“Anh không định thay đồ à?”
“Ai quy định anh phải thay quần áo khi đi siêu thị?”
“Em quy định.” Thẩm Niên đi tới, muốn cởi áo khoác của anh, nhưng ngay khi giơ tay lên, thì bị anh kéo cánh tay ra sau không thể nhúc nhích, “Anh làm gì vậy?”
Con người Đường Thừa Tuyên thâm thúy, anh cúi xuống chôn vào chiếc cổ thon gọn đẹp đẽ của cô, cô cảm thấy ngứa ngáy, có thể cảm nhận được đôi môi mỏng của người đàn ông, khiến cả người cô nóng như lửa đốt.
Nhưng anh không tiếp tục làm gì, dù vậy, không khí cũng dần dần nóng lên.
“Đường Thừa Tuyên?” Thẩm Niên gọi anh, nhưng không được đáp lại, “Anh đang nghĩ tới cái gì đen tối hả?”
Sau đó cô nghe thấy một tiếng cười khẽ, giống như ánh trăng sáng đang ngâm mình trong nước.
“Tiểu b.iến thái.” Đường Thừa Tuyên buông cô ra, búng trán cô.
Thẩm Niên khẽ cắn anh, “Không phải anh đã biết từ lâu rồi sao?”
“Thẩm Niên.”
Tìm cô bỗng đập nhanh hơn, mỗi lần Đường Thừa Tuyên gọi đầy đủ họ tên cô, là cô lại rung động: “Cái gì?”
“Về sau em mặc như vậy nhiều hơn cho anh xem.” Giọng Đường Thừa Tuyên khàn khàn vì đ.ộng tình.
Thẩm Niên nhìn lớp trang điểm của mình, nhìn rất trẻ, cô nheo mắt, “Không cho anh xem.”
“Em còn muốn cho ai xem?”
Thẩm Niên muốn nói tên người khác, nhưng lại bị anh bịt miệng lại, “Em biết hậu quả rồi đó.”
“Ưm ưm.” Vậy cô không dám.
Hai người ầm ĩ một hồi cuối cùng cũng ra cửa, Thẩm Niên thỉnh thoảng sẽ đi mua sắm cùng Khám Hoan, nhưng Đường Thừa Tuyên thì chưa bao giờ đi mua sắm, anh cần gì thì sẽ luôn có người chuẩn bị sẵn.
Anh đẩy xe hàng đi sau Thẩm Niên, vươn tay muốn lấy một quả cam, nhưng Thẩm Niên lại đánh anh một cái, “Sao anh không lựa?”
“Lựa như thế nào?”
“Lựa trái cam có cái cuống nhỏ.” Thẩm Niên cuối đầu ngửi: “Làm giống em nè, nếu như thơm thì tươi. “
Cô đưa quả cam lên trước mặt anh, mày nhướng lên,” Thơm không?”
Đường Thừa Tuyên nhìn cô, như có ý gì “Thơm”
Thẩm Niên cân cam rồi cho vào giỏ hàng, “Anh thích cam hả?”
“Cũng được.”
Cô cau mày: “Cũng được? Vậy anh thích cái gì?”
Đường Thừa Tuyên suy nghĩ: “Không đặc biệt thích cái gì.”
Thẩm Niên đột nhiên nghĩ đến con chó mà Đường Thừa Tuyên từng thích, anh giả vờ không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng rất buồn. Anh trông cứng nhắc bởi vì anh luôn ép buộc bản thân không thích thứ gì.
Cô nắm tay Đường Thừa Tuyên, “Anh phải thích cái gì đi.”
Thẩm Niên là nguời thích nhìn mọi thứ trong siêu thị, cô kéo anh đi một vòng, nói cho anh biết cách chọn và sử dụng những thứ này, Đường Thừa Tuyên nhìn cô, anh cảm thấy có ánh hào quang tỏa ra từ người mình yêu, mọi thứ thật bình yên và tươi đẹp.
“Sao em biết nhiều vậy?”
“Khám Hoan nói cho em biết.” Thẩm Niên nói, “Cô ấy là một người vợ chuẩn mực và là một người mẹ tốt. Nếu không có anh, em muốn sống với cô ấy cả đời.”
Đường Thừa Tuyên cúi đầu, im lặng, một lúc sau bỗng nói: “Anh có thể học.”
Đầu ngón tay cô run lên, thừa dịp xung quanh không có ai, cô hôn anh một cái.
Đường Thừa Tuyên nhếch môi cười, mặt mày tràn đầy dịu dàng.
Trên thực tế, anh vốn định đi hẹn hò với Thẩm Niên, nhưng khi đang trò chuyện với Hứa Ý thì vô tình, anh ta nói rằng muốn đi siêu thị với bạn gái, anh liền hỏi tại sao không đi hẹn hò.
Lúc đó Hứa Ý đang thu xếp đồ đạc, thuận miệng nói: “Thật tuyệt khi được đi mua sắm cùng người mình thương, sau đó về nhà.”
Nhà, thật là một từ tốt đẹp.
Thẩm Niên nhìn khăn mặt, “Anh thấy mẫu này có dễ thương không?”
“Dễ thương.”
Lại là bộ dạng này. Thẩm Niên lấy một kiểu tình nhân rồi đặt vào. Khi Đường Thừa Tuyên nhìn thấy thì có chút rung động, vì vậy khi đi qua những nơi khác, cốc nước súc miệng và thậm chí cả bàn chải đánh răng đều lấy kiểu tình nhân.
Thẩm Niên nghĩ thầm Đường tiên sinh rất có thiên phú trong việc hẹn hò.
Khi lên đến tầng ba, Thẩm Niên muốn đi về bên phải nhưng lại bị Đường Thừa Tuyên ngăn cản, cô khó hiểu hỏi: “Em muốn qua đó xem mỹ phẩm, anh ngăn em lại làm gì?”
“Không có gì.” Đường Thừa Tuyên ôm vai cô, “Bên kia quảng cáo rác rưởi.”
“Hả?”
May mắn Thẩm Niên bị thu hút bởi những thứ vui vẻ khác ở bên trái, Đường Thừa Tuyên quay đầu nhìn lại, Khám Trầm và Khám Hoan đang đi mua sắm bên đó, Khám Hoan vừa lúc nhìn thấy Đường Thừa Tuyên, nói với Khám Trầm, “Hình như là Thẩm Niên và bạn trai của cô ấy.”
Khám Trầm mỉm cười: “Đường Thừa Tuyên đã nhìn thấy anh và cố tình đi qua hướng kia.”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, tại sao anh ta lại cố tình trốn tránh anh.”
“Khẳng định là do anh quá đẹp trai, sợ Thẩm Niên thích anh.”
Khám Hoan cạn lời: “Anh, em muốn bán nội tạng người.”
“Nội tạng nào? Em muốn phạm pháp hả?”
“Anh có mặt mũi không?”
Khám Trầm: “…”
Khi Thẩm Niên đi ngang qua cửa hàng quần áo, cô kéo Đường Thừa Tuyên bước vào, đưa cho anh hai cái áo len, quần jean và giày vải, sau đó kéo anh vào phòng thử đồ.
Khi anh đi ra, hai mắt Thẩm Niên sáng lên, nhìn anh giống như một thiếu niên bước ra từ truyện tranh, tuy ánh mắt vẫn thành thục, nhưng cả người anh giống như có thêm một chút ánh hào quang.
“Anh trai, anh mặc như vậy nhìn ít nhất cũng phải trẻ hơn 20 tuổi.”
Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên bình tĩnh, anh trẻ hơn 20. Ý là bây giờ anh mười ba, hay trước đây là bốn mươi?
“Thật là đẹp.” Thẩm Niên đưa danh thiếp qua, “Nhân tiện, gói những thứ này lại luôn.”
Cô kiễng chân buộc một nút xinh xắn trên áo len của Đường Thừa Tuyên, sau đó ghé vào ngực anh cười, Đường Thừa Tuyên không nhịn được sờ sờ mái tóc mềm mại của cô.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy thì hâm mộ không thôi, “Tình cảm anh em của hai người thật tốt.”
Thẩm Niên bật cười, tinh nghịch kéo ống tay áo của Đường Thừa Tuyên, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta nhìn có giống nhau không?”
“Giống.” Vốn nhìn không giống nhưng khi đứng cạnh nhau thì thấy rất giống. Hơn nữa hai người đều đẹp như vậy, thật quá hạnh phúc.
Có tướng phu thê, Thẩm Niên xấu hổ nghĩ.
Đường Thừa Tuyên chịu không nổi nữa, cúi đầu hôn lên má cô, “Đừng nghịch ngợm.”
Nhân viên đột nhiên đỏ mặt, hóa ra là một đôi nhưng cô lại nghĩ là anh em ruột. Nhưng nhìn lại, hai người thật sự xứng đôi, nhân viên cửa hàng không nhịn được bắt đầu xin lỗi.
Đường Thừa Tuyên muốn vào thay lại quần áo nhưng Thẩm Niên không cho: “Cứ mặc như này đi, về nhà rồi thay.”
Cô cất bộ đồ của Đường Thừa Tuyên vào túi, rồi đưa cho anh, nói nhỏ: “Đồ đôi.”
Vì vậy, người nào đó đã gạt bỏ ý định lúc nãy, nắm tay Thẩm Niên đi ra ngoài.
Nhân viên của Hạ Phong nhìn thấy hai bóng người ở đằng xa, “Đó là chủ tịch và thư ký Thẩm sao?”
“Anh nhìn nhầm rồi.” Sử Vĩnh Tình liếc nhìn, bị cái gì đó chặn lại, “Đó chắc chắn không phải là chủ tịch, sao ngài ấy có thể mặc vậy. Tôi đã làm ở công ty rất nhiều năm, chỉ thấy ngài ấy mặc vest. “
“Đó chắc chắn là chủ tịch, tôi thấy góc nghiêng rất giống.”
Sử Vĩnh Tình nói: “Chắc chủ tịch nhờ Thẩm Niên đi cùng mua đồ này nọ, không thể nào đến đây hẹn hò được, nói vậy cô có tin không?”
Cô ta lắc đầu, “Tôi không tin.”
Hai người lúc này đã đi xa, Đường Thừa Tuyên hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”
“Để em nghĩ xem.”
Sau khi đi dạo một vòng khu nhu yếu phẩm hàng ngày, Thẩm Niên lấy một vài hộp rồi bỏ vào xe mua sắm, ngẩng đầu lên thì thấy “Sao anh lại đỏ mặt?”
Đường Thừa Tuyên lạnh lùng nói, “Không đỏ mặt.”
“Anh không cần sao?” Mặt Thẩm Niên không đỏ và tim không đập, nghiêm túc nói: “Lần trước không phải anh nói sẽ làm chết em sao?”
Thẩm Niên nhìn anh, còn cố ý lấy thêm vài hộp.
Một cặp đôi thẹn thùng bên cạnh định đi qua lấy, nhưng thấy họ đứng đó liền ngượng ngùng bỏ chạy.
Thẩm Niên cười không ngừng.
Khi ra quầy thanh toán thì đi ngang qua cửa hàng trang sức, Thẩm Niên thản nhiên đi vào xem qua, dùng đầu ngón tay gõ vào chiếc nhẫn bên trong, lười biếng nói: “Tôi muốn xem cái này.”
“Mắt nhìn của quý khách thật tốt, đây là chiếc nhẫn tốt nhất trong loạt sản phẩm mới nhất của chúng tôi.”
Thẩm Niên đeo nó trên tay, những viên kim cương trên chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh, tuy đơn giản nhưng nó có vẻ đẹp rất riêng. Thực ra cô vẫn chưa quyết định có mua hay không. vừa định thảo ra để trả lại cho nhân viên bán hàng, một bàn tay bên cạnh đưa ra.
Thẩm Niên nghiêng đầu nhìn, người nọ đeo chiếc nhẫn cô thích vào tay, kéo người đàn ông bên cạnh làm nũng “Ông xã, mua cái này cho em đi.”
Nhân viên bán hàng nhìn rồi lễ phép nói: “Là vị khách này xem trước, quý khách có thể xem những món khác ạ.”
Người phụ nữ mắt điếc tai ngơ, “Ông xã, em mặc kệ, em muốn cái này, anh mua cho em đi.”
Nhân viên bán hàng có chút khó xử, rốt cuộc trong cửa hàng chỉ có một chiếc nhẫn duy nhất, người phụ nữ đó lại cố tình không nghe, tiếp tục kéo người đàn ông bên cạnh làm nũng khiến cô nổi da gà.
“Như vậy không tốt…”
“Ông xã, anh không yêu em sao?”
Thẩm Niên cau mày, cô bắt chước kéo tay áo Đường Thừa Tuyên, đôi mắt sáng ngời, nốt ruồi lệ đầy quyến rũ.
Cô kéo dài giọng mềm mại và ngọt ngào.
Đường Thừa Tuyên sững sờ một lúc, Thẩm Niên tiếp tục làm nũng: “Ông xã.”
Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường: “Đừng gọi bậy.”
Người bên cạnh cười khúc khích, chưa kịp vui sướng khi người khác gặp họa chợt nghe người đàn ông thản nhiên nói: “Em còn thích cái nào nữa không, mua luôn đi, mang về làm đồ chơi.”
“…….” Người phụ nữ không nói gì: “Tôi muốn mua cái này, sao anh lại giành trước?”
Đường Thừa Tuyên nghe vậy thản nhiên nhìn cô ta một cái, quanh mình lộ ra cảm giác áp bức, khiến người nọ không nói nên lời.
Thẩm Niên tiện tay mua vài chiếc, nhưng lúc sau đi ra, cô cảm thấy có gì đó không ổn, “Em có cảm giác bọn họ đang diễn trò lừa gạt em.”
Đường Thừa Tuyên nheo mắt và nhẹ giọng nói: “Coi như mua cho vui.”
Thẩm Niên nhếch môi: “Cảm ơn ông xã.”
Anh nhìn sang chỗ khác: “Đừng gọi bậy.”
Đường Thừa Tuyên cất đồ vào cốp xe, anh lái xe rất ổn định, dọc đường đi rất bình tĩnh, Thẩm Niên ngủ gà ngủ gật.
Cô cảm thấy rất bình yên, ban đêm tĩnh lặng như vậy giống như một giấc mơ làm người ta hãm sâu vào.
Xa xa, cô mơ màng mở mắt giống như tỉnh lại từ giấc mộng, nhìn thấy một mảng ánh nắng ấm áp màu cam, Đường Thành Viễn ôm cô, đi một lúc lâu, Thẩm Niên cảm thấy lưng cô dựa vào chiếc giường mềm mại.
“Đường Thừa Tuyên.”
Người đàn ông đè cô xuống giường, ánh mắt tối sầm lại, “Gọi ông xã lại lần nữa, nhé?”