• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc xuân còn sót lại ở đầu mùa hạ bất ngờ bị rửa sạch bởi một cơn mưa to, làn nước mưa màu bạc trút xuống, tiếng mưa ầm ầm nặng trĩu hoàn toàn phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.



Đây không phải là lần đầu tiên Đường Thừa Tuyên mơ thấy Thẩm Niên.



Trong mơ, người con gái sợ hãi nhìn anh, đôi mắt trong veo ngập nước mắt, giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù: “Anh có thể đừng đuổi tôi đi được không?”



Đôi bàn tay mềm mại của cô đặt trên đầu gối anh, giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt kèm theo cả tiếng khóc nức nở: “Đường tiên sinh….”



Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Thẩm Niên mặc áo sơ mi của anh bước ra từ phòng tắm nhà anh, nếu không phải thoáng nhìn thấy lửa tình nóng bỏng trong mắt cô, nhất định anh sẽ không trở mặt vô tình như vậy.



Đường Thừa Tuyên của trước kia đối diện với Thẩm Niên, gương mặt xem như là dịu dàng che phủ bởi một tầng lạnh lẽo, xương quai hàm của người đàn ông lạnh lùng sắc bén, lạnh nhạt kiêu ngạo giống như lúc mới gặp. Mặt anh sa sầm lại, tuyết tan trong mắt lại một lần nữa đông thành tảng, khiến người nhìn thấy ớn lạnh.



Thẩm Niên yếu đuối bị anh đẩy ra, quỳ rạp trên mặt đất rơi nước mắt.



Cảnh trong mơ thay đổi, Đường Thừa Tuyên say rượu bị người con gái đẩy ngã xuống giường, mùi sữa thơm nhàn nhàn trên người Thẩm Niên quanh quẩn ở chóp mũi anh, người đàn ông mở đôi mắt đen sâu thẳm, vừa định tức giận lại thoáng nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt cô.



Thẩm Niên ngồi trên vòng eo gầy săn chắc của anh, đôi tay mềm mại không xương cởi thắt lưng của anh: “Anh à...”



Khi anh tỉnh lại từ trong giấc mơ thì trời đã sáng.



Đường Thừa Tuyên nhếch nhác đi vào trong phòng tắm, anh dội nước lạnh, sau đó mặc áo sơ mi màu đen, cả người tỏa ra hơi thở cấm dục, bình tĩnh ngồi ở trên ghế sofa xem tin tức kinh tế tài chính.



“Sắp tới tập đoàn Hạ Phong có một đợt chấn chỉnh nhân sự lớn, nhiều giám đốc điều hành cấp cao bị sa thải. Chủ tịch tập đoàn Hạ Phong Đường Thừa Tuyên bày tỏ việc giảm biên chế lần này là vì thay máu mới cho tập đoàn Hạ Phong…..”



Chiếu trên bản tin là những bức ảnh của Đường Thừa Tuyên, ngũ quan khí chất anh tuấn, người mặc tây trang màu đen, cúc áo được cài đến nút trên cùng, vừa vặn che được yết hầu gợi cảm.



Trước màn hình TV, Thẩm Niên khép hờ mắt, giống như đang cảm thụ dư vị. Cô khinh thường mà dập tắt điếu thuốc, khóe miệng cười như không cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt run lên đầy quyến rũ. Người này nhìn có vẻ cấm dục đoan trang, vẻ bề ngoài nhã nhặn kia che lấp sức mạnh hung mãnh như thế nào, chỉ có cô mới biết.



“Cậu đang nhìn ai vậy?”



Bạn thân Khám Hoan từ trong phòng rửa mặt đi ra, cô ấy liếc mắt nhìn người trong TV: “Đây chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Hạ Phong, Đường Thừa Tuyên sao? Nghe nói có vô số phụ nữ trong giới thượng lưu muốn phát sinh quan hệ với anh ta. Chỉ tiếc Đường Thừa Tuyên có tiếng là người lạnh nhạt tuyệt tình, đừng nói là bò lên giường anh ta, ngay cả góc áo của anh ta cũng không phải người bình thường có thể chạm vào được.”



Khám Hoan cầm cốc nước bên cạnh lên, lại hỏi: “Cậu quen à?”



Thẩm Niên nói bằng giọng lười biếng: “Từng ngủ qua mà thôi.”



Tiếng giày cao gót của người phụ nữ lộc cộc giẫm trên sàn nhà, đợi đến lúc Khám Hoan phản ứng lại thì cô đã mở cửa đi rồi. Khám Hoan sửng sốt trong chốc lát, sau đó phun ngụm nước vừa uống vào miệng ra, từng ngủ qua... lại còn “mà thôi”?



Kia chính là Đường Thừa Tuyên, sinh viên ưu tú của trường đại học Ivy League nổi tiếng của Hoa Kỳ, năm ấy 25 tuổi đã ngồi vững vị trí chủ tịch tập đoàn Hạ Phong, người đàn ông thoạt nhìn lòng dạ thâm sâu, nguy hiểm lại cấm dục, cho dù ai nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ đ.ộng tình của anh ta, tiểu yêu tinh Thẩm Niên này lại từng làm qua rồi?



Thành phố được rửa sạch bằng một cơn mưa, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt mát mẻ, hai tay Thẩm Niên đặt lên vô lăng, ngón tay mảnh dài gõ gõ.



Đường Thừa Tuyên...



Đáy mắt cô hiện lên vài phần hứng thú.



Đèn đỏ phía trước chuyển sang màu xanh, Thẩm Niên lấy lại tinh thần, đạp chân ga vượt qua đường kẻ.



“Tôi nghe nói Hạ Phong có ý định thu mua Duyệt Hòa, mặc dù tổng giám đốc Ngôn đã từ chối hai lần nhưng với tình hình hiện nay, xem ra sớm hay muộn anh ta cũng sẽ đồng ý.”



Nghe thấy giọng nói trong tai nghe, lông mi của Thẩm Niên run lên: “Tin tức có chính xác không?”



“Đương nhiên, tổng giám đốc Ngôn chuẩn bị đàm phán với người phụ trách bên phía Hạ Phong, địa điểm là Club Hoa Hồng.”



Thẩm Niên cúp điện thoại, bàn tay mảnh khảnh đang cầm vô lăng vô thức siết chặt, cô mỉm cười, đuôi mắt cong lên một đường cong xinh đẹp.



Công ty TNHH công nghệ thông tin Duyệt Hòa chủ yếu tham gia vào các hoạt động văn hóa internet, tạo ra các chương trình truyền hình,... Nền tảng phát sóng web drama độc quyền đã từng chiếm vị trí đầu tiên trên thị trường. Công ty con giải trí, văn hóa của Hạ Phong là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Duyệt Hòa, mà phương pháp tiêu diệt đối thủ cạnh tranh đơn giản nhất chính là mua lại.



Mấy ngày trước nhân viên của Duyệt Hòa còn đang bận rộn chiến đấu với Hạ Phong ở trên tiền tuyến, vậy mà lúc này người cầm đầu trong doanh trại lại nghĩ đến đầu hàng.



Thẩm Niên thất thần trong giây lát, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy phía sau xe bị đâm một phát, Thẩm Niên xuống xe nhìn một chút, ở đuôi xe có vết xước nhẹ.



Bởi vì sự cố này, mấy chiếc xe đi sau buộc phải dừng lại.



“Đường tổng, hình như đằng trước xảy ra ra sự cố va chạm xe.”



Người đàn ông cao quý ngồi ở hàng sau ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người phụ nữ cao gầy đứng bên cạnh chiếc Porsche Cayenne màu đỏ, váy ngắn màu đen tôn lên vòng eo thon thả, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Người phụ nữ gõ lên cửa kính xe phía sau, hơi nghiêng người, mái tóc xoăn dài xõa xuống che khuất khuôn mặt, để lộ tấm lưng trắng nõn gợi cảm, dáng người trước lồi sau vểnh nhìn không sót gì.



Người phụ nữ chỉ xõa mái tóc một cách tự nhiên, mỗi cử chỉ của cô ấy đều lộ ra một lực hấp dẫn câu người, nhưng đó lại là kiểu người mà Đường Thừa Tuyên không thích nhất.



Nét mặt của người đàn ông bình tĩnh: “Đi đường khác.”



Trợ lý Hứa Ý bên cạnh đã nhìn đến ngây người, tròng mắt giống như dính chặt ở trên người phụ nữ, không thể rời ra được, vòng eo này quá nhỏ đi, mông cũng quá cong đi, khiến người ta nhìn thoáng qua đã cảm thấy tim không ngừng đập mạng, ngay cả trong người cũng đang nóng lên.



Maybach rẽ trái đi đường khác, Thẩm Niên lơ đãng nghiêng đầu liếc nhìn, một bóng người vụt qua cửa kính xe, cô quay đầu lại nói: “Tôi đang vội, tai nạn cũng không nghiêm trọng, sau này chúng ta giải quyết riêng.”



Người đàn ông đẹp trai ngồi ghế sau nhìn Thẩm Niên, khóe miệng của người phụ khẽ mang ý cười, bộ dạng lười biếng tùy ý, khóe mắt mang theo phong tình, người kiềm chế như anh ta cũng không nhịn được mà nhìn nhiều lần hơn, anh ta đưa danh thiếp ra: “Nếu cần phải bồi thường thì liên hệ với tôi.”



Lúc Thẩm Niên đến Club Hoa Hồng có chút muộn, Kỷ Hồng liền đi tới: “Tôi vừa mới thấy người của phía công ty Hạ Phong đi vào nhưng Club Hoa Hồng này phải thẻ hội viên mới được vào, làm sao bây giờ?”



Thẻ hội viên của nơi chi phí sa hoa không chỉ đại diện cho tiền tài mà còn tượng trưng cho địa vị. Người có thể đi vào đều là những người trong giới thượng lưu, đâu phải nơi những người bình thường như bọn họ có thể đi vào.



Thẩm Niên không chút lo lắng mà nhìn thoáng qua đồng hồ, trên người cô có mùi nước hoa nhàn nhạt, Kỷ Hồng khịt mũi ngửi ngửi, toàn bộ sự chú ý đều bị Thẩm Niên cướp đi, ngược lại quên đi sự lo âu vừa nãy.



Cô vén tóc, đưa túi cho anh ta: “Anh trông ở bên ngoài.”



Người phụ nữ để lại một câu nói bước trên đôi giày cao gót vào Club Hoa Hồng, cô lấy thẻ hội viên ra: “Tôi là người của Duyệt Hòa, phiền cô hãy đưa tôi đến gặp tổng giám đốc Ngôn.”



Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Niên thật sự quá mức chấn động, khí chất trên người lại càng không giống bình thường, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy liền biết bối cảnh của cô không đơn giản, vì thế không hề nghi ngờ cô, dẫn Thẩm Niên đi vào bên trong.



Vừa mới đi đến cửa phòng, có mấy người phục vụ nữ ở trong đó bị đuổi ra.



“Quá dọa người.”



“Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đáng sợ như vậy, đối diện với anh ta giống như có một con dao kề trên cổ, nhưng mà kiểu đàn ông cấm dục này thật sự quá có sức hấp dẫn.”



Thẩm Niên quay sang, cô nghe hết tiếng xì xào bàn tán của hai người này không sót một chữ nào, khóe miệng cô khẽ giật giật, có chút tự kiêu mà nghĩ, cấm dục? Đường Thừa Tuyên cấm dục sao?



Cửa vừa mới mở ra, ánh mắt của ba, bốn người đàn ông trong phòng đều đổ dồn lại đây.



Phần trên chiếc váy màu đen của Thẩm Niên không hở hang, chỉ lộ ra một mảnh da trắng nõn ở bả vai bên phải, mái tóc xoăn dài tùy ý rơi lả tả xuống, lại vô cớ khiến người ta càng thấy gợi cảm.



Dáng người mềm mại này...



Ánh mắt của tất cả mấy người đều tập trung vào vòng eo thon nhỏ với đôi chân dài của Thẩm Niên. Người đàn ông lạnh lùng nhất đang ngồi cuối cùng nhàn nhạt ngước mắt lên, vậy mà cũng ngơ ngác theo.



Suýt chút nữa Đường Thừa Tuyên không nhận ra cô.



Ba năm trước đây, Thẩm Niên ở trước mặt anh chưa bao giờ dám cao giọng nói chuyện, cô thích mặc đồ màu hồng nhẹ nhàng, mỗi lần phạm sai lầm đều sợ hãi mà cắn môi dưới, chưa bao giờ càn rỡ giống như lúc này.



Cô giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, yêu tinh câu người, dù chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua cũng người ta dễ dàng bị vùi trong biển lửa.



Đáy mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia.



Chỉ là các đốt ngón tay dưới ống tay áo của anh cong lên, trái tim giấu ở trong lồng ngực như bị một sợi dây leo quấn chặt lấy.



Thẩm Niên.



Quai hàm anh giật giật, giống như đặt hai chữ này ở trên răng mà nhai.



Thẩm Niên cũng sửng sốt một chút, không phải cô không biết Đường Thừa Tuyên là chủ tịch của Hạ Phong, chỉ là không nghĩ tới anh lại tự mình đến bàn vụ thu mua này.



Sau ba năm, ánh mắt anh lại xa lạ như vậy, giống như một con dao găm tẩm độc hung hăng đâm qua đây. Thẩm Niên nghĩ đến chuyện tốt mà năm đó mình đã làm, khóe miệng chậm rãi cong lên.



Chắc hẳn anh hận mình lắm.



Ánh mắt ám muội lộ liễu của người phụ nữ quét khắp nơi trên người Đường Thừa Tuyên, tựa như cởi từng cái từng cái quần áo mà anh đang mặc trên người mà đặt lên đầu lưỡi chậm rãi thưởng thức.



Quả nhiên cho dù đã bao nhiêu năm trôi qua, loại cực phẩm này mới là con mồi mà cô để ý tới.



Cuối cùng vẫn là Ngôn Chi Thành phá vỡ sự yên tĩnh này: “Sao cô lại đến đây?”



“Nghe nói Hạ Phong muốn thu mua Duyệt Hòa.” Thẩm Niên ngồi xuống bên cạnh Ngôn Chi Thành, hai chân dài trắng nõn vắt chéo lên nhau.



Ngôn Chi Thành có chút chột dạ, thật ra anh ta từng hứa hẹn tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu của Hạ Phong nhưng không ngờ rằng lại vừa vặn bị người phụ nữ này bắt gặp.



Chuyện đã tới nước này, anh ta thẳng thắn thừa nhận: “Vậy thì sao? Đây cũng không phải là quyết định của một mình tôi.”



Công ty bị mua lại, thực ra người không dễ chịu nhất là những nhân viên ở dưới cùng, đối với người sáng lập mà nói thì đây lại là một chuyện tốt.



Cô liếc mắt nhìn Đường Thừa Tuyên, đột nhiên đứng lên, trực tiếp ngồi lên đùi Đường Thừa Tuyên, hai bàn tay như ngó sen trắng nõn quàng qua cổ của người đàn ông, giọng nói mềm mại đáng yêu có thể vắt ra nước: “Đường tổng, anh thật sự muốn mua lại sao?”



Đường Thừa Tuyên có người đẹp trong lòng ngực, cơ thể nóng như lửa đốt, hai chân kề sát với vòng ba của cô, trên mặt càng thêm lạnh lùng, môi mỏng khẽ, nhàn nhạt phun ra một chữ: “Cút.”



Những người xung cạnh nhìn Thẩm Niên, ánh mắt có phần giễu cợt, ai không biết Đường Thừa Tuyên không gần phụ nữ? Thật sự cho rằng anh là một người đàn ông tùy tiện, câu dẫn một chút thì sẽ thay đổi ý định sao?



Chỉ có trợ lý Hứa Ý khiếp sợ khi nhìn cảnh này, mấy người phụ nữ vừa rồi còn không chạm nổi góc áo của Đường Thừa Tuyên, người phụ nữ này ngồi trên đùi của ông chủ mà ông chủ cũng chỉ nói một chữ “cút”?



Chỉ có vậy? Không gì nữa ư?



Đúng là sắc đẹp làm hại người, Hứa Ý không nhịn được mà cảm thán, ngay cả một người lạnh nhạt như Đường tổng cũng không chịu nổi.



Nếu như Thẩm Niên sợ anh thì trước đây đã không quyến rũ anh, nụ cười của cô đẹp đến chói mắt, nốt ruồi lệ dưới mắt khẽ run lên: “Sao vậy? Sao Đường tiên sinh lại tức giận thế?”



Cô nói ra lời này rất nhẹ nhàng, tựa như cô coi chuyện năm đó cô ngủ với anh rồi bỏ chạy là vết phấn viết trên bảng đen, tùy ý xóa đi.



Hứa Ý nghĩ thầm, đây coi như là tâm trạng tốt.



Người đàn ông mặt lạnh không nói lời nào, mọi người cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, có người mở miệng hỏi: “Trước kia hai người quen nhau sao?”



Thẩm Niên dịch vị trí ở trên đùi anh, Đường Thừa Tuyên tóm lấy cổ tay cô, nhìn qua thật sự rất tức giận: “Thẩm Niên, nghịch đủ chưa?”



Anh đẩy cô ra rồi đứng dậy, một tay đút vào túi: “Tổng giám đốc Ngôn, tôi sẽ bảo luật sư chuẩn bị hợp đồng thu mua, hôm khác chúng ta bàn lại.”



Ngôn Chi Thành còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Niên ở bên cạnh lười biếng ngả người ra sau: “Xem ra Đường tiên sinh vẫn còn giận tôi...”



Đường Thừa Tuyên vừa mới đi tới cửa, phía sau lưng có một giọng nói giễu cợt cất lên.



“Sao thế?” Cô thưởng thức bộ dáng hỗn loạn của người đàn ông vào đêm ba năm trước kia: “Trên giường giống như khúc gỗ vậy, vẫn là anh chịu thiệt?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang