Gió lạnh thổi ra từ máy điều hòa cuốn đi hơi nóng trong không khí, làm cho hơi thở của Khang Chước dần lạnh lẽo.
Ngay bên dưới tấm ảnh là một loạt tin nhắn của Doãn Đông Phàm.
【Nghe máy đi! 】
【Bây giời anh đang ở đâu? Sao anh không nghe máy? 】
【Khang Chước anh đang làm gì?! 】
【Người đàn ông này là ai? 】
【Gọi lại cho em! 】
……
Khang Chước lại lướt lên nhìn mấy tấm ảnh kia, cẩn thận quan sát góc độ và vị trí của ống kính, sau đó bấm điện thoại gọi video với Doãn Đông Phàm.
“Fuck! Khang Chước, con mẹ nó anh ở đâu?”
Mặt Doãn Đông Phàm còn chưa xuất hiện trong ống kính mà những lời thô tục đã truyền ra trước.
“Đây là gọi video, anh ở đâu em không nhìn thấy sao?”
Khang Chước cho rằng mình có thể bình tĩnh, nhưng lần này cậu thật sự không nhịn được nữa.
Tổng cộng có năm tấm ảnh, từ đằng xa chụp lại toàn bộ quá trình Khang Chước đỡ Chử Vệ Lâm ra khỏi quán bar rồi lên xe taxi. Điều này có nghĩa là người chụp ảnh cũng có mặt trong suốt thời gian đó theo dõi hành động của bọn họ. Vậy thì người kia chắc chắn có thể thấy rõ, Khang Chước không hề ôm hôn Chử Vệ Lâm, chẳng qua nhìn dưới một góc độ khác thì trông có vẻ giống mà thôi, và ngay sau đó Khang Chước sẽ đỡ anh lên vai đi về phía trước.
Không phải người chụp không nhìn thấy mà là ngưòi đó cố tình, cố tình muốn chụp những tấm ảnh như vầy, lại còn cố tình gửi cho Doãn Đông Phàm.
Ai đời lại đi làm mấy chuyện thế này chứ?
Vì Doãn Đông Phàm vừa thi đại học xong nên Khang Chước vẫn chưa giới thiệu y với bạn bè của mình, thành ra không thể nào là người quen của Khang Chước được.
Hiện nay người biết rõ mối quan hệ của Khang Chước và Doãn Đông Phàm, rồi từng gặp hai người ở bên ngoài thì chỉ có đám “anh em tốt” của Doãn Đông Phàm thôi.
Khang Chước tự cảm thấy mình không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với bọn họ. Ngay cả khi Khang Chước biết bản thân không hòa hợp với họ nhưng vẫn mời họ đi ăn cơm. Mà tối hôm đó, tất cả chi tiêu của bọn họ ở khách sạn đều là Khang Chước trả tiền, bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với Khang Chước như vậy?
“Anh giơ điện thoại lên, cho em xem toàn bộ phòng của anh!”
Nghe được những lời này của Doãn Đông Phàm, Khang Chước tức khắc nghi ngờ, mà tới lúc Khang Chước hiểu được ý tứ trong câu nói của y, cậu cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Nhưng Khang Chước không phản bác, cậu cầm điện thoại đi dạo một vòng xung quanh phòng, dựa theo mệnh lệnh của Doãn Đông Phàm, đầu tiên cho y xem gầm giường, sau đó nhìn tủ quần áo, lại đi tới WC… Cuối cùng đi vòng quanh toàn bộ ngôi nhà.
“Doãn Đông Phàm, bây giờ em yên tâm chưa?” Khang Chước giơ điện thoại lên, đưa ống kính về phía trước, “Nếu vẫn chưa yên tâm thì em tự mình tới đây. Trong tiểu khu có camera, trong quán bar nhạc nhẹ kia cũng có, em đều có thể tự mình xem qua, xem xem anh có dẫn người về nhà hay là có ngoại tình không.”
Doãn Đông Phàm đang ở trong một không gian khép kín, giống như là nhà vệ sinh, nhưng âm thanh ở đấy rất ồn ào. Khang Chước đoán y lại đang tụ tập với đám bạn xấu trong câu lạc bộ nào đó rồi.
“Chuyện này…. chuyện này cũng không trách em được.” Doãn Đông Phàm lặng lẽ chấm dứt chiến tranh, y chột dạ gãi gãi mũi, nói với Khang Chước, “Những tấm ảnh kia kìa, ai nhìn thấy mà không tức giận được chứ?”
Trong video, Khang Chước lạnh mặt, môi mím thành một đường thẳng, trong đôi mắt không có tia sáng nào. Doãn Đông Phàm chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cậu, nhưng lòng tự trọng của Alpha vẫn khiến y không nhịn được cãi lại cho bản thân mình: “Dù sao trước đây anh cũng chọc tức em, bây giờ em đồng ý cho anh đi làm dự án phòng thí nghiệm gì gì đó, chúng ta coi như hòa nhau.”
Khang Chước bỗng nhiên bật cười, ba nốt ruồi nhỏ trên mặt cậu sinh động nhảy lên, Doãn Đông Phàm ngây ngốc nhìn theo mãi cho đến khi Khang Chước đột ngột hỏi y: “Doãn Đông Phàm, em mấy tuổi rồi?”
Doãn Đông Phàm như bị kim châm ngay lập tức hỏi ngược lại: “Khang Chước, anh có ý gì?”
“Lúc em năm tuổi bị bạn học ở nhà trẻ lừa gạt, nói ăn ngón tay là có thể phát triển cao, anh đã nói là cậu ta đang lừa em nhưng em không tin anh. Hiện tại em 18 tuổi, có người gửi cho em xem mấy bức ảnh chụp lén, trước hết em không đặt nghi vấn về động cơ của họ, mà lại chọn nghi ngờ anh.” Giọng nói Khang Chước run rẩy, “Doãn Đông Phàm, những bức ảnh này là ai gửi cho em, có phải Tô Vân Tường không?”
“Không phải!” Doãn Đông Phàm ngay lập tức phủ nhận, dường như chỉ sợ chậm một giây thôi sẽ bị nghi ngờ, “Anh không cần quan tâm đấy là ai. Dù sao, dù sao bọn họ cũng có lòng tốt, nếu omega của bạn bè em ôm ấp người khác thì em chắc chắn cũng sẽ nói chuyện này cho họ biết, chẳng lẽ anh không làm thế sao?”
“Đương nhiên anh sẽ làm vậy.” Khang Chước sắp tức đến phát điên rồi, “Nhưng anh sẽ không cố tình chụp kiểu ảnh này để quan hệ của bọn họ xảy ra xích mích! Cậu ta đứng đó nhìn lâu như vậy, anh có hôn người khác hay không lẽ nào cậu ta không nhìn thấy sao? Cậu ta nhìn thấy, Doãn Đông Phàm, hiển nhiên cậu ta nhìn thấy, nhưng vẫn chụp những tấm ảnh kia gửi cho em, rõ ràng là cậu ta cố tình! Em không nhìn ra sao?”
“Cậu ấy đứng xa nên nhìn không rõ cũng rất bình thường thôi mà! Với cả hiện giờ hiểu lầm cũng đã được gỡ bỏ, không phải là tốt rồi sao? Sao anh lại tức giận thế? Em còn chưa hỏi anh người đàn ông đó là ai, tại sao anh lại ôm anh ta đấy?” Doãn Đông Phàm rất bất bình, rõ ràng y mới là người suýt chút nữa bị cắm cho cái sừng, y mới là người nên tức giận mới đúng, Khang Chước dựa vào đâu mà lớn tiếng với y?
“Bởi vì bạn cùng lớp của anh uống say! Nếu anh không đỡ anh ấy, anh ấy sẽ ngã xuống!”
Ngực Khang Chước phập phồng kịch liệt, cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, lần nào cũng như thế này, vì sao cậu lại không thể giao tiếp với Doãn Đông Phàm? Giọng nói của họ tựa như ở những tầng sóng âm khác nhau và không bao giờ có thể nhận được thông tin của đối phương.
“Doãn Đông Phàm, anh muốn em tuyệt giao với Tô Vân Tường, em có làm được không?”
“Anh làm sao vậy? Cậu ấy chỉ là có lòng tốt thôi mà, nếu cậu ấy nhìn thấy hai người ôm nhau mà không nói với em, thì khi đó em mới tuyệt giao với cậu ấy. Hơn nữa nếu như bởi vì nhắc nhở bạn bè hai câu đã bị tuyệt giao, vậy về sau ai còn dám giao thiệp với em nữa hả?”
“Lần thứ nhất, anh trông thấy hai người hôn nhau, em nói hai người chỉ đang chơi trò chơi ăn cùng một miếng bánh quy. Lần thứ hai, trên bàn cơm anh bóc tôm cho em, nửa chừng rời đi đi vệ sinh, lúc quay về cậu ta đã bóc xong tôm cho em rồi. Lần thứ ba, cậu ta cố tình đổi góc chụp ảnh khiêu khích chúng ta, em đều cảm thấy những chuyện này không có vấn đề gì phải không?”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi đi? Chúng ta không thể chuyện nào ra chuyện nấy được sao? Có cần thiết phải lôi lại mấy chuyện cũ không?” Doãn Đông Phàm nhìn gương mặt lạnh lùng của Khang Chước trong điện thoại, chợt đau lòng nói, “Khang Chước anh thay đổi rồi, trước kia anh sẽ không như thế này.”
Sau đó, Doãn Đông Phàm cúp máy.
Nửa phút sau, màn hình điện thoại tối đen, Khang Chước nhìn gương mặt mình phản chiếu lại, trừng mắt nghiêm nghị, vẻ mặt đáng ghét, quả thật giống như biến thành một người khác.
Sau cơn tức giận bùng phát, cảm giác áy náy và tự trách bản thân bắt đầu dâng trào. Khang Chước hối hận rồi, cậu nên bình tĩnh nói chuyện với Doãn Đông Phàm, cậu vẫn còn chưa đủ chín chắn.
Nhưng mọi thứ rất kỳ lạ, trước khi thi đại học, quan hệ giữa cậu và Doãn Đông Phàm vẫn rất hài hòa, chưa bao giờ cãi nhau.
Khi đó Doãn Đông Phàm học tập vô cùng bận rộn, đặc biệt là lớp 12. Bọn họ chỉ có thể gặp mặt một lần một tháng, nói chuyện qua điện thoại cũng chỉ có thể vào cuối tuần. Nhưng miễn là có cơ hội, bọn họ sẽ chia sẻ niềm vui và những khó khăn trong cuộc sống để thấu hiểu nhau hơn.
Xa cách lâu ngày không làm giảm tình cảm của bọn họ, nhưng đến khi ở chung gần gũi lại lần lượt đánh mất sự tín nhiệm dành cho nhau.
Giống như kẻ thù của bọn họ trước kỳ thi đại học là khoảng cách, sau khi thi đại học xong thì kẻ thù của bọn họ biến thành đối phương.
—— Có lẽ cậu và Doãn Đông Phàm không thích hợp, hai người nên chia tay.
Đây là lần đầu tiên Khang Chước nảy sinh ý niệm này trong đầu, cậu bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ.
Vừa có mâu thuẫn đã muốn chia tay, đúng là một hành vi vô cùng ngây thơ và vô trách nhiệm. Đây không phải là nguyên tắc làm người của Khang Chước, cậu và Doãn Đông Phàm nhất định có cách giải quyết những vấn đề này.
Khang Chước ép buộc bản thân không nên suy nghĩ lung tung, nhưng luôn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở Khang Chước:
“Trước khi yêu người khác phải yêu chính mình trước, em phải vĩnh viễn đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu.”
“Nếu Alpha thật lòng thích một Omega thì sẽ không nỡ làm cho Omega ấy khổ sở, ngẫm kỹ lại đi.”
Khang Chước mờ mịt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ bao giờ màn đêm đã hoàn toàn bao phủ bầu trời. Đêm nay không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có bóng đêm dày đặc nặng nề, ngày mai sẽ là một ngày tốt lành chứ?