Thảm!
Hoàng Nhạc Nhạc trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh, từ trong chăn nệm mềm mại, giật bắn mình lên, chột dạ liếc nhìn đồng hồ báo thức bên giường.
Tám giờ năm mươi phút
Chết tiệt!
Thời gian đến giờ làm việc chỉ còn lại mười phút, trừ phi cô có thể có khả năng bay giống Astro Boy nếu không cô nhất định trễ. Hoàng Nhạc Nhạc tay chân luống cuống nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.
Kì thực đến trễ, cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng, cùng lắm thì bị trừ tiền thưởng chuyên cần, thành tích cuối năm kém một chút, nhưng là hôm nay hoàn toàn bất đồng! Toàn bộ các trưởng phòng hôm qua đã ra lệnh, hôm nay muốn làm lễ hoan nghênh chào mừng CEO mới.
Với tình trạng công ty kinh doanh không tốt, CEO hôm nay đến nhận chức có thể nói chính là nhân vật mấu chốt nắm giữ chìa khóa sinh tử, các phòng ban đều muốn gây ấn tượng tốt cho boss mới, đây chính là lý do các trưởng phòng không cho phép đi trễ với bất cứ nguyên nhân nào, bởi vì ai cũng không muốn trở thành đối tượng bị anh ta khai đao giết gà dọa khỉ.
Xem ra không cần chờ đến lúc công ty đóng cửa, cô vốn biểu hiện trong công việc bình thường lại thêm việc đi trễ nghiêm trọng này chắc chắn sẽ nằm trong danh sách những người bị giảm biên chế thôi.
Nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo để bắt kịp tàu điện ngầm, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến dưới công ty.
9strong0 phút.
Nắm lấy túi xách đeo nghiêng , không để ý bộ dạng tóc tai bù xù giống bà già, liếc thấy cửa thang máy sắp đóng cô dùng tốc độ nhanh đến mức vận động viên cũng không thể so sánh vọt tới, cho nên khi trước mắt xuất hiện bóng người cao lớn tại khúc cua thì bởi vì không có trang bị phanh gấp cô hoàn toàn không ngừng được mà va vào.
"A —"
Ai? Sau một hồi trời đất u ám, trên người lại không có đau đớn như dự kiến ngược lại giống như vận động viên nhảy cao hạ xuống tấm nệm êm để ngăn ngừa bị thương.
Nệm êm? Hoàng Nhạc Nhạc lấy tay sờ sờ "nệm êm tự nhiên" dưới người, trong đầu dây thần kinh bị đứt từ từ khôi phục.
"Tiểu thư, như vậy là không tốt đâu?" Ở nơi đông người động tay đông chân với anh.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tươi cười trầm thấp, Hoàng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, mặc dù còn chưa thấy rõ diện mạo nhưng trong một khoảng khắc cô đã bị lạc trong cặp mắt mê người của anh, quên mất suy nghĩ.
"Tôi còn có việc gấp, có lẽ chúng ta có thể hẹn thời gian khác lại nói."
Người đàn ông nửa hư nửa thực đề nghị, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, nở nụ cười làm ngây ngất lòng người.
Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới ý thức được tình trạng của mình và anh ta có biết bao nhiêu mập mờ, cô nằm trên người ta không nói, tay còn sờ mó eo người ta.
"A! đúng, đúng, thực xin lỗi!"
Vội vàng đứng lên, mặt cô nhanh chóng đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người đàn ông xa lạ ở khoảng cách gần như vậy.
Người đàn ông cũng đứng lên phủi bụi trên người, nở nụ cười dịu dàng.
"Cô cũng làm việc ở đây?"
Hơi đánh giá quỷ hấp tấp trước mặt, diện mạo có chút nhếch nhác, mái tóc dài, không phải là loại người quá xinh đẹp nhưng đỏ mặt trông rất đáng yêu.
Cô len lén nhìn trộm anh một cái, nhịp tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập.
"Ừ."
Người đàn ông này thật sự chính là đẹp trai đến không có thiên lý.
Anh ta là người mới sao! Nhất định sẽ tạo nên náo động lớn đây . . . . . .
"Làm phiền nói cho tôi biết phòng hội nghị ở lầu mấy."
Phòng hội nghị. . . . . ."A —" một tiếng hét thảm vang lên.
Người đàn ông hơi nhíu lông mày, "Không biết cũng không sao —" lời còn chưa nói hết, một giây kế tiếp anh đã bị cô kéo đi hướng phía cầu thang bộ chạy.
Cô muốn làm cái gì? Ban đầu thì đột ngột đụng vào anh, đến bây giờ không nói lời gì kéo lấy anh bỏ chạy, cá tính lỗ mãng đã biểu lộ ra không bỏ sót.
Theo cô chạy qua cầu thang ba tầng lầu, đi vào phòng hội nghị lớn long trọng phô trương, anh khẽ nhếch khóe miệng, đáy mắt vụt qua vẻ hiểu rõ.
"Này, yên tâm đi, chúng ta len lén chui vào, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện chúng ta tới trễ."
Hoàng Nhạc Nhạc thở hồng hộc cùng người đàn ông bình thản, hơi thở trầm ổn bên cạnh tạo thành đối lập mãnh liệt.
Len lén chui vào? Nụ cười bên miệng anh càng sâu, đây là dự án rất vĩ đại.
Hoàng Nhạc Nhạc mắt nhìn bốn bề, tai nghe tám hướng cầm chặt lấy tay của anh lẻn vào trong đám người, bên tai truyền tới âm thanh của người chủ trì phía trên đọc thao thao bất tuyệt*, không có gì ngoài một chút lời khích lệ lòng người, khích lệ tinh thần, thay công ty mở ra viễn cảnh to lớn củng cố tư tưởng mạnh mẽ.
*Đọc thao thao bất tuyệt : đọc không ngừng
"Anh cũng cho là bằng một người CEO đổi nghề giữa chừng là có thể cứu vớt tình hình kinh doanh của công ty sao?"
Sau khi đứng lại trong đám người, Hoàng Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh.
Đổi nghề giữa chừng? Anh cười cười.
"Cô không có lòng tin với công ty của mình như vậy?"
"Cái gì mà công ty của tôi hay của người khác, anh không phải cũng là nhân viên của công ty này sao? Công ty mà phá sản thì chúng ta chuẩn bị mà ăn không khí."
"Đúng vậy, cho nên cô không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng không phải sao?"
"Dù sao tôi cũng đã dự định cho điều tồi tệ nhất, sẵn sàng để đi."
Nói đi là tương đối dễ nghe á..., chính xác mà nói, là đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi việc.
Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên sắc bén.
"Công ty này nhân viên đều có tâm trạng như vậy phải không?"
Khó trách công ty đi đến tình trạng chỉ chực sụp đổ hiện nay.
"Anh. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc bị giọng điệu anh ta chấn động, cá tính nhát gan sợ phiền phức lại thể hiện rõ không bỏ sót.
"Anh. . . . . . Làm gì mà phản ứng dữ dội như vậy?"
Ít nhất so với anh ta, cô còn biết phòng hội nghị ở đâu!
Suy nghĩ trong đầu dĩ nhiên không dám nói ra khỏi miệng.
Bỗng dưng, người chủ trì chương trình trên sân khấu giống như là tìm được tiêu điểm của ngày hôm nay rồi, duỗi cánh tay dài hô to.
"Chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh CEO mới nhận chức — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu."
Ở trong đám người anh ta như hạc đứng trong bầy gà, rất khó để người chủ trì chương trình không phát hiện.
Thì ra là CEO kia cũng mới vừa tới, thật may! Hoàng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hướng theo ngón tay của MC trên sân khấu rướn cổ lên tìm kiếm, muốn nhìn một chút CEO trong truyền thuyết trông thế nào.
Chỉ là. . . . . . Là sai lầm sao? Cô sao lại cảm thấy tiêu điểm của mọi người đều tập trung về phía cô?
Cô cô cô . . . . . . Không có gọi là Tịch Hoa Nguyệt, càng không phải là CEO, mắt của người chủ trì chương trình kia có vấn đề sao? Hoàng Nhạc Nhạc không tự chủ núp ở sau lưng người đàn ông, cô không có thói quen trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú.
"Tiểu thư, cô có thể buông ra tay của tôi ra không?"
Bên tai truyền đến giọng thầm thì của người cao lớn bên cạnh,cô ngẩng đầu nhìn, lại bị gương mặt tuấn tú quá gần trước mắt làm sợ hết hồn.
"Vậy thì cô muốn cùng tôi cùng tiến lên trên sân khấu?" Thấy cô không có ý buông tay, người đàn ông nheo lại đôi mắt xinh đẹp, cười như không cười.
Bỗng chốc cả kinh, Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng buông bàn tay cầm chặt lấy tay của anh, đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Hãy . . . . . . Để cho chúng ta một lần nữa nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh CEO — CEO Tịch Hoa Nguyệt lên sân khấu đọc diễn văn." MC miệng lưỡi trơn trượt vào lúc này giống như ăn đinh ốc.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, đụng phải trước cửa thang máy, thẳng tắp hướng tới sân khấu đi tới, chuông báo động trong đầu Hoàng Nhạc Nhạc vang lên không ngừng, theo mỗi bước đi của anh, lòng cô từ từ ngã vào vực sâu vạn trượng.
Trang thứ hai
"Đã để mọi người đợi lâu, tôi là Tịch Hoa Nguyệt."
Vừa mở miệng, tiếng hoan hô như sấm động toàn hội trường, người không biết còn có thể cho là ngôi sao nổi tiếng nào đang tổ chức liveshow đấy.
Rầm! Lời nói của anh giống như là sét đánh ngang tai, đánh cho Hoàng Nhạc Nhạc choáng váng.
Đầu tiên là đụng phải người ta không nói, còn đầu không có não nắm lấy anh ta chạy qua ba lầu cầu thang, nghiêm trọng hơn là — cô lại trước mặt anh ta nói anh là CEO đổi việc giữa chừng, cô nhất thời cảm thấy mây đen che đỉnh núi, tiền đồ không "Sáng". Xem ra, hợp đồng công việc của cô đến đây là kết thúc.
Sau đó trên sân khấu nói linh ta linh tinh lộn xộn gì đó cô một chút cũng không có ấn tượng cho đến khi giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang trên đỉnh đầu.
"Cô tên là gì, người của bộ phận nào?"
Tịch Hoa Nguyệt từ trên cao chăm chú nhìn xuống vẻ mặt hoảng loạn của cô.
"Hoàng Nhạc Nhạc, bộ phận hành chính."
Cô vô thức đáp lại, lúc sau trong đầu mới thu được tin tức, cô vẫn cúi đầu, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Tại sao cô lại "may mắn" như vậy? Đã trễ coi như xong, lại còn là trước mặt của sếp nói xấu chính anh ta, người ta không nghĩ trừng trị cô là cảm thấy có lỗi với chính mình.
"Tốt lắm, trước khi tan việc đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Để lại một câu nói như vậy, Tịch Hoa Nguyệt liền nện bước đi một khắc cũng không dừng lại.
Lần này thì chết chắc, coi như cô bị ban thưởng một dải lụa trắng, cô cũng phải mỉm cười cảm tạ hoàng ân. . . . . .
Mới nửa ngày, việc cô cùng CEO tay trong tay vào hội trường liền truyền khắp cả công ty từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đang suy đoán cô cùng CEO Tịch đến tột cùng là quan hệ thế nào.
"Hoàng Nhạc Nhạc, cô thật đúng là giữ bí mật đó, bạn trai tới công ty đảm nhiệm chức vụ lớn như vậy cũng không nói cho chúng tôi biết, hại chúng tôi lo lắng muốn chết, chỉ sợ đến là hung thần ác sát, chúng tôi chén cơm sống qua ngày sẽ không gánh nổi, bây giờ biết cô cùng CEO Tịch có quan hệ, về sau xin cô đừng quên chăm sóc nhiều hơn nha."
Có nhiều đồng nghiệp trong quá khứ không giao thiệp cũng tụ tập đến bên cạnh chỗ ngồi của cô, ngươi một câu ta một câu muốn tìm hiểu quan hệ giữa cô và Tịch Hoa Nguyệt.
Giống như cô và bọn họ vẫn luôn là bạn tốt hay thổ lộ tâm tình.
"Tôi. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc đang muốn mở miệng giải thích, liền bị người khác cắt đứt.
"Đúng vậy! Không ngờ cô cũng thâm tàng bất lộ, có một bạn trai đẹp trai như vậy, năng lực lại mạnh cũng không có nghe cô đề cập tới, thật hâm mộ." Trong giọng điệu phảng phất sự ghen tuông.
"Anh ta. . . . . ." Vừa đẹp trai, năng lực lại mạnh? Hoàng Nhạc Nhạc lúc này mới nhận ra, có lẽ là cô quá khẩn trương, vào giờ phút này cô chỉ nhớ Tịch Hoa Nguyệt có đôi mắt mê người, không còn gì khác.
"Có phải hai người đã sớm cùng ở chung không? Nhìn hành động thân mật hôm nay, nhất định là muốn tuyên bố với mọi người quan hệ của hai người chứ sao." Càng nói càng thái quá.
Người xưa đã nói "tam nhân thành hổ" lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, quả nhiên không sai.
"Chuyện không phải như vậy, tôi. . . . . ."
"Tôi nghĩ CEO Tịch nhất định là sợ cô bị người khác bắt nạt, cố ý tuyên bố với mọi người quan hệ của hai người, như vậy, công ty từ trên xuống dưới sẽ không có người dám vênh mặt hất hàm sai khiến cô rồi, tôi nói có đúng hay không à?"
Nghe nói cô ta cũng đã từng là một trong những người kêu lui gọi tới với Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng thấy gió chiều nào nghiêng chiều ấy là bản lĩnh sinh tồn, cô ta cũng không ngu ngốc đến nỗi leo lên đầu Thái tuế gia xúc phạm người có quyền thế.
"Tôi đi cùng anh ta thật sự vì. . . . . ."
"Xin hỏi ai tên là Hoàng Nhạc Nhạc?"
Một cô gái có vóc người, diện mạo mỹ lệ, bộ trang phục công sở may vừa người xuất hiện trước tầm mắt họ, lạnh lùng liếc mắt đảo qua đám người đang tập trung lại với nhau.
"Tôi...là tôi."
Hoàng Nhạc Nhạc nhỏ giọng đáp lại.
"CEO Tịch tìm cô, muốn cô lập tức đến phòng làm việc của sếp."
"à, được."
Điều nên tới sẽ tới, cô phải tiếp nhận sự thật tàn khốc.
"Dữ dội như vậy, ở trong công ty tôi chưa từng gặp qua cô đấy?"
A linh là nhân viên lâu năm, rất không ưa thái độ ngạo mạn của cô nàng này.
"Cô có biết Hoàng Nhạc Nhạc là gì của CEO Tịch không?"
Cô gái khẽ nhếch đôi mày thanh tú, chờ nghe tiếp.
"Nói ra hù chết cô, Hoàng Nhạc Nhạc của chúng tôi là bạn gái ở chung với CEO Tịch, bọn họ —"
"Chị A Linh!"
Hoàng Nhạc Nhạc lắc đầu mãnh liệt ngăn cản A Linh nói tiếp, cô ấy càng nói sẽ càng khuếch trương thêm, đến lúc đó cô thậm chí phải khoan lỗ để chui xuống đất thôi.
"Bạn gái ở chung?"
Cô gái lạnh nhạt đánh giá Hoàng Nhạc Nhạc,
"Mắt nhìn của CEO Tịch không có kém như vậy."
"Cô thật là quá đáng đó, cô rốt cuộc là từ đâu tới?"
A Linh cũng không phải thực sự cố ý ra mặt thay Hoàng Nhạc Nhạc, quan hệ của bọn họ cũng không phải là tốt, nhưng ngay tại lúc này, cô quyết định muốn đứng ở trên cùng một chiến tuyến cùng Hoàng Nhạc Nhạc.
"Tôi là phụ tá đặc biệt của CEO Tịch, theo CEO Tịch đến đây xử lý công việc lớn nhỏ của sếp, giải thích như vậy đủ rõ ràng chưa?"
Đôi môi xinh đẹp tô son bóng màu cam nhạt của Triệu Tây Tây mở ra nụ cười tươi.
"Xin hỏi còn có gì thắc mắc muốn tôi giải đáp?"
"Chuyện này. . . . . ."
Hỏng rồi, tình hình không rõ, cô ta có thể hay không tỏ rõ lập trường quá nhanh rồi hả?
"Đúng, đúng, thực xin lỗi , tôi lập tức đi với cô."
Không muốn A Linh bị khó xử, Hoàng Nhạc Nhạc lập tức đứng dậy.
"Nhìn bộ dạng các cô, có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ."
Bỏ lại lời nói, Triệu Tây Tây giẫm giày cao gót, xoay người rời đi. Đi giày đế bằng thoải mái mà Hoàng Nhạc Nhạc gần như phải chạy bộ mới có thể đuổi kịp được cô ấy.
Đi thang máy lên lầu 15, Hoàng Nhạc Nhạc nhắm mắt đi theo sau Triệu Tây Tây tới phòng làm việc bên ngoài của CEO.
Cốc cốc! Triệu Tây Tây giơ tay lên khẽ gõ cửa.
"Để cho cô ấy vào."
Bên trong phòng làm việc truyền đến giọng nói trầm ổn của Tịch Hoa Nguyệt.
Triệu Tây Tây lui một bước, thái độ lạnh lùng.
"Cô nghe thấy được có phải không?"
"Ừ."
Hoàng Nhạc Nhạc gật đầu một cái, lướt qua cô ta đẩy cửa vào, hai chân giống như đổ chì, vô cùng nặng nề.
"Tôi cho là cô quên."
Tịch Hoa Nguyệt nhấc hồ sơ lên cao trước tầm mắt, đưa tay vuốt vuốt mi tâm*.
*mi tâm: điểm trên trán giữa hai lông mày
Muốn chấn chỉnh công ty đang đứng trước bờ vực phá sản quả thật không phải chuyện dễ dàng, đây chính là cảm tưởng của anh sau cả một buổi chiều xem báo cáo.
"Không, thật xin lỗi, tôi không biết anh. . . . . ."
"Không sao cả."
Anh biết cô muốn nói cái gì, trên mặt anh lại không viết ba chữ CEO, cô đoán được mới là chuyện lạ.
Ai? Hoàng Nhạc Nhạc len lén thoáng nhìn. Anh ta thật sự là đại nhân đại lượng, không cùng cô so đo sao?
"Cái đó —"
Tịch Hoa Nguyệt chỉ lên áo sơ mi trắng trên giá áo.
Ah? Tầm mắt cô chạm đến trên chiếc áo sơ mi trắng trên giá.
"Chuyện này. . . . . ."
Vẻ mặt của cô tràn đầy nghi hoặc.
"Cổ áo bị dính vết son môi của cô, giặt sạch sẽ trả lại cho tôi."
Anh thanh nhàn dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
Vết son môi? Hoàng Nhạc Nhạc nhất thời không phản ứng kịp, đợi trong đầu xuất hiện đầy hình ảnh mới giựt mình hô một tiếng.
"Đúng , đúng, thực xin lỗi."
Là thời điểm buổi sáng va phải anh ta làm dơ .
"Cô không cảm thấy rằng nói chuyện với người khác nên nhìn đối phương sao?"
Từ lúc đi vào đến bây giờ, đầu của cô cúi thấp không thể thấp hơn, ngay cả anh cũng bắt đầu hoài nghi có phải hay không trên mặt đất có tiền rồi.
"Thật xin lỗi."
Hoàng Nhạc Nhạc nói một tiếng xin lỗi sau mới ngẩng đầu, động tác giống như người máy thực hiện theo mệnh lệnh.
"Như vậy tốt hơn nhiều."
"Anh. . . . . . Tôi là nói CEO Tịch, ngài không định đuổi việc tôi sao?"
Rốt cuộc không kềm chế được, Hoàng Nhạc Nhạc cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Cô vừa nhìn thẳng đã thấy, thì ra là anh ta không chỉ có đôi mắt xinh đẹp, mà cả người cũng đúng như các đồng nghiệp nói, tuấn tú đẹp trai lại mê người, nếu như tổ chức bình chọn các nam CEO mà nói với tài mạo của anh ta nhất định nằm trong top dẫn đầu.
"Tôi hẳn là nên đuổi việc cô sao?"
Anh ta chau chau mày, hỏi ngược lại.
"Ách. . . . . ."
Nếu anh không có để ý, dĩ nhiên cũng không cần nhắc nhở anh ta, cô cũng không phải là dạng ăn no rửng mỡ, tự mình mang công việc của mình đi.
"Cũng đúng."
Anh bỗng nhớ tới,
"Cô thật giống như đã chuẩn bị sẵn sàng đi, điều này nói lên đối với cô mà nói thu nhập này cũng không quá quan trọng, như vậy khi công ty cần tiết kiệm thu chi, giảm biên chế nhân sự, người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ là cô."
"Không —"
Không phải như thế. . . . . . Cô thật là muốn khóc mà, tại sao lại đào cái hố để cho mình nhảy đây?
Trên đồng hồ treo tường, kim ngắn vừa đúng lúc rơi vào số năm, kim dài ở số sáu,
"Cô có thể tan làm."
Ôi, cô cho anh ta ấn tượng đầu tiên vô cùng kém, vào lúc này chưa cuốn gói rời đi cũng đã là may mắn trong xui xẻo rồi.
"Ừ, được ạ."
Hay là tránh trước thì tốt hơn, chỉ cần bớt xuất hiện ở trước mặt anh ta, nhân viên công ty hơn ngàn người, lâu ngày, anh ta cũng sẽ quên đi sự tồn tại của cô.
"Đợi chút —"
Tịch Hoa Nguyệt lại lên tiếng gọi Hoàng Nhạc Nhạc đang trốn đi giống như dân tị nạn.
Hoàng Nhạc Nhạc bị dọa sợ đến mức đầu cũng không dám quay lại,
"Xin hỏi CEO Tịch còn có chuyện gì dặn dò sao?"
Anh ta anh ta. . . . . . Sẽ không phải là hối hận, muốn đuổi việc cô chứ?
Tịch Hoa Nguyệt đứng lên liếc nhìn bóng lưng gầy yếu kia đưa tay cầm áo sơ mi trên móc đến trước mặt cô.
"Cô có quên cái gì không?"
"A! Vâng, thật xin lỗi."
Hoàng Nhạc Nhạc cúi đầu, ngượng ngùng mặt đỏ lên.
"Giặt hộ tôi áo sơ mi cô rất không cam lòng sao?"
"Ah, tôi không có —"
Anh ta tại sao nói như vậy?
Tịch Hoa Nguyệt giơ lên áo sơ mi vẫn còn ở trên tay.
Cô vội vàng với tay đến lấy, trong lúc luống cuống đụng vào tay anh ta,
"Ách!"
Cô hít vào một hơi, giống như chạm điện rút tay về.
Áo sơ mi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh thật không hiểu điều gì làm cô hoảng hốt thế.
"Tay của tôi có điện hay là sẽ cắn người?"
Chỉ là vô tình chạm phải, nhất định phải phản ứng lớn như vậy sao?
"Không có, tôi chỉ là bị giật mình."
Anh khom lưng muốn nhặt áo sơ mi bị rơi xuống lên —
"Cứ để tôi."
Cô vội vàng cúi xuống nhặt áo sơ mi, lại bất thình lình đụng phải đầu Tịch Hoa Nguyệt , phát ra một tiếng " Cốp".
"Oh —"
"Ưmh. . . . . ."
Hai người đồng thời kêu lên.
Cái cô này thật sự là. . . . . . Tịch Hoa Nguyệt ôm lấy đầu rên rỉ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Hoàng Nhạc Nhạc xoa xoa cái trán, cố nén đau đớn khom người xin lỗi.
"Không có việc gì, cô có thể ra ngoài."
Xoay người, Tịch Hoa Nguyệt trở về chỗ ngồi xuống, tức giận phất tay đuổi người.
Lần này, Hoàng Nhạc Nhạc một phút cũng không dám ở lại, ôm áo sơ mi chạy trối chết.
Trừng mắt nhìn cửa khép lại, Tịch Hoa Nguyệt lại nhăn mày.
Ai. . . . . . vuốt ve trán vẫn còn cảm giác mơ hồ đau đớn, cười khổ, lần đầu tiên anh gặp phải một cô nàng lỗ mãng hấp tấp như vậy.
Cửa phòng làm việc bị mở ra một lần nữa.
"Ngày đầu tiên nhậm chức, không cần khổ cực như vậy chứ?"
Triệu Tây Tây đi vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại.
"Cô mệt mỏi?"
Tịch Hoa Nguyệt phục hồi lại tinh thần , cười hỏi.
"Là đói bụng."
Cô nở nụ cười tươi xinh đẹp nói một câu hai nghĩa, đến gần bên người anh, cúi người xuống hôn.
"Tây Tây, nơi này là phòng làm việc."
Tịch Hoa Nguyệt không có né tránh, cười cười nhắc nhở đôi môi đầy đặn của cô.
"Vậy thì như thế nào? Bây giờ là lúc tan việc. . . . . ."
Triệu Tây Tây không có ý định dừng lại, càng mặc sức gặm cắn đôi môi mỏng mê người của anh,
"Áo sơ mi của anh tại sao lại ở trong tay của cái cô viên chức nhỏ đấy?"
Tịch Hoa Nguyệt ngăn lại tất cả động tác trêu đùa của cô, hơi híp mắt lại,
"Áo là do cô ta làm dơ , muốn cô ấy giặt sạch sẽ cũng không tính là chèn ép nhân viên chứ?"
Liếc anh một hồi lâu, Triệu Tây Tây rời khỏi người anh dựa vào bên cạnh bàn,
"Buổi sáng để cho em đi đón anh cũng sẽ không xảy ra cái chuyện ngoài ý muốn như thế này, anh biết không, hai người tay lớn kéo tay nhỏ thân mật xuất hiện tại hội trường, toàn bộ nhân viên công ty sẽ nghĩ sao?"
"Là tay nhỏ kéo tay lớn."
Tịch Hoa Nguyệt cười nhạt sửa lại.
Anh không giải thích được việc bị kéo lấy chạy ba tầng bậc thang, nhưng nói thế nào thì nói Hoàng Nhạc Nhạc cũng có ý tốt, anh làm sao có thể trách móc cô nặng nề đây?
"CEO Tịch —"
Triệu Tây Tây giương lên khuôn mặt xinh đẹp nghiêm khắc.
"Sẽ không phải là ghen chứ?"
Anh ôm lấy cô vào trong lòng.
"Em. . . . . . Nào có ghen!"
Đó là quyền lợi riêng của bạn gái, mà cô, không phải.
"Em chỉ không hi vọng người khác hiểu lầm anh cùng cô ta có quan hệ."
"Bọn họ thích làm sao nghĩ là chuyện của bọn họ."
Tịch Hoa Nguyệt khẽ hôn lấy xương quai xanh khêu gợi mỹ lệ,
"Anh không có hứng thú với thể loại tiểu nữ sinh kém phát triển."
"Em. . . . . ."
Một hồi tê dại đánh úp tới toàn thân, Triệu Tây Tây xụi lơ vào lồng ngực cường tráng của anh, tất cả ý kiến gì đều chìm trong nụ hôn nhiệt tình đó.
Giặt không sạch
Hoàng Nhạc Nhạc cầm lấy bàn chải chà đi chà lại, chỉ thấy vết son môi vẫn còn tươi sáng trên cổ áo sơ mi, mồ hôi lớn như hạt đậu ven theo gương mặt trượt đến cằm, sau đó nhỏ xuống.
Sớm biết vậy ngày đó tại trên xe bus cũng không cần trang điểm rồi, chà chà vết son màu cam được mệnh danh không phai màu — hiện tại cô hiểu rõ không phải chỉ là"mệnh danh" rồi.
"Làm thế nào bây giờ?"
Bỏ bàn chải xuống, cô ngây ngẩn nhìn áo sơ mi sắp bị cô chà đến sờn lên, nặng nề thở dài một cái.
Xem ra, cô tốt nhất vẫn là nên cầu xin anh ta cho cô được làm việc ở công ty thôi.
Trong đầu chợt ý tưởng lóe lên,
"Mua một cái áo giống vậy trả lại cho anh ta là được rồi!"
Hoàng Nhạc Nhạc hưng phấn không thôi, hí hửng một phen, bọt trên tay văng hết lên mặt .
"A!"
Bất đắc dĩ rửa mặt qua quýt, cô cầm lấy áo sơ mi đến trung tâm thành phố tới công ty bách hóa chuyên doanh hỏi thăm, sau đó khiếp sợ há to miệng muốn rơi cằm.
Cái này là "Armani" a ? Thổ phỉ hay là cường đạo? Một cái áo sơ mi trắng đơn giản giá hơn một vạn tệ? Giựt tiền sao?
Tháng này cô đã chi nhiều hơn thu, cho dù muốn mua trả cho người ta, cũng phải đợi đến lúc nhận tiền lương thì mới có biện pháp . . . . . .
Cô chấp nhận về nhà.
"Ai!"
Trở về phòng tắm đem tất cả những thứ cô có chất tẩy sạch sẽ, chất tẩy trắng , chất tẩy đa năng . . . . . (thanh khiết tề, phiêu bạch tề, vạn dùng đi tí bá @[email protected]) tất cả đổ hết lên cổ áo, tuyệt vọng xoa bàn chải chà dữ dội, đem lợn lành chữa thành lợn què.
Thật lâu cô mới phát hiện —cái "gọi là" làm cho quần áo trắng sáng sạch sẽ lại thật sự chỉ là "Được gọi" mà thôi.
Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến tại sao mình không đem áo sơ mi đến tiệm giặt ủi từ sớm, có lẽ cũng sẽ không rơi vào nông nỗi như vậy.
Cô đã thấy trước mắt một phần ba tiền lương đang vẫn tay nói bye bye với cô rồi.
Ô. . . . . . Lòng đang chảy máu rồi.
Cứ như vậy, sau nửa tháng, Hoàng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng trải qua cảm giác sợ hãi, mỗi lần vừa có điện thoại nội bộ vang lên, tim của cô không tự chủ mà đập dồn dập, làm cho cô mỗi lần lại tưởng mình lên cơn đau tim sắp chết, không ngờ được cô chống đỡ đến trước ngày nhận lương một ngày —
"Cô cùng CEO Tịch thật không có gì?"
Nhân lúc rảnh rỗi không có việc, A Linh lại cùng mấy đồng nghiệp tụ tập bên cạnh bàn công tác của cô tám chuyện.
Hoàng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy khẩn trương,
"Thật, thật sự không có!"
"Cũng đúng, từ sau lễ hoan nghênh, chúng tôi cũng không nhìn thấy CEO Tịch xuất hiện, nếu như cô và hắn là bạn trai bạn gái, làm sao có thể cũng không tới tìm cô đây."
A Linh nghiêng đầu làm bộ suy luận.