Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên dịu đi một chút, sau đó anh nhẹ nhàng nhích lại gần, hai tay đặt trên đầu gối: “Thắng là tốt rồi.”
Những người xung quanh chờ xem náo nhiệt lập tức mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không ngờ tới sự việc sẽ đi theo hướng này.
Không có một câu la mắng nào, ngược lại lại quan tâm Thẩm Niên có đánh thắng hay không? Vị đại lão này cưng chiều đứa nhỏ nhà ngài như vậy thực sự được sao? Không sợ đứa nhỏ bị ngài dạy hư sao?
“Đi về lớp đi, những chuyện còn lại để tôi xử lý.”
Thẩm Niên ngơ ngác đi về lớp học, những người xung quanh tự động nhường một lối đi. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được Thẩm Niên không giống trong tưởng tượng của bọn họ, bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, thân phận thiên kim giả nghèo túng, nhưng không ngờ bây giờ cô lại được Đường Thừa Tuyên che chở, không ai dám trêu chọc.
Cho đến khi bóng lưng Thẩm Niên biến mất ở cuối hành lang, một đám mặc đồng phục màu xanh phía sau ồn ào, nghị luận: “Ai nói bây giờ Thẩm Niên không có chỗ dựa? Vị lúc nãy hình như chính là Đường Thừa Tuyên trong truyền thuyết!”
“Ôi trời ạ, nhà họ Đường hiển hách hơn nhà họ Thẩm, có Đường Thừa Tuyên che chở, chắc chắn Lâm Ngữ An tiêu rồi!”
Lúc trước đứng đầu diễn đàn vẫn là bài đăng Thẩm Niên đánh nhau, lúc này tất cả đều biến thành thảo luận Đường Thừa Tuyên.
[ Người vừa mới đến trường chính là Đường Thừa Tuyên! Đường Thừa Tuyên!]
[ Đường Thừa Tuyên là người thừa kế của Duyệt Hòa.]
[ Chị em của ta chụp được Đường Thừa Tuyên! Thứ lỗi ta đầu hàng! ]
[ Tóm lại ai nói Đường Thừa Tuyên là lão già!]
Sau khi Thẩm Niên ngồi vào chỗ thì mới nhận ra Đường Thừa Tuyên chắc là đã tới trường trước khi nhận được điện thoại của cô, mà chuyện này có thể là bút tích của chủ nhiệm lớp.
Cô nghĩ đến cảnh tượng người đàn ông nhận được điện thoại, mày khẽ nhíu lại, cánh tay có những khớp xương rõ ràng đang lật văn kiện thì khựng lại, vẻ mặt thì sao? Có lẽ cảm thấy rất phiền phức? Hay là cảm thấy bất đắc dĩ khi đứa nhỏ nhà anh gặp rắc rối?
Buổi sáng khi ra ngoài chắc chắn anh đã biết hết mọi chuyện, rõ ràng là biết hết nhưng không nói gì. Thẩm Niên nhớ lại lúc đó cô rất thấp thỏm, bỗng cảm thấy hơi thẹn thùng.
Thế nhưng ngay lúc cô lúng túng nhất thì anh xuất hiện, cô cảm thấy ngực như được thứ gì đó mềm mại lấp kín. Tại sao Đường Thừa Tuyên lại tốt như vậy?
“Thẩm Niên.”
Cô hoảng sợ, ngẩng đầu lên thì thấy giáo viên vật lý đang nhìn cô: “Em lên giải đề này đi.”
Mặt Thẩm Niên đỏ lên, biết thầy giáo phát hiện ra cô thất thần trong giờ học. Cô đứng lên đi tới bảng đen nhìn đề bài, đó là đề thi vật lý đại học năm 2015, không dễ lắm.
Từ ba khối tinh thể tạo thành hệ thống, xem nhẹ mặt khác của tinh thể…..
Thẩm Niên nghiêm túc đọc đề bài một lần, tính toán mấy hợp lực tinh thể, đến khi làm xong thì đã sắp hết tiết, giáo viên vật lý hài lòng nhìn thoáng qua: “Lần sau nghiêm túc nghe giảng.”
Hai má Thẩm Niên lại đỏ lên, lập tức xấu hổ cúi mặt xuống.
Có thể do liên quan tới Đường Thừa Tuyên, vốn vì thân phận nên cô bị cô lập, hôm nay mọi người lại tập hợp lại đây: “Thẩm Niên, bài hồi nãy rất khó, cậu có thể giảng lại một lần cho mình không?”
Cánh tay mềm mại của Thẩm Niên đụng phải bạn gái phía trước, cô vô thức rụt lại: “Thầy giáo sẽ giảng bài đó vào tiết sau, có thể mình làm không đúng hết.”
“Điểm vật lý của cậu lần nào cũng gần như tuyệt đối sao có thể không đúng được, cậu giảng cho mình đi.”
Mộc Linh thấy bất mãn, bá đạo đi tới nắm cánh tay cô: “Thẩm Niên, cậu đi WC với tớ.”
Thẩm Niên biết Mộc Linh đang giúp cô giải vây, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phù.”
Ra khỏi phòng học, Mộc Linh mới bĩu môi: “Không hiểu mấy người đó sao nữa, rõ ràng là muốn hỏi chuyện liên quan tới Đường Thừa Tuyên, dù sao nam sinh trong trường học chúng ta cũng chưa trưởng thành hết, thực sự không có mị lực như Đường Thừa Tuyên.”
Mắt hạnh Thẩm Niên trừng to, có cảm giác nguy cơ không hiểu được. Thì ra nhiều người như vậy đều dán mắt lên Đường tiên sinh, nếu không hết tiết cô liền giả vờ ngủ, như vậy những người đó sẽ không tìm cô hỏi chuyện về Đường Thừa Tuyên.
Một lát sau cô lại nghĩ: “Lỡ như những người đó hỏi về Đường Trí thì làm sao bây giờ?”
Hình như Mộc Linh phát hiện được chuyện gì: “Lỡ như? Cậu rất lo lắng hả?”
Tai Thẩm Nhiên đỏ bừng, cô cắn môi lại buông ra: “Ý của tớ là tại sao mấy người đó là không hỏi về Đường Trí?”
Vừa dứt lời, không biết ai trong lớp bên cạnh đẩy bàn ngã trên xuống đất. Mộc Linh nhìn về phía người khởi xướng, đứa con trai đạp chân trên bàn, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh. Một Linh lùi lại từng bước, nuốt nước miếng: “Cậu xem dáng vẻ tàn bạo của Đường thiếu gia sẽ biết, cậu cảm thấy ai có gan đi trêu cậu ta?”
Thẩm Niên nhẹ nhàng thở ra, nhìn Đường Trí thuận mắt hơn nhiều.
Tan học, Vưu Hạo Thành bạn tốt của Đường Trí ngồi hàng đầu quay lại gọi Thẩm Niên: “Hôm nay sinh nhật của anh Trí, chúng ta chuẩn bị đi KTV, Thẩm Niên cũng đi cùng đi.”
Thẩm Niên thu dọn cặp sách, lật giở cuốn sách, rụt rè nói: “Ngại quá, tớ còn ba bài thi chưa làm.”
Giọng nói mềm mại, khiến người khác không cảm thấy thất vọng khi bị từ chối, trong lòng Vưu Hạo Thành như có gió xuân thổi qua: “Không sao.”
Đúng lúc Đường Trí đi đến chỗ ngồi phía trước, nghe thấy Thẩm Niên từ chối thì nghiêm mặt lại: “Ai muốn mời cậu, đừng tưởng rằng làm như vậy thì sẽ thu hút được sự chú ý của tôi.”
Thẩm Niên: “…….”
Cô ngẩng đầu lên liếc Đường Trí một cái, con trai bồng bột như là ánh mặt trời, có lẽ không có một cô gái nào có thể chống đỡ được mị lực của cậu ta, nhưng những gì ngây thơ, vui tươi….. tất cả những khuyết điểm ở thời kỳ trưởng thành đều là điểm trí mạng trong mắt Thẩm Niên.
Cậu ta không giống Đường Thừa Tuyên ổn trọng thành thục, hào phóng khéo léo, từng hành động đều toát ra mị lực của sự tôi luyện qua năm tháng. Ánh trăng xa không thể với tới trên bầu trời như vậy mới là khát vọng của Thẩm Niên.
Càng như thế, càng khiến người khác muốn dùng lòng nhiệt huyết của mình để thiêu đốt trái tim và cơ thể lạnh lùng của anh, muốn kéo vầng trăng cao vời vợi xuống, cùng trầm luân với mình.
Thẩm Niên sửng sốt một lúc, sau đó thu dọn đồ đạc xong thì đi về cùng Mộc Linh.
“Cuối cùng có thể nói chuyện với cậu. Thực xin lỗi chuyện lúc trước.”
Thẩm Niên có thể hiểu cho Mộc Linh, nếu cô ấy ra mặt giúp đỡ cô chắc chắn sẽ bị Lâm Ngữ An nhắm vào, Lâm Ngữ An ỷ vào gia cảnh nhà mình ở trường mà hoành hành ngang ngược lâu nay. Một năm trước, đã có một nữ sinh xin nghỉ học do không chịu đựng được bạo lực học đường, dùng dao tự tử trong nhà vệ sinh, may mắn thay cuối cùng cô ấy được cứu.
Mộc Linh nắm quần áo cô, hưng phấn nói: “Đường tiên sinh nhà cậu cũng quá đẹp trai rồi, cậu không biết lúc ngài ấy tới trường, những đứa con gái muốn thấy cậu bị chê cười, mặt mũi đều trắng bệch, nhất là Lâm Ngữ An… Hơn nữa cậu không thấy hả? Sau đó tất cả mọi người đều muốn lấy lòng cậu…..”
Mộc Linh líu ríu không ngừng, Thẩm Niên chỉ nghe được năm chữ “Đường tiên sinh nhà cậu”, dường như đang có một hạt giống mạnh mẽ nảy mầm trong tim cô.
Đường tiên sinh nhà cô, không có từ nào lãng mạn hơn.
Mộc Linh thấy cô không đáp lại thì tức giận nói: “Tại sao cậu lại không trả lời tớ?”
Thẩm Niên “Hả” một tiếng, tóc dài đã sớm xõa xuống để che giấu đôi tai đỏ bừng.
Mộc Linh bị cô đánh bại: “Cậu biết không? Hôm nay tớ đọc được một quyển tiểu thuyết tổng tài, nam chính là loại hình mà tớ thích, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại. Ban đầu tớ cảm thấy ngoài đời rất khó có người đàn ông nào như vậy, nhưng mà hôm nay nhìn thấy Đường tiên sinh nhà cậu thì lập tức chìm đắm…..”
Thẩm Niên lo sợ nhìn cô ấy, giống như bảo bối trân quý lâu ngày bị người khác cướp mất, cô cẩn thận hỏi: “Cậu thích anh ấy hả?”
“Cậu suy nghĩ đi đâu vậy?” Mộc Linh cười khúc khích: “Tớ chỉ cảm thấy anh ấy rất đẹp trai.”
Nữ sinh tuổi này rất dễ si mê thần tượng, trên bàn Mộ Linh có một đống ảnh mấy anh đẹp trai, mỗi ngày đều không phải mê loại tiểu nãi cẩu thì là tiểu chó săn, cao lãnh cấm dục…..
Thẩm Niên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nghe Mộc Linh lải nhải.
Cô ấy đột nhiên hạ giọng: “Cậu nói xem khi Đường tiên sinh nhà cậu c0i quần áo ra thì sẽ như thế nào….”
Thẩm Niên đỏ mặt, tim đập nhanh, trong đầu toàn là cảnh không miêu tả được, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc trước mặt, Thẩm Niên hoảng sợ, chột dạ không dám nhìn.
Mộc Linh cười trộm: “Tớ đi trước đây.”
Thẩm Niên hoảng hốt một hồi mới lên xe. Đường Thừa Tuyên nhìn cô một cái, làn da lộ ra bên ngoài của cô đều có màu hồng nhạt, đôi môi phấn nộn, hai tay nắm chặt cặp sách, giống như rất căng thẳng.
Ghế sau xe rất nhỏ, chóp mũi Thẩm Niên tràn ngập mùi hương dễ ngửi của người đàn ông, bầu không khí quanh cô nóng lên một cách vô cớ.
Mắt Thẩm Niên dừng trên quần tây của anh, không dám ngẩng đầu nhìn, cô nhớ lại lời nói bại hoại của Mộc Linh, Đường tiên sinh có như vậy không? Người lạnh lùng như anh khi nhiệt tình thì sẽ như thế nào? Có phải anh cũng có lúc d0ng tình?
Mắt thấy sắp tới nơi, Thẩm Niên luyến tiếc thời gian ở chung với anh, vì thế chủ động mở miệng: “Chuyện hôm nay thực xin lỗi.”
Đường Thừa Tuyên quay đầu nhìn cô: “Bọn họ nói gì với em?”
Trái tim của Thẩm Niên như dâng lên cổ họng, điều mà cô sợ nhất là Đường Thừa Tuyên hỏi câu này: “Em không thể nói ra.”
May mắn Đường Thừa Tuyên cũng không truy hỏi, lòng tự trọng của nữ sinh tuổi này rất cao, có vài lời khó nghe mà anh không nên biết. Người đàn ông chuyển đề tài, khóe miệng cười nhạt: “Đánh nhau thắng, cũng có tiền đồ đó.”
Thẩm Niên thấy câu này không giống như lời khen, cô mím môi: “Rất xin lỗi.”
“Nếu đánh không thắng, em cũng đừng gặp tôi.”
Cô lập tức sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh.
Đường Thừa Tuyên nhìn mặt cô, nữ sinh tuổi này đều mềm mại như nước, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo mờ, tuy rằng không ảnh hưởng nhưng nhìn vẫn thấy chướng mắt.
“Tại sao không xử lý miệng vết thương?”
Thẩm Niên nghe xong thì im lặng một lúc, sau đó lấy trong túi một cái băng cá nhân hình Doraemon đưa cho Đường Thừa Tuyên. Thật ra vết thương đã lành, nhưng không biết Đường Thừa Tuyên nghĩ gì, xé miếng dán băng cá nhân đáng yêu này, dán lên miệng vết thương trên má cô.
Doraemon mập mạp ngây thơ khiến Thẩm Niên cong môi, như là chiếm được món đồ chơi tốt.
Suy cho cùng vẫn là đứa trẻ chưa lớn.
“Thẩm Niên.” Vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, giọng nói ẩn chứa nhiều điều: “Có thể nhân nhượng, nhưng nhớ kỹ, đôi khi yếu ớt cũng có thể giành chiến thắng.”
Môi Thẩm Niên mấp máy, tầm mắt dừng trên chiếc cúc áo trên cùng của Đường Thừa Tuyên, yết hầu anh chuyển động gợi cảm, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy chai nước khoáng. Cô không thể vặn nắp được, cẩn thận đưa cho Đường Thừa Tuyên: “Em không mở được.”
Đường Thừa Tuyên thầm lắc đầu, anh đang giảng đạo lý với cô, sao cô lại không hiểu. Đôi tay thon dài đẹp đẽ của anh cầm lấy chai nước, mở nắp rồi đưa cho cô, lúc Thẩm Niên nhận chai nước thì ánh mắt dừng trên tay anh.
Tại sao lại có người đến bàn tay cũng được thượng đế ưu ái?
Đôi tay này từng gõ bàn phím, ký các hợp đồng nhiều giá trị, cũng từng chạm vào người cô, Đường Thừa Tuyên không nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Niên, cô vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm môi.
Yếu ớt, là để thắng.
Đó là đạo lý đầu tiên Đường Thừa Tuyên dạy cô. Nhưng Đường tiên sinh không biết, đạo lý này ngay cả trẻ em ba tuổi cũng biết, đứa trẻ hay khóc mới có kẹo ăn. Mà cô gái yếu ớt nhu nhược mới khiến nhiều người đau lòng.
Cái miệng nhỏ của Thẩm Niên uống từng ngụm nước, không cẩn thận bị đổ vào người, cô chớp chớp lông mi, sợ hãi nhìn về phía Đường Thừa Tuyên, giống như là làm sai chuyện gì.
Đường Thừa Tuyên nhíu mày, lấy ra khăn tay lau tóc cô, ánh mắt không cẩn thận dừng trên xương quai xanh trắng nõn của cô, anh không được tự nhiên dời mắt, đưa khăn tay cho cô.
Màu trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Thẩm Niên vụng trộm vuốt khăn tay, lại trộm liếc nhìn vẻ mặt của anh, thấy người đàn ông không phản ứng gì, mới an tâm.
Cô nhanh chóng gấp khăn tay lại, lòng bàn tay nóng như bốc cháy. Nếu Đường Thừa Tuyên không ở đây, cô chắc chắn sẽ vùi mặt vào khăn để ngửi mùi của nó, xem có mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt và hơi thở tràn đầy hormon đặc biệt của anh hay không.
- -----oOo------