• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47:

 

Anh lớn lên vốn trông đã thu hút, bên cạnh còn có một chiếc xe như thé, Diệp Như Hề đã chú ý tới những người đi ngang qua đều liên tục nhìn về phía hai người họ.

 

Ở thời điểm Diệp Như Hề đang định ngậm ngùi chấp nhận số phận, một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến.

 

“Tiểu Hề, anh tới đón em.”

 

Sau lưng Diệp Như Hè chợt cứng đờ, giọng nói này, cho dù cô liều mình muốn quên cũng không thể quên được.

 

Lục Tư Viễn đứng ở phía sau cô, đường nét khuôn mặt tuấn lãng, mặc áo sơ mi trắng, tay áo kéo lên cao vài vòng, vài sợi tóc ngắn rũ xuống, khiến anh nhìn qua trông càng dịu dàng.

 

Diệp Như Hè nhìn anh đi từng bước tới, sắc mặt lại vô cùng tự nhiên, dường như bọn họ thật sự có hẹn qua nhau vậy.

 

“Tiểu Hề em ngơ ngác cái gì thế? Anh đưa em trở về nhé.”

 

Diệp Như Hề vốn định từ chối, nhưng tia sáng khi vừa nhìn thấy Tạ Trì Thành bỗng nhiên sắc mặt chìm xuống, lời nói đã tới bên cửa miệng lại nháy mắt thay đổi thành: “Được nha, chúng ta hiện tại trở về đi, Tạ tiên sinh, ngại quá, chúng tôi xin đi trước.”

 

Dút lời, cô đem chìa khóa xe trực tiếp đặt trên nắp xe phía trước, cũng không đưa cho anh, sợ anh không nhận lại.

 

Lục Tư Viễn cũng nhìn về phía Tạ Trì Thành, vẻ mặt tự nhiên, nói: “Đã lâu không gặp, Tạ tiên sinh.”

 

Tạ Trì Thành nhìn Lục Tư Viễn liếc mắt một cái, tựa hồ đang nghĩ lại, nói: “Công tử nhà họ Lục?”

 

“Đúng vậy, trí nhớ của Tạ tiên sinh thật tốt.”

 

Khóe miệng tươi cười của Tạ Trì Thành mang theo vài phần nghiền ngẫm, nói: “Về nước rồi?”

 

Lúc này, đến lượt Diệp Như Hề có chút buồn bực.

 

Tại sao giọng điệu của Lục Tư Viễn cùng Tạ Trì Thành giống như là có quen biết nhau vậy nhỉ?

 

Lục Tư Viễn duỗi tay đỡ lấy eo Diệp Như Hè, nói: “Tiểu Hè, anh đưa em trở về trước nhé, Tạ tiên sinh, lần sau gặp mặt lại nói chuyện tiếp vậy.”

 

Dút lời, Lục Tư Viễn mang theo Diệp Như Hề đi lướt qua bên người Tạ Trì Thành, ở khoảnh khắc lướt qua nhau, Diệp Như Hề nghe thấy Tạ Trì Thành nói nhỏ một câu.

 

Tạ Trì Thành nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, thật lâu sau, mới thu hồi tầm mắt.

 

Lâm Tử Ngang không biết từ nơi nào ló mặt ra, ghé vào bên cạnh Tạ Trì Thành rồi nói: “Cậu cứ trơ mắt nhìn cô ấy bị mang đi vậy sao?”

 

“Không vội.”

 

Lâm Tử Ngang nhướng mày, nói: “Đến nước này rồi cậu còn không vội? Người đàn ông lúc nãy, hẳn là cái vị thiếu gia đi du học ở nước ngoài của nhà họ Lục đúng không?

 

Nhìn qua có vẻ như rất thân quen với Diệp Như Hề đấy nhé?”

 

Lâm Tử Ngang mang vẻ mặt nóng lòng muốn thử nhìn xem phản ứng của Tạ Trì Thành, chờ đợi mệnh lệnh của anh, nhưng mà đợi cả nửa ngày cũng không chờ đợi được.

 

gì, anh ta kinh ngạc nhìn Tạ Trì Thành, liếc mắt một cái, phát hiện thằng nhãi này khóe miệng còn treo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Lâm Tử Ngang ôm cánh tay run lên một chút, yên lặng thay Diệp Như Hề mà bi ai một phen.

 

Sau khi Diệp Như Hề đi đến một đoạn không nhìn thấy bóng dáng Tạ Trì Thành nữa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức kéo dãn khoảng cách với Lục Tư Viễn ra máy bước.

 

Lồng ngực Lục Tư Viễn co thắt lại.

 

“Tiểu Hề, làm sao em lại quen biết Tạ Trì Thành thế? Anh ta không phải là người dễ chọc vào.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Như Hề cũng ỉu xìu, cô cũng biết Tạ Trì Thành không dễ chọc mà, nhưng sao số phận lại cứ bắt cô va vào anh.

 

Diệp Như Hề cũng phải thấy nghi ngờ rằng số mình gần đây có phải quá đen đủi rồi không.

 

“Anh ta là chồng của Diệp Như Mạn.”

 

Lục Tư Viễn thật sự rất kinh ngạc, anh biết Diệp Như Hè có một cô em gái cùng cha khác mẹ, nhưng chưa bao giờ gặp qua, chỉ là có thể nhìn ra được Diệp Như Hề cũng không thích người em gái này chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK