được…” Cô gái thất thần nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông, nhưng rất nhanh sau đó đã bị cô bạn đồng hành không còn đủ kiên nhẫn kéo đi.

Quyền Hoa Thần quay đầu tiếp tục nhìn về phía cửa sổ sát đất, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, từ lúc xuống máy bay hắn đã phải chờ trọn vẹn bốn mươi phút. Rõ ràng Quyền Tiêu nói sẽ phái người tới đón hắn, nhưng vị tài xế kia lại hoàn toàn không biết đường, đi quanh sân bay vài vòng cũng không tìm được lối ra T4, buộc Quyền Hoa Thần phải quay lại sảnh chờ đợi người kia.

Tìm một tài xế tập sự như thế này tới làm khó hắn, xem ra Quyền Tiêu thật sự không mong muốn hắn về nước.

Quyền Hoa Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã mười ba phút trôi qua kể từ lần liên hệ trước đó của họ, người tài xế kia vẫn còn chưa tới nhà ga số 1 dễ tìm nhất. Quyền Hoa Thần không đợi nữa, hắn xách vali đi ra khỏi nhà ga, dự định tự mình ra ngoài bắt một chiếc xe taxi, thế nhưng vào lúc này, một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng lại ở ven đường trước mặt hắn.

Quyền Hoa Thần muốn lấy điện thoại ra xác nhận thông tin biển số xe nhưng hắn đã thấy người tài xế kia đi xuống, vội vàng bước về phía mình.

Đó là một thanh niên hơi gầy, dáng vẻ chưa tới hai mươi tuổi, mái tóc ngắn màu hạt dẻ dính lại từng sợi trên quầng trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhưng mắt lại vừa sâu vừa to, tròng mắt cũng rất nhạt, có vẻ như khi Thượng Đế tạo ra cậu đã đặc biệt chọn hệ màu tươi sáng.

Nhưng trên khuôn mặt như vậy lại có ba nốt ruồi nhỏ sẫm màu, một cái ở phía dưới mắt trái, một cái trên đuôi lông mày phải, còn một cái ở bên trái cằm, mọi thứ giống như được Thượng Đế dùng màu thuốc còn thừa lại cẩn thận vẽ thêm mấy điểm xuyết trang trí.

Nhưng trên thực tế có nhiều hơn ba nốt.

Quyền Hoa Thần thừa dịp khi cậu ngủ thiếp đi đã nghiêm túc đếm qua.

Vén tóc mái của cậu lên sẽ thấy một cái bên trán trái, và một cái ở vành tai phải, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi.

Tổng cộng có năm nốt ruồi nhỏ.

Đương nhiên, muốn tính cả trên người thì chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.

“Tài xế tập sự” mới bị Quyền Hoa Thần oán thầm mấy phút trước giờ đang đứng vững trước mặt hắn, có chút dè dặt mở miệng.

“Cậu hai, cháu đến đón cậu.”

Quyền Hoa Thần sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhét một nửa chiếc điện thoại vừa lấy ra vào trong túi, quan sát Khang Chước từ đầu đến chân: “Sao em lại tới đây?”

“Ban đầu dì Quyền Tiêu bảo Đông Phàm đi đón cậu, nhưng Đông Phàm em ấy… có việc, cho nên là cháu tới đón. Cháu không biết hướng dẫn chỉ đường bị làm sao, luôn bảo cháu đi đường vòng, chắc hẳn cậu đã chờ sốt cả ruột rồi phải không ạ?”

Khang Chước đưa tay muốn nhận lấy vali của Quyền Hoa Thần, nhưng Quyền Hóa Thần nghiêng người tránh đi.

“Không vội, dù sao cũng không có việc gì.” Quyền Hóa Thần vòng qua Khang Chước, xách vali sải bước về phía chiếc xe kia, định bỏ vali vào cốp xe.

Tuy nhiên, khi hắn vừa chạm vào nắp xe thì đã nghe thấy tiếng la của Khang Chước ở phía sau: “Ơ! Cậu ơi, cậu đợi một chút!”

Quyền Hoa Thần nghi hoặc quay đầu lại, bàn tay đã theo thói quen mở cốp xe lên ——

Hương thơm hoa hồng nồng đậm phả thẳng vào mặt hắn.

Hoa hồng đỏ tràn đầy trong cốp xe, phía trên còn được đặt một hộp quà hình trái tim với dải ruy màu băng hồng quấn quanh, không biết bên trong chứa thứ gì.

Khang Chước cứng đờ, thấy Quyền Hoa Thần nhìn chằm chằm đống hoa hồng kia không nhúc nhích, cậu vội vàng tiến lên mở ghế sau, muốn thay hắn cất vali vào, nhưng ai mà biết chiếc vali kia không chịu di chuyển, ra là Quyền Hóa Thần vẫn chưa buông tay.

“Cậu à…”

Khang Chước chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm đang chờ nghe phụ huynh nhà mình xử trí.

Một lúc lâu sau, cậu nghe Quyền Hoa Thần nén giọng hỏi: “Nó tặng em hay là em tặng cho nó?”

Khang Chước ngượng ngùng cúi đầu: “Cháu muốn tặng em ấy.”

“Muốn tặng”, nghĩa là còn chưa tặng, cũng tức là rất nhanh sẽ đi tặng ngay sau khi Quyền Hoa Thần xuống xe.

Có thể thấy, vài giờ sau, chiếc cốp xe này sẽ là minh chứng cho cuộc hẹn hò ngọt ngào của một đôi tình nhân nhỏ, sau đó họ sẽ hôn nhau, hơn nữa còn có thể đánh dấu…

Quyền Hoa Thần hừ lạnh một tiếng, dùng sức đóng cốp xe lại: “Doãn Đông Phàm có tiền đồ thật đấy nhỉ, thế mà lại còn muốn Omega tặng hoa dỗ dành nó à?”

Khang Chước nhìn chằm chằm mũi chân mình không nói gì. Quyền Hoa Thần theo tầm mắt của cậu nhìn qua, phát hiện đó là một đôi giày da nhỏ kiểu dáng rất đẹp, đen nhánh phát sáng không có một chút bụi bặm.

Quyền Hoa Thần vốn muốn tự mình bắt xe rồi thả cậu đi gặp Doãn Đông Phàm, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn lại nổi lên một cơn giận dữ đầy ác ý. Hắn nhấc tay ném vali vào ghế sau, mở ghế lái phụ ngồi vào trong.

“Lên xe, đưa tôi đến đường Kỳ An.”

Ô tô khởi động, không gian khép kín bên trong tràn ngập hương hoa hồng, nhưng sau khi ngửi lâu còn có thể ngửi thấy một mùi hương khác — mùi hương pheromone của Omega rất nhạt, là hương hoa nhài.

Ánh mắt của Quyền Hoa Thần đảo qua cần cổ trắng trẻo mảnh khảnh của thanh niên bên cạnh, chứng đau nửa đầu âm ỷ có dấu hiệu phát tác, hắn bắt đầu hối hận khi ngồi lên chiếc xe này.

Vừa đến đường Kỳ An, Quyền Hoa Thần đã xuống xe rời đi ngay mà không quay đầu lại.

Không khí trong lành bên ngoài xe làm cho đầu óc của hắn khôi phục lại sự bình tĩnh.

Phụ cận nơi đây cũng không phải nhà của Quyền Hoa Thần, hắn đến nhà một người bạn đón chó cưng Lazzy – một chú chó Golden Retriever đã được vận chuyển về từ trước bằng đường hàng không, sau đó tiện thể mượn xe của bạn lái về nhà.

Nói là “nhà”, kỳ thật là một căn biệt thự nhỏ được mua đã lâu nhưng vẫn chưa từng ở qua. Khu vực này tuy không phải khu nhà cao cấp gì nhưng an ninh rất tốt, không ít cán bộ chủ chốt trong tòa thị chính đều sống ở đây.

Lazzy đến nhà mới có chút hưng phấn, chạy khắp nơi từ lầu trên xuống lầu dưới.

Quyền Hoa Thần thì đi dạo xung quanh. Hai ngày trước người giúp việc đã đến quét dọn qua, cho nên trong phòng rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ là không có đồ dùng gì hết, có hơi trống rỗng. Nhưng hắn cũng không tính toán ở đây lâu, nếu như công việc thuận lợi thì nhiều nhất ba tháng nữa là hắn có thể quay về.

Lúc này đã sắp tám giờ tối, Quyền Hoa Thần vẫn chưa ăn cơm, hắn nhớ trên đường về tới tiểu khu có một nhà hàng, hắn liền mang theo Lazzy lái xe đi đến nhà hàng kia.

Gần chín giờ, Quyền Hoa Thần về đến tiểu khu, hắn vẫn chưa quen thuộc đường đi nơi này, hơn nữa kiểu dáng kiến trúc của những căn biệt thự ở đây đều giống nhau như đúc, Quyền Hoa Thần phải phân biệt một lúc mới tìm được cửa nhà mình.

Nhưng mà sau khi xuống xe, Quyền Hoa Thần lại nhìn thấy một bóng đen ngồi xổm ở trước sân nhà mình, đèn đường cách đó rất xa, cửa cổng lại không bật đèn nên nơi đó chỉ có một mảng tối mờ mịt, nhìn giống như có một người đang ôm gối ngồi trên bậc thềm bên ngoài.

Lazzy chạy tới phía trước, nó cũng không kêu to, chỉ đến gần kề sát vào người kia ngửi ngửi mấy cái.

Người kia giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn chú chó trước mặt, song lại nhìn đến Quyền Hoa Thần đang đi về phía mình liền ngay lập tức đứng lên.

Bây giờ Quyền Hoa Thần có thể nhìn thấy rõ, đây chẳng phải là “tài xế tập sự” Khang Chước muốn mang theo hoa hồng đi tìm Doãn Đông Phàm à.

Khóe mắt cậu loáng thoáng ẩn hiện ánh nước, hình như cậu đang khóc.

Xem ra buổi hẹn hò không suôn sẻ cho lắm.

Khang Chước hiển nhiên cũng không ngờ lại gặp được Quyền Hoa Thần ở chỗ này. Không đợi Quyền Hoa Thần có cơ hội hỏi bất cứ điều gì, Khang Chước nói trước một câu “Cháu xin lỗi” rồi lách qua người Quyền Hoa Thần vội vàng chạy đi.

Quyền Hoa Thần dõi theo bóng lưng của cậu, nhìn cậu chạy đến biệt thự ngay bên cạnh, dùng mật mã vân tay đi vào trong nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.

Quyền Hoa Thần cúi đầu, phát hiện Lazzy cũng giống hắn đang nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt kia.

Hắn mỉm cười, cúi người cong ngón tay gãi gãi đầu Lazzy.

“Thích em ấy sao?”

Chú chó Golden ngao ngao hai tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng Khang Chước vừa rời đi.

“Thích thì có tác dụng gì, người ta lại không để ý tới mày. Về nhà đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang