• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Để dì Tiêu nhìn xem nào, không tệ, rất đẹp.”

Quyền Tiêu quan sát Khang Chước trong gương từ trên xuống dưới, bảo nhà tạo mẫu sửa phần tóc mai bên tai cậu lại cho gọn.

Đến giữa trưa, vẻ ửng hồng trên gương mặt Khang Chước vẫn chưa phai nhạt, cậu đang thử mặc bộ lễ phục dạ tiệc do Quyền Tiêu chuẩn bị cho mình. Rõ ràng là sinh nhật của Doãn Đông Phàm, nhưng Quyền Tiêu lại dồn thời gian trên người cậu nhiều hơn cả trên người Doãn Đông Phàm.

Khang Chước nói lại để nhà tạo mẫu qua xem Doãn Đông Phàm một chút, vừa nãy y liên tục nói rằng tóc không thể phồng lên được, đã tự mình chạy vào toilet xịt keo tạo kiểu trước gương.

“Ôi trời, khỏi cần lo cho thằng nhóc thúi kia. Bây giờ cháu có sửa sang lại cho nó ra hình ra dạng, thì không quá mười phút là có thể rũ sạch cho cháu luôn, vẫn là bé ngoan của chúng ta tốt nhất.”

Quyền Tiêu cười tủm tỉm nhìn Khang Chước, cực kỳ hài lòng với bộ âu phục màu trắng trên người cậu, nhìn thế nào cũng thấy thích.

Doãn Đông Phàm cầm lọ keo xịt tóc quay về, hỏi Quyền Tiêu: “Mẹ, mẹ thấy tóc con có kỳ không?”

Quyền Tiêu cũng không thèm nhìn y: “Kỳ cái gì mà kỳ, năm cái đinh tán trên tai con mới kỳ.”

Doãn Đông Phàm “ôi chao” một tiếng: “Không phải đã nghe lời mẹ tháo hết xuống rồi sao, vậy mà mẹ vẫn còn nói!”

“Câm miệng! Mau qua đây.” Quyền Tiêu kéo tay Doãn Đông Phàm, kéo y đến bên cạnh Khang Chước, “Đứng yên, thẳng lưng lên.”

Âu phục trên người Doãn Đông Phàm và trên người Khang Chước vừa vặn là một bộ, kiểu dáng giống nhau như đúc, một đen một trắng. Doãn Đông Phàm đẹp trai tỏa nắng, Khang Chước xinh đẹp thanh tú, trong mắt Quyền Tiêu đều tràn đầy hai chữ “xứng đôi”.

Sau khi nhìn thấy hai đứa con nhà mình thử đồ xong, Quyền Tiêu xoay người trao đổi với nhà tạo mẫu. Đến lúc bữa tiệc bắt đầu, một nhà bốn người bọn họ, ba người đều gọn gàng đẹp đẽ, cũng chỉ có mỗi Doãn Kiệt là để mặt mộc “lôi tha lôi thôi”. Quyền Tiêu cảm thấy khó coi, liền chỉ vào Doãn Kiệt đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, hỏi nhà tạo mẫu đến tối có thể dặm cho ông ấy ít phấn được không.

Quyền Tiêu vừa mới xoay người, Doãn Đông Phàm đã mềm oặt dính lên người Khang Chước, nhỏ giọng trêu ghẹo cậu: “Hôm nay anh của em thật xinh đẹp, giống hệt như cô dâu vậy á. Nếu không hôm nay anh gả cho em luôn đi?”

“Đừng nghịch nào, em đứng thẳng lên, dì Tiêu và chú Doãn vẫn còn ở đây.” Lần này Khang Chước đỏ bừng cả lỗ tai.

“Hai người họ ở đây thì cứ ở thôi, anh nhìn thái độ của mẹ em đối với anh kìa, không phải đã sớm coi anh là con dâu nhà em rồi sao.” Doãn Đông Phàm càng nghĩ càng sướng, “Quả không hổ là mẹ em, bắt cóc anh đến nhà em từ hồi bé tí. Khang Chước anh nói xem anh có phải con dâu nuôi từ bé của nhà em không? Ha ha ha ha…”

“Nói bậy bạ gì đó!” Khang Chước thẹn quá hóa giận, đẩy y ra rồi rời đi.

“Được được được, là em nói bậy, là em nói bậy.” Doãn Đông Phàm vội vàng đuổi theo dỗ dành, “Anh đeo cái này lên đi.”

“Đây là cái gì?” Khang Chước nhìn hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Doãn Đông Phàm.

“Em tìm người đặt làm trước, chúng ta mỗi người một chiếc, bên trong đều có tên của đối phương, anh nhìn này.” Doãn Đông Phàm đưa nhẫn cho cậu, chỉ cho cậu nhìn vào bên trong chiếc nhẫn. Sau đó thừa dịp Khang Chước không chú ý, đeo chiếc nhẫn được khắc ba chữ “YDF” vào ngón áp út trên tay trái của cậu. Chiếc nhẫn có hơi rộng, nhưng bị vướng lại ở xương ngón tay, đeo vào chắc cũng không rớt được.

*Doãn Đông Phàm: 尹东凡 /yǐndōngfán/

Khang Chước bất giác muốn rụt tay về, thế nhưng cậu lại nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Doãn Đông Phàm.

“Đừng tháo xuống, luôn đeo nó được không anh? Ít nhất hôm nay cũng đừng tháo xuống.”

Từ trước đến nay Doãn Đông Phàm không hề quan tâm nghĩ cho Khang Chước, y biết mình muốn gì thì Khang Chước đều sẽ đồng ý. Nhưng vào giờ phút này, y lại vô cùng khẩn trương, thậm chí tay còn hơi run rẩy.

Khang Chước không nói gì, chỉ vươn tay về phía y.

Doãn Đông Phàm nghi hoặc: “Là sao hả anh?”

Khang Chước: “Đưa tay cho anh.”

Doãn Đông Phàm mơ mơ màng màng giơ tay phải ra.

“Không, tay trái cơ.”

Đại não rỉ sét của Doãn Đông Phàm cuối cùng cũng vận hành, y chậm rãi nâng tay trái lên, nhìn Khang Chước đeo chiếc nhẫn khắc chữ “KZ” lên ngón áp út trên tay trái y.

Sau đó, y nghĩ kỹ lại mới nhận ra, hình như ban nãy bọn họ vừa hoàn thành việc trao nhẫn, giống hệt quy trình diễn ra trong hôn lễ.

Doãn Đông Phàm bất ngờ ôm lấy Khang Chước, vùi đầu vào sâu hõm vai cậu.

Khang Chước cười rộ lên, hỏi y có phải cảm động phát khóc rồi không, còn Doãn Đông Phàm chỉ biết hu hu thút thít.

Chẳng mấy chốc, đến khoảng hơn mười giờ sáng, bạn bè của Doãn Đông Phàm đều lần lượt đi đến. Giống như lần trước Khang Chước đã gặp, trên ngưòi bọn họ vẫn đeo toàn đinh tán và dây xích kim loại, leng ca leng keng. Có người còn trang điểm kiểu punk khói đậm, bọn họ nói như thế này mới gọi là ngầu.

Quyền Tiêu chướng mắt những người trẻ tuổi như này nhất, cho nên bà chỉ ở lại trong phòng khách một lát, chờ Quyền Hoa Thần đến thì cùng hắn lên lầu.

Tới dùng cơm vào buổi trưa là ý của Quyền Hoa Thần, buổi tối là sân nhà của Quyền Tiêu và Doãn Đông Phàm, hắn ở đó sẽ chiếm hết sự nổi bật, cũng sẽ dẫn tới những nghị luận không cần thiết. Vì vậy hắn dự định đến trưa mới xuất hiện, tặng một món quà, ăn một chút rồi ý tứ rời đi.

Tuy rằng Quyền Tiêu thờ ơ với hắn, nhưng Quyền Hoa Thần chưa bao giờ nói gì, vẫn rất quan tâm đến Doãn Đông Phàm, về điểm này Quyền Tiêu vẫn nhìn ra được. Cho nên hắn vừa tới, Quyền Tiêu liền mời hắn lên ban công nhỏ trên lầu trò chuyện gia đình.

Hai người ngồi xuống ghế dựa, Quyền Tiêu đưa cho Quyền Hoa Thần một điếu thuốc, Quyền Hoa Thần nhận lấy, sau đó lại tiếp nhận bật lửa từ trong tay Quyền Tiêu.

“Dì Chu vẫn khỏe chứ?” Quyền Tiêu hỏi.

Quyền Hoa Thần nhả ra một ngụm khói: “Rất khỏe, hôm qua còn gọi điện thoại cho tôi, nói muốn đăng ký tham gia chạy đua Marathon tháng 9 tới.”

Quyền Tiêu cười: “Ồ, vậy thì tốt rồi.”

Hai người ăn ý không đề cập đến chuyện công ty, chỉ cần không nói tới công việc, giữa bọn họ vẫn có thể duy trì mối quan hệ chị em hài hòa bên ngoài.

“Còn chuyện kết hôn của cậu thì sao? Năm nay cậu đã 31 rồi, vẫn chưa để ý đến ai à?” Hỏi xong người trên, Quyền Tiêu lại hỏi chuyện riêng của Quyền Hoa Thần.

Quyền Hoa Thần cười nhẹ, liếc nhìn hai bóng người đang nắm tay nhau dưới lầu, nhìn bọn họ và một đám người chơi trò một hai ba đứng yên trong vườn hoa.

“Từng yêu qua hai người, đều cảm thấy không phù hợp, chia tay rồi.”

Quyền Tiêu gật đầu: “Duyên phận là chuyện khó nói, chị sẽ không giới thiệu cho cậu, vì chị đoán cậu cũng sẽ không ở lại trong nước.”

Hai người lại ngẫu nhiên trò chuyện thêm một lúc, trông thấy đám trẻ dường như ngại nóng, rất nhanh đã giải tán. Giọng nói của Khang Chước vang lên từ dưới lầu: “Dì Tiêu, trong tủ lạnh còn đá không ạ? Vừa nãy cháu tìm mà không thấy.”

“Còn, để dì xuống lấy cho.” Quyền Tiêu rời đi.

Sau khi hút xong điếu thuốc Quyền Hoa Thần cũng không ở lại ban công, hắn muốn vào phòng vệ sinh rửa sạch mùi thuốc lá trên tay, nhưng hắn không quá quen thuộc với căn biệt thự này. Trên lầu hai tìm được mấy phòng nhưng lại không phải, hắn đứng từ xa nhìn thấy trong góc có một gian phòng nhỏ đang đóng cửa, đoán chừng có thể nơi đó chính là phòng vệ sinh.

Vậy mà Quyền Hoa Thần chưa kịp đi tới cửa, hắn đã nghe thấy tiếng gào thét bị đè nén từ bên trong truyền ra.

“Tô Vân Tường, mẹ kiếp, cậu rốt cuộc muốn làm gì?!”

Là giọng của Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần dừng bước.

“Tôi và Khang Chước khó khăn lắm mới giảng hòa với nhau, nếu cậu dám làm loạn…”

Trong phòng chứa đồ nho nhỏ, cửa sổ đóng chặt, chỉ có tro bụi và mùi nấm mốc, Tô Vân Tường đỏ mắt chất vấn Doãn Đông Phàm: “Tôi thì sao? Tôi đã làm gì à? Tôi có bảo cậu chia tay với anh ta không? Tôi có bảo cậu ở bên tôi không? Cho dù cậu đánh dấu tôi xong trở mặt làm ngơ thì tôi cũng đã nói gì chưa?”

Doãn Đông Phàm im lặng.

“Mẹ nó chứ, tôi bị cậu cắn đến mức mắc chứng mẫn cảm. Doãn Đông Phàm, chứng mẫn cảm đấy cậu có biết không? Bởi vì sau khi đánh dấu không có đủ pheromone của Alpha trấn an, cho nên hiện tại chỉ cần ngửi thấy pheromone của người khác thì tôi đều CMN nổi mẩn khắp người.”

Tô Vân Tường ôm gáy hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đến gần Doãn Đông Phàm, kéo tay áo dài của mình lên cho y thấy những nốt mẩn đỏ đau xót trên người.

“Đông Phàm, tôi biết là cậu không thích tôi, không sao cả. Cậu trút giận phát tiết dục vọng lên người tôi thế nào cũng tùy cậu hết. Nhưng bây giờ tôi thật sự rất khó chịu, cầu xin cậu cho tôi một chút pheromone đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK