Chương 1
Nóng quá, nóng đến mức cảm giác như toàn thân đều đang bị lửa thiêu đốt vậy
Diệp Như Hề nghiêng ngả, loạng choạng mở cửa phòng 906 ra, chật vật ngã ngửa trên giường.
Bởi vì sự tê liệt của rượu mạnh, đầu óc cô lúc này không còn kịp suy nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi!
Trong bóng đêm, dường như cô còn nghe thấy có tiếng thở nặng nhọc.
“Cút đi!”
Diệp Như Hề còn chưa kịp tỉnh táo hơn chút đã nghe được tiếng bước chân dồn dập phía ngoài cánh cửa phòng, cô hoảng sợ nói: “Không! Không thể đi ra ngoài được, đừng đuổi tôi đi ra ngoài……”
Diệp Như Hề biết một khi bị những đám người lưu manh đó mang đi cô nhất định sẽ không gặp phải chuyện tốt lành gì cả.
Cô trực tiếp nhào lên phía trước, túm lấy quần áo người đàn ông kia rồi nói: “Cứu tôi với, cầu xin anh hãy cứu tôi, giúp tôi báo cảnh sát……”
“Buông tay.”
“Không, không……”
“Cút đi!”
Giọng nói của người đàn ông dường như còn mang theo lửa giận đang cố kiềm chế
Diệp Như Hề giờ phút này đã không còn đủ tỉnh táo được nữa, cô chỉ nhớ rõ là bản thân phải nắm chặt lấy góc áo người đàn ông này, cho dù như thế nào cũng không chịu buông tay.
Tiếng bước chân pử bên ngoài càng lúc càng gần, sắc mặt người đàn ông cũng càng lúc càng khó coi.
Những tên kia đuổi theo anh tới tận đây mà còn chưa chịu bỏ cuộc, thậm chí cả việc hạ thuốc như vậy cũng có thể làm ra được.
Anh đã sắp không nhịn nổi nữa rồi! Vậy mà người phụ nữ này còn cố tình muốn dính vào!
“Đây là do cô tự tìm tới, đừng có hối hận..”
Diệp Như Hề không hề ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, chút lý trí còn sót lại của cô chỉ là nhớ ôm chặt người này, cầu xin anh ta cứu mình, cho đến khi một cơn đau giữ dội khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Diệp Như Hề liều mạng đánh vào người kia, nhưng không hề có tác dụng, giọng cô đã trở nên nghẹn ngào, không thể phát ra được bất cứ âm thanh gì.
Hình như người đàn ông có chửi thề một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới đây là lần đầu tiên của cô.
“Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Diệp Như Hề rơi nước mắt trong tuyệt vọng, cô liên tục lắc đầu, tầm nhìn cũng mờ đi vì nước mặt, hoàn toàn nhìn không rõ dáng vẻ của người đàn ông kia.
Chỉ lờ mờ thấy được, dưới cổ đối phương có một hình xăm màu đen.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Trì Thành dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô gái dưới thân, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Anh luôn chán ghét phụ nữ tới gần mình, càng đừng nói tới sẽ phát sinh ra chuyện thân mật như vậy.
Nhưng mà người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn là ngoại lệ, anh biết rõ tác dụng của thuốc chỉ là một phần mà thôi.
Nguyên nhân chính là bởi vì người phụ nữ này rất hợp khẩu vị của anh, ngay cả vết sẹo trên ngực kia cũng khiến anh mê mẩn.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhịp nhàng
Tạ Trì Thành xoay người xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đi mở cửa.
“Ông chủ, người tiếp ứng đã tới rồi, chúng ta phải lập tức rời đi, những kẻ kia sẽ còn tiếp tục bám theo!”
Tạ Trì Thành quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đang nằm trên giường, cô cuộn tròn trông như một con chim non yếu ớt, giọng anh chợt dịu dàng hơn nhiều: “Tìm người thay tôi canh giữ nơi này, đừng để người phụ nữ ở bên trong rời đi, cũng đừng để bất luận kẻ nào xông vào.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp người tới đây canh giữ.”
Đột ngột phát sinh quan hệ anh còn không kịp ôn tồn một phen, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của cô ấy, lại bị anh thô lỗ làm tổn thương tới.
Tạ Trì Thành vốn định muốn nhìn rõ mặt cô, lại không nỡ đánh thức cô gái đang ngủ say, dưới sự thúc dục của thuộc hạ, anh không có nhiều thời gian để ở lại.
Trước khi Tạ Trì Thành rời còn nhìn thoáng qua Diệp Như Hề, bất ngờ thấy được địa chỉ nhà từ bộ quần áo cô cởi ra, anh nhặt lên tới cầm trong tay.
“Số 114, khu nhà Phú Cẩm.”
Tạ Trì Thành thấp giọng nói: “Chờ tôi.”
Sau khi anh rời đi không lâu, Diệp Như Hề đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử lập loè vẻ hoảng sợ.
Nửa giờ sau, trong khi người của Tạ Trì Thành vừa chạy tới, trong phòng sớm đã không còn một bóng người, chỉ để lại vệt máu đỏ tươi trên chiếc khăn trải giường màu trắng……