• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền Hoa Thần nhất thời không thể thoát khỏi cảm xúc khiếp sợ, nhưng hắn vẫn theo bản năng kéo Khang Chước vào trong phòng rồi đóng cửa lại, nhìn cậu từ đầu đến chân.

“Em đến đây bằng cách nào? Em không che ô sao?”

Khang Chước giơ tay gạt phần tóc mái sũng nước trước mắt sang một bên, có chút ngượng ngùng nói: “Cháu lái xe tới, quên mang ô theo. Dù sao từ trên xe đến cửa cũng chỉ cách vài bước nên cháu chạy thẳng tới.”

Quyền Hoa Thần nhìn chằm chằm cậu một hồi, đột nhiên nắm lấy gáy cậu: “Bên ngoài mưa to sấm chớp đùng đùng mà em không nhìn thấy sao? Em cho rằng kỹ năng lái xe của mình rất giỏi có phải không? Hả? Chỉ cần mình lái đủ nhanh thì thần chết sẽ không đuổi kịp mình à? Em không muốn sống nữa sao?”

Khang Chước bị giọng điệu Quyền Hoa Thần làm cho hoảng sợ, nhưng xét thấy đây đích thật là lỗi của cậu, Khang Chước chỉ có thể rụt cổ mặc cho hắn giáo huấn.

“Mưa lớn không tới được thì không cần đến, Lazzy ăn ít một bữa không chết được, tôi cũng sẽ không trách em. Nếu em xảy ra chuyện gì trên đường thì ba em sẽ buồn, dì Quyền Tiêu và bạn trai em sẽ sợ hãi đến mức nào, em có biết không? Em không suy nghĩ cho chính mình thì dẫu gì cũng nên nghĩ cho người khác chứ!”

“Nhưng mà… Chúng ta đã đồng ý với nhau rồi.” Khang Chước ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Hoa Thần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chột dạ sợ sệt, nhưng sâu trong đó còn ẩn chứa sự cố chấp, “Chuyện đã đồng ý thì phải làm được.”

Quyền Hoa Thần bị thu hút bởi ánh mắt ấy.

Buổi chiều không mưa nặng hạt như hiện tại, Khang Chước có cơ hội quay về nhưng cậu lại bận rộn làm việc trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn quên mất giao hẹn với Quyền Hoa Thần. Vì để bù đắp, cậu mới mạo hiểm mưa lớn vội vàng chạy về.

Trước khi mở cửa cậu còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng Quyền Hoa Thần có lẽ sẽ không trở về sớm như vầy đâu. Đến lúc đó cậu đổ thêm thức ăn cho chó rồi về nhà thay quần áo, sẽ không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, ai ngờ vừa mới vào cửa đã bị Quyền Hoa Thần bắt ngay tại trận.

Trong phòng mở điều hòa, Khang Chước ướt sũng cả người, lạnh đến mức rùng mình một cái.

Quyền Hoa Thần không đành lòng giáo huấn cậu nữa, chỉ dùng sức bóp bóp sau gáy cậu, uy hiếp nói: “Lần sau trời mưa to không được lái xe, nghe chưa?”

“Ò…” Khang Chước qua loa đáp một tiếng, giống như một chú mèo bị chủ nhân túm gáy bất lực không thể làm gì.

“Trả lời nghiêm túc! Mặc kệ ai bảo em làm gì thì đều phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, ngay cả Doãn Đông Phàm cũng không được, em có nghe thấy không?”

Nghĩ lại có lẽ cũng bởi vì, Doãn Đông Phàm từng nói một câu muốn ăn món khoai tây chiên mới ra của quán KFC ở phía tây thành phố. Lúc đó Khang Chước chẳng sợ ngoài đường băng tuyết trơn trượt, cũng phải vượt qua hơn nửa thành phố đi mua cho y. Quyền Hoa Thần biết chuyện liền nổi cơn tam bành, tức giận muốn giết người.

“Nghe rồi ạ…”

“Đi tắm rửa!”

Quần áo ướt của Khang Chước không thể mặc lại được nữa, Quyền Hoa Thần ném thẳng chúng vào máy giặt, chuẩn bị cho Khang Chước một bộ đồ ngủ mình chưa mặc bao giờ.

Hình thể của Alpha và Omega chênh lệch quá lớn, Khang Chước mặc quần áo của Quyền Hoa Thần đi ra, áo dài đến ngang đùi giống như một cái váy, còn ống quần phải xắn lên ba lần.

“Cậu ơi, cháu tắm xong rồi.” Khang Chước từ phòng tắm đi ra, câu nệ đứng trong phòng khách, tóc cậu chưa được lau khô, trên đuôi tóc vẫn còn ẩm nước.

Quyền Hoa Thần nấu cơm trong phòng bếp không gian mở, hắn quay đầu nhìn Khang Chước, chỉ vào ấm đun nước và cốc thủy tinh trên bàn ăn: “Uống chút nước nóng đi, tôi tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi, bây giờ còn lạnh không?”

“Không lạnh nữa, có hơi nóng.” Khang Chước vòng qua Lazzy dưới chân, đến bên bàn ăn rót nước uống cho mình.

Nước ấm vừa đủ có thể uống vào, Khang Chước uống một ngụm lớn, nước ấm theo thực quản chảy vào trong dạ dày làm cho cả người đều cảm thấy thoải mái. Cậu chậm rãi đi tới phía sau Quyền Hoa Thần, nhìn xem hắn đang làm món gì.

Tiếng dầu sôi xèo xèo lấn át tiếng bước chân phía sau, lúc Quyền Hoa Thần xoay người lại thì đột nhiên đụng phải thứ gì đó, cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay Khang Chước lại.

“A!” Khang Chước bảo vệ cốc nước, người và cốc không sao, nhưng tay cậu lại bị nước hất vào không ít.

Quyền Hoa Thần đưa tay lau bọt nước trên mu bàn tay cậu: “Em làm gì mà lẳng lặng trốn phía sau thế, tôi đụng phải em không?”

“Không ạ.” Khang Chước oan ức, “Cháu không trốn phía sau, cháu chỉ muốn đến nhìn cậu một chút thôi.”

“Ngoan, ra ngoài chơi với Lazzy đi.” Quyền Hoa Thần gẩy gẩy mái tóc ẩm ướt của cậu, “Em sấy khô tóc trước đã, máy sấy tóc trong tủ âm tường bên ngoài phòng tắm, thức ăn sẽ nấu xong ngay thôi.”

Khang Chước cảm thấy giọng điệu của hắn giống như đang dỗ dành trẻ con, nhưng cậu vẫn làm theo lời hắn nói.

Chờ đến lúc Quyền Hoa Thần nấu xong bưng đồ từ trong phòng bếp ra, hắn liền nhìn thấy Lazzy đang nằm thoải mái trên sô pha, muốn bao nhiêu hưởng thụ thì có bấy nhiêu. Mà Khang Chước lại ngồi xổm trên mặt đất vuốt lông cho nó, hệt như một nhân viên mát xa cho thú cưng không kể nhọc nhằn.

Quyền Hoa Thần lập tức nở nụ cười, hắn cởi tạp dề bước tới, nói với Khang Chước: “Chó nằm còn em ngồi xổm bên cạnh? Hai người các em ai là chủ vậy?”

Lazzy giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, Quyền Hoa Thần vừa tới gần thì nó vội chuồn mất.

Khang Chước còn chưa sờ đủ, lưu luyến nhìn bóng lưng Lazzy rời đi. Quyền Hoa Thần đành phải triệu hồi Lazzy trở về, ra lệnh cho nó ngồi trên mặt đất không được nhúc nhích, để Khang Chước sờ cho đủ.

“Nó rất nghe lời nha.” Khang Chước xoa đầu Lazzy. Thực ra cậu rất thích những động vật nhỏ lông xù, nhưng không đời nào Khang Thế Thành lại đồng ý để cậu nuôi đâu.

Quyền Hoa Thần thản nhiên nói: “Dù sao dạo gần đây tôi đều ở chỗ này, nếu em muốn, có thể mỗi ngày đến chơi với nó.”

“Dạ! Cảm ơn cậu.” Khang Chước vui vẻ, gọi Lazzy đi theo đến bên bàn ăn, thừa dịp Quyền Hoa Thần không chú ý liền trộm một miếng thịt trên bàn cho nó ăn.

Đây không phải là lần đầu tiên Khang Chước ăn cơm Quyền Hoa Thần nấu. Nhưng trước kia Quyền Hoa Thần không biết nấu cơm, nhiều nhất cũng chỉ nấu mì ăn liền cho Khang Chước, mà Khang Chước không ngờ được tài nấu nướng hiện tại của Quyền Hoa Thần lại tốt như thế này.

Ba mặn một canh, đều là những món ăn đơn giản tại nhà nhưng chắn chắn đều đủ hương đủ sắc. Ngay cả món diếp ngồng xào củ mài bình thường nhất cũng toát lên màu sắc mê người.

“Ăn cơm đi, đã muộn thế này, đói bụng lắm rồi phải không?” Quyền Hoa Thần đẩy thức ăn đến trước mặt Khang Chước.

Khang Chước lắc đầu: “Buổi trưa cháu ăn nhiều lắm, bây giờ không quá đói.”

Quyền Hoa Thần hỏi cậu buổi trưa ăn cái gì, Khang Chước nói với hắn chuyện đến chỗ Quyền Tiêu trưa nay.

Quyền Hoa Thần nhìn “cơm đạm canh bạc” vừa được hắn dọn ra trên bàn, trong lòng không khỏi nảy sinh ham muốn thắng bại: “Vậu đồ ăn Quyền Tiêu nấu ngon, hay là cậu em nấu ngon?”

Khang Chước ngậm đũa cẩn thận chọn lọc từ ngữ: “Đều ngon hết, mỗi người đều có hương vị đặc trưng riêng.”

Quyền Hoa Thần ngồi ở đối diện gọi Lazzy dưới chân Khang Chước về bên cạnh mình, ý tứ sâu xa nói: “Cho em thêm một cơ hội, suy nghĩ kỹ rồi lại nói.”

Khang Chước lập tức “nghĩ kỹ”, giọng điệu chắc nịch nói: “Tất nhiên là cậu nấu ngon rồi.”

“Hừ, đáp án hiển nhiên như thế mà em còn cần thời gian suy nghĩ.” Quyền Hoa Thần phất tay đuổi Lazzy đi, bắt đầu ăn cơm của mình.

Lazzy quay lại bên chân Khang Chước, Khang Chước lại gắp một miếng thịt từ trong bát cho nó.

Lần này Quyền Hoa Thần nhìn thấy, hắn nói: “Đừng cho nó ăn nhiều thịt như vậy, em xem nó mập thành cái dạng gì rồi.”

“Ba của mày không cho phép mày ăn thịt nữa kìa.” Khang Chước bĩu môi với Lazzy, thừa dịp Quyền Hoa Thần cúi đầu ăn cơm, cậu lại nhét một miếng thịt cho nó, sau đó vỗ vỗ đầu Lazzy trước khi Quyền Hoa Thần nổi giận, “Mau chạy đi!”

Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ nhìn hành động của Khang Chước, không biết tại sao trong đầu hắn lại đột nhiên xuất hiện một câu nói——

Mẹ chiều con hư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK