Chương 26:
Giọng Diệp Như Mạn cất cao, “Mẹ! Mẹ muốn con đi lấy lòng con trai của Diệp Như Hè ư?!”
“Bốp.”
Diệp Như Mạn bị ăn một cái tát vào mặt.
*Con nói hươu nói vượn cái gì thế! Tạ An chính là con trai conl?
Diệp Như Mạn bụm mặt, ủy khuất rơi nước mắt, nhưng cô ta cũng không dám phản bác lời mẹ nói, thấp giọng nói: “Con, con đã biệt……”
Vu Bình lại sờ sờ mặt con gái rồi nói: “Mẹ là vì muốn tốt cho con, đã đi tới được bước này thì không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào, nếu như bị Diệp Như Hề bước lên vị trí của con, hai mẹ con chúng ta cũng không có trái ngọt gì mà ăn đâu.”
Vu Bình lại trấn an con gái một trận, mới để đứa con của mình trở về.
Vu Bình vì đứa con gái trí thông mỉnh có hạn này mà lao đao, nếu bà ta còn một đứa con trai khác thì đâu cần phải lao tâm khổ tứ suy nghĩ cho đứa vịt giời này chứ.
Diệp Như Hề ra khỏi cửa, cố ý đi đến cửa trại giam của đề đô chờ đợi.
Không bao lâu, liền thấy một người phụ nữ cầm theo túi tiền, từ bên trong đi ra.
Diệp Như Hè lộ ra gương mặt tươi cười chào đón đi qua, cho cô ấy một cái ôm thật chặt.
“Chị Dương, chị ra rồi.”
“Ha ha, chị liền đoán được là cô mà, cũng chỉ có cô sẽ đến đón gió tẩy trần cho chị”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Người này tên là Dương San, là bạn bè thân thiết nhát của Diệp Như Hề lúc còn ở trong ngục giam, hôm nay cô cố ý qua đây đón gió tẩy trần cho cô bạn.
Hai người đi tới một nhà hàng, ánh mắt Dương San nhìn về phía bên đường, có một tia hoảng hốt.
“Không nghĩ tới đã mười năm qua đi, thế giới đều thay đổi.”
Chuyện Dương San ngồi tù mười năm Diệp Như Hề có biết đến, nhưng cụ thể bởi vì hành vi phạm tội gì thì cô không biết, cũng sẽ không đi hỏi.
“Tiểu Hề, em sống như thế nào? Tìm được con gái của mình chưa?”
Diệp Như Hề ngưng mắt một chút, vẫn là đem mọi chuyện kể chỉ tiết một lần.
“Chỉ cần Nhạc Nhạc còn có hy vọng, em sẽ không từ bỏ.”
Vẻ mặt Dương San cũng có chút phẫn nộ, nói: “Bà mẹ kế kia của em khẳng định là không có ý gì tốt, em tốt nhất nên chú tâm một chút.”
“Em biết, nhưng hiện tại còn không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Dương San thấy dáng vẻ cô bình tĩnh như vậy, cũng dần bình tĩnh lại rồi nói: “Em đã có chú ý?”
“Còn không tính là đã có kế hoạch, nhưng em phải liều mình vì Nhạc Nhạc một phen.”
Ánh mắt Diệp Như Hề trở nên kiên định, từ sau khi cha cô gặp tai nạn xe cộ rồi trở thành người thực vật, mẹ kế cũng lộ ra bộ mặt hiểm ác, cô ở cái nhà kia chật vật sống qua ngày, nhưng cô cũng chưa bao giờ thấy oán hận qua cái gì.
Cô vốn dĩ đã không phải là con ruột của Vu Bình , tất nhiên cũng không nghiêm túc đòi hỏi gì quá nhiều từ đối phương.
Năm đó đồng ý với mẹ muốn trả lại ân tình cho cha, thời điểm cô thay thế Diệp Như Mạn ngồi tù đã đem tất cả hoàn trả hết rồi.
Hiện tại, cô chỉ còn Nhạc Nhạc mà thôi, cô cần phải chống trả một phen.
“Tiểu Hề, em có chú ý thì tốt, em vốn đã thông minh, có thể xử lý tốt, có bất cứ yêu cầu gì cần đến chị thì cứ việc nói, dù sao hiện tại chị cũng là hai bàn tay. trắng.”
Trong giọng nói của Dương San mang theo phần tự giễu, một người phụ nữ đã ngồi tù mười năm, còn dư lại cái gì, người nhà sớm đã chết cả rồi.
“Chị Dương, chị có tính toán gì không?”
“Sống một ngày thì tính một ngày thôi, tạm thời tìm công việc gì đó vậy.”
Diệp Như Hề trầm mặc một chút, cô đã trải nghiệm qua quá trình người mãn hạn tù đi xin việc có bao nhiêu trắc trở.
Diệp Như Hề lấy ra một số tiền, là từ bóp tiền của Tạ Trì Thành lấy ra được, không nhiều cũng không ít, tam vạn tệ.
“Chị Dương, nếu chị còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì làm mới tốt, trước tiên hãy giúp em một việc đi.”
Dương San có hứng thú, “Em cứ nói.”