• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84:

 

Vì cái gì!

 

Vì cái gì là kiểu người trông tràn ngập hơi thở thấp kém này lại lặp đi lặp lại, nhiều lần vượt qua dự đoán của cô ta?I Cô ta vốn tưởng rằng chỉ cần Diệp Như Hề lên sân khẩu ca hát, nhất định không bằng chính mình, nhưng vạn lân cô ta không nghĩ tới là cô sẽ đàn dương câm!

 

Đường Anna xuất thân từ danh môn, tất nhiên cũng đã học qua dương câm, trình độ còn không kém, bởi vì như thế, cô ta rất rõ ràng biểu hiện của Diệp Như Hề hiện tại chứng tỏ trình độ cao đến mức nào.

 

Hai mắt Lục Bạch sáng lắp lánh, nhịn không được lây ra di động ra ghi âm lại, một bên vừa ghi âm vừa ‘ làm bộ lơ đãng ` nói: “Bản hòa tấu piano số 3 của Rachmaninoff, Op. 30, D thứ, được mệnh danh là “vua của các bản hòa tấu cho piano”, là một Jrong những bản nhạc khó nhất.”

 

Sắc mặt mấy người ngồi trong bàn thật phức tạp, quay mặt nhìn nhau, vôn dĩ còn có bài xích đã vơi đi rất nhiều.

 

Một người ưu tú như vậy, cũng chưa từng làm ra chuyện gì xâu, rât khó khiên người ta chán ghét.

 

Người ngoài bình luận thế nào, Diệp Như Hêề cũng không, biết, cô chỉ đắm chìm ở trong thê giới của chính mình.

 

Vành mắt cô hơi phiếm hồng, vẻ bi thương hiện rõ giữa hai đâu lông mày.

 

Đôi tay cô có chút run rầy, nhưng khi rơi xuông mỗi một phím đàn, đêu chuẩn xác không có sai lầm.

 

Cô biết đàn dương cầm, đều là do trước kia mẹ đã chỉ dạy cô.

 

Mẹ rất am hiểu đàn dương cầm, khi còn nhỏ ở vùng nông thôn, trong nhà hai mẹ con luôn vang lên tiêng đàn, nhưng trong tiếng đàn hơn phân nửa đêu hàm chứa bị thương.

 

Trước kia Diệp Như Hề không rõ vì cái gì mà mẹ mình luôn có vẻ không VUI.

 

Sau đó. cô lại phát hiện mỗi khi mình tập được một bản nhạc, mẹ cô sẽ vui vẻ mấy ngày liền, cho nên cô bán mạng luyện tập, không quan tâm đến chuyện ngón tay đã sưng hệt lên.

 

Sau đó, mẹ cô qua đời, cô được cha đón đi rôi, thói quen này cũng không có thay đôi, Vụ Bình sẽ không mua đàn dương câm cho cô, cô liên luyện tập trong phòng nhạc của trường.

 

Mỗi khi đánh đàn, trong đầu Diệp Như Hề sẽ hiện ra bóng dáng của mẹ.

 

Trong vô thức, một giọt lại một giọt nước mắt thi nhau chảy xuông.

 

Bởi vì đang đưa lưng về phía mọi người, cô không sợ bị người khác nhìn thây, gắt gao căn chặt môi dưới, cô găng hoàn thành xong bản nhạc.

 

Mà người ở trên tầng hai, lại thấy rõ cảnh cô lau nước mắt.

 

Tôn Tử Hạo bị rung động khủng khiếp, trái tim cũng đau nhói theo khoảnh khắc đó, cậu ta không tin vào nhất kiến chung tình yêu từ cái nhìn đầu tiên , hiện tại đã tin, cậu ta có bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận là mình thây sắc nảy lòng tham.

 

Ảnh mắt Tạ Trì Thành hơi trầm xuông, vôn đang dựa người vào lan can thì chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chăm chằm Diệp Như Hê.

 

Cho đến khi phím đàn cuối cùng rơi xuông.

 

Tiếng đàn vẫn đọng lại trong lòng mọi người một hôi lâu.

 

Toàn hội trường an tĩnh vài giây, không biết là ai vỗ tay trước, theo sau đó là là tiếng vỗ tay rào rào như sắm.

 

Diệp Như Hề sửa sang lại tâm trạng của bản thân, nêu không phải khóe mắt có chút hồng, cũng nhìn không ra được cô vừa mới rơi nước mắt.

 

Cô khơi khom lưng, khom lưng cúi chào, sau đó xuống sân khấu.

 

Lúc ngồi trở lại vị trí, sắc mặt đám đồng nghiệp rất phức tạp, chỉ là bầu không khí bài xích mãnh liệt vừa rôi đã biện mắt, cũng có người chủ động bắt đầu trò chuyện với Diệp Như Hê .

 

Dần dần, càng: lúc càng nhiều người có thể thoải mái trò chuyện với cô , Diệp Như Hề cũng không cao ngạo, lời nói cũng rất vừa ý người ta, nói chuyện với nhau thật vui vẻ.

 

Đường Anna thiếu chút nữa đã bóp nát cái ly, một câu cũng không muôn mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK