• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sử Vĩnh Tình liếc nhìn Đường Thừa Tuyên đứng phía sau, giả bộ chưa xảy ra chuyện gì, quay về chỗ ngồi của mình.



“Thẩm Niên.”



Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc thì hơi sợ hãi, sau đó mới quay lại nhìn Đường Thừa Tuyên, Thẩm Niên muốn lấy lại điện thoại, kết quả không lấy ra được.



Cô dùng sức: “Chủ tịch… Điện thoại của tôi.”



Đường Thừa Tuyên hơi cúi người xuống nhìn cô: “Anh không tắm khi nào?”



“Phụt.” Có nhân viên không nhịn được cười, nhìn thấy ánh mắt Đường Thừa Tuyên bắn lại đây thì vội ngậm miệng.



Cả người Đường Thừa Tuyên lạnh lùng, anh nói: “Đóng dấu tài liệu, sau đó đến văn phòng tìm anh.”



Thẩm Niên thở phào, bởi vì cô biết Đường Thừa Tuyên sẽ không gây khó dễ với cô ở công ty.



Mặt người mọi người không có phản ứng gì, nhưng trong nhóm chat thì lại bùng nổ.



“Ha ha ha, hiện trường lật xe!”



“Chủ tịch còn nghiêm túc giải thích: Anh có tắm rửa QAQ.”



“Ha ha ha, đừng nói nữa.”



“Có lẽ chủ tịch sẽ rất phiền muộn, tại sao lại ghét bỏ tôi lớn tuổi, người già không có đặc trưng riêng sao?”



Ở công ty, quả nhiên Đường Thừa Tuyên không hề đề cập đến chuyện này, nhưng khi về nhà, anh túm thẳng Thẩm Niên vào phòng tắm.



Lưng cô dựa vào mặt tường lạnh lẽo: “Anh làm gì vậy?”



“Không phải em nói anh không tắm sao? Bây giờ cho em xem.”



Thẩm Niên: “…”



Cô dở khóc dở cười: “Thật ra em chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý nói xấu anh. Hơn nữa mọi người cũng không tin là thật đâu, vì vậy…”



Cũng chỉ có mình anh tin là thật thôi…



Chưa nói xong, nước lạnh từ vòi hoa sen đã chảy xuống, Thẩm Niên thấy áo sơ mi của anh bị xả ướt, dán chặt vào làn da của anh, có thể nhìn thấy loáng thoáng cơ bụng.



Cô nuốt nước miếng, hai tay ôm eo anh: “Anh ơi, em tắm giúp anh nhé.”



Đường Thừa Tuyên túm lấy tay cô, hơi nước chảy xuống cằm cô, để lộ phong cảnh mơ hồ, anh nghĩ đến tên ghi chú cô đặt cho mình, nhỏ giọng hói: “Anh kém người khác sao?”



Đường Thừa Tuyên cao cao tại thượng, từ trước đến giờ đều khinh thường việc phải so sánh bản thân với người khác, nhưng bây giờ anh có cảm giác bất an. Đôi khi anh cũng không hiểu tại sao mình lại phối hợp chơi trò chơi ngây thơ của Thẩm Niên như vậy.



Thẩm Niên không nói nên lời.



Tối hôm đó, Đường Thừa Tuyên hơi tức giận, anh luôn kiềm chế sự tức giận trước mặt cô, vẻ thân sĩ bình thường hoàn toàn biến mất.



“Tuyên Tuyên…”



Cô vừa đau vừa hứng phấn, không buông tha cho làn da của anh.



Về sau Thẩm Niên nhớ lại, quả thật là cô sai. Nghĩ Đường Thừa Tuyên đã từng nhận sai với cô, vì vậy buổi sáng hôm sau, cô xin lỗi anh: “Rất xin lỗi anh, tại em hay nói đùa.”



Đường Thừa Tuyên nhìn cô, môi chứa vài phần ý cười: “Sao giống lúc bé vậy?”



Lúc nhỏ cô từng mắc lỗi? Thẩm Niên “chậc” một tiếng: “Vậy anh có nhận lời xin lỗi không?”



Không đợi anh trả lời, Thẩm Niên bá đạo nói: “Chỉ có một cơ hội duy nhất, anh nghĩ kỹ rồi trả lời.”



Nào có đạo lý nào như vậy, Đường Thừa Tuyên cong môi, để sữa trước mặt cô: “Không nhận thì sao?”



“Anh xấu tính!” Thẩm Niên thấy dì Tôn không ở đây, hung hăng đá anh, tủi thân nói: “Mông em đỏ cả lên, là ai đánh?”



Đường Thừa Tuyên ho khan.



“Anh coi em như trẻ con vậy.”



“Không phải tại em bảo anh già? Vậy anh coi em là trẻ con là đúng chứ?”



Người đàn ông thối!



Thẩm Niên quyết định đổi tên ghi chú danh bạ cho anh thành bình dấm họ Đường, người nghiện dấm!



Cô nghĩ chuyện này sẽ qua đi, dù sao Đường Thừa Tuyên đã phạt cô rồi, cô cũng xin lỗi. Nhưng cô không ngờ bỗng một ngày, trước khi ra ngoài, Đường Thừa Tuyên lại nghiêm túc nói: “Thẩm Niên, nếu em cảm thấy anh không tốt, chúng ta…”



Anh muốn nói chúng ta nên chia tay, em có thể đi tìm người tốt hơn, nhưng hai chữ “chia tay” sắp thốt ra, nó như một con dao đâm vào tim anh, anh không thể tưởng tượng được, cuộc sống không có cô sẽ ra sao.



Thẩm Niên tốt như vậy, anh sợ bản thân không xứng với cô.



Có lẽ có một ngày cô được tiếp xúc với nhiều người tốt hơn, cô cũng không thèm một Đường Thừa Tuyên.



Thậm chí anh còn nghĩ, nếu thời thiếu nữ, cô không gặp anh, bây giờ cô sẽ không yêu anh.



Thẩm Niên trừng mắt, cô cảm giác câu nói này không có ý tốt: “Anh muốn chia tay với em?”



Ôi, tức chết cô rồi, cô đá anh: “Anh là đồ tra nam, ngủ với em rồi còn muốn chia tay, bình thường nói yêu em thì ra đều là giả, anh chỉ ham huốn thân thể của em, anh đê tiện…”



Đường Thừa Tuyên: “…”



Anh nhíu mày: “Bình tình nói chuyện, đừng mắng chửi người.”



Đê tiện cái gì?



“Anh đê tiện.” Thẩm Niên hành xử theo nguyên tắc khi chia tay, một khóc hai náo ba thắt cổ, khóc thút thít: “Ai nói anh không tốt? Anh nói dối! Có bản lĩnh thì anh nói hết câu ý xem!”



Đường Thừa Tuyên cong môi, cười nhạo. Từ trước đến nay anh là người bá đạo, lúc này lại sợ, sợ cái gì.



“Bỏ đi.”



“Em là người không biết nhìn người sao?” Thẩm Niên cười một tiếng: “Hay là anh tự ti, trả lại đường sống cho mấy tên đàn ông khác/”



Đường Thừa Tuyên không nói gì.



Cô ngả ngớn nắm cằm anh: “Gia thích điều này của anh.”



“Em là ông nội?”



Thẩm Niên: “…”



Người đàn ông già nãy mãi mãi không cùng mạch suy nghĩ với cô.



Đường Thừa Tuyên sửa sang lại quần áo cho cô, cười lạnh: “Lá gan rất lớn.”



Thẩm Niên nhìn anh, một lời khó nói hết.



Đường Thừa Tuyên đưa lưng về phía cô cởi áo ngủ, thấy anh cầm áo sơ mi trắng, con ngươi chấn động: “Anh, nếu anh mặc âu phục dẫn em ra ngoài chơi, người khác sẽ nghĩ ba ba dẫn con ra ngoài chơi đó.”



Người nào đó dừng lại, bất đắc dĩ nhìn cô.



Thẩm Niên lấy quà sinh nhật mình mua cho anh ra: “Anh mặc màu xanh này đẹp lắm.”



Điện thoại Đường Thừa Tuyên reo, anh ấn nghe: “Alo.”



“Lâu rồi cậu không ra ngoài chơi, hôm nay tụ tập đi.”



“Hôm nay không được, phải dẫn bạn nhỏ đi khu vui chơi.”



“Hả? Cậu có con riêng lúc nào vậy?”



Thẩm Niên không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy khóe miệng Đường Thừa Tuyên cong lên, cô ôm eo anh.



Đường Thừa Tuyên kết thúc cuộc gọi: “Sao vậy?”



Thẩm Niên không đi giày cao gót nên thấp hơn anh rất nhiều. Cổ có hơi mỏi, kiễng mũi chân nhưng vẫn không cao bằng anh: “Cao quá.”



Đường Thừa Tuyên thay đồ mà cô cầm, sau đó ôm cô, dọa cô nhảy dựng.



Lực tay Đường Thừa Tuyên rất lớn, Thẩm Niên yên lặng si mê.



Có một lần Thẩm Niên nhìn thấy con nhà người khác chơi rất vui, cô nhìn rất chăm chú, Đường tiên sinh thấy cô hâm mộ nên dẫn cô đi.



Thực ra Thẩm Niên không có hâm mộ, cô thấy thú vị nhiều hơn. Đường Thừa Tuyên có EQ thấp nhưng lại nhận ra sự mong muốn từ trong mắt của cô. Đó chính là sự cố gắng của người đàn ông già để có thể hòa nhập với người trẻ bọn họ.



Sáng sớm nên thời tiết chưa nóng lắm, khu vui chơi cũng không xa, Thẩm Niên hào hứng túm tay anh đi về phía trước.



Đường Thừa Tuyên nhìn cô bất đắc dĩ.



Thẩm Niên coi tay anh như là dây thừng, cứ lắc qua lắc lại.



“Em có thể đi cẩn thận được không?”



Thẩm Niên thấy anh nghiêm túc thì cười đến mức không đứng được thẳng: “Không thể.”



Vốn dĩ có thể đi cẩn thận, nhưng Đường Thừa Tuyên nói vậy thì cô không thể đi đứng cẩn thận được. Hơn nữa người nào đó còn ngại ngùng, nói xong thì ngại ngùng.



Ánh mặt trời chiếu xuống khe tán cây ngô đồng, Thẩm Niên lấy một cái ô màu hồng ra đưa cho Đường Thừa Tuyên.



“Cố ý?”



Cô làm bộ không biết, túm cánh tay anh: “Anh ơi, phơi nắng vậy đủ rồi, rốt cuộc anh có che ô cho em không?”



Đường Thừa Tuyên đành phải bật ô, anh cao lớn, lại cầm ô của mấy cô gái nhỏ, nhìn rất buồn cười. Thẩm Niên lôi kéo anh đi mua một cái xược hình con thỏ.



Anh nhíu mày, giọng nói có ý cảnh cáo: “Đừng nghịch.”



“Anh trai à.” Thẩm Niên làm nũng, không cho anh đi: “Anh đeo chắc chắn sẽ đẹp lắm, anh mua đi mà.”



Mặt Đường Thừa Tuyên đen xì, rất dọa người: “Được, mua!”



Bạn nhỏ bên cạnh vì mẹ không cho mua nên nằm xuống đất khóc: “Mẹ ơi, mua cho con đi mà.”



Mẹ bé cười: “Mua gì, một đống ở nhà còn chưa đủ?”



Bạn nhỏ: “…” Bắt chước thất bại.



Đường Thừa Tuyên bất lực nhìn cái xược hình con thỏ, bị cô kéo đi chụp ảnh hết chỗ này đến chỗ kia.



Anh thở dài, dù sao cô vẫn là trẻ con, ở trước mặt người khác thì rất trưởng thành, nhưng trước mặt anh thì hoàn toàn khác.



Khâu Đàm dẫn cháu gái đến khu vui chơi, đang chuẩn bị chơi vòng tròn ngựa gỗ, thì thấy Thẩm Niên lôi kéo một người đàn ông ở xa xa.



Lúc đầu anh ta không nhận ra là Đường Thừa Tuyên nên tò mò nhìn lại.



Che ô màu hồng, mặc áo màu xanh da trời, còn đeo xược hình con thỏ?



Phối đồ kiểu quần què gì vậy? Thẩm Niên bỏ Đường Thừa Tuyên đi tìm tiểu ca ca??



Anh ta cảm thấy kỳ lạ, người đàn ông kia bỗng ngoảnh lại nở nụ cười.



Khâu Đàm tập trung nhìn, Đường Thừa Tuyên?



Sao lại ăn mặc diêm dúa như đồ dở hơi thế trời?



- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK