"Chuyện đã qua thì coi như xong đi."
Cô không muốn so đo.
Tay của anh rơi vào khoảng không, khẽ cứng đờ rồi thu lại.
"Tôi sẽ làm cho Tây Tây tự mình đến nhận lỗi với cô."
"Không cần."
Chỉ cần Triệu trợ lý đừng đến gây phiền phức cho cô nữa, là cô đã cám ơn trời đất lắm rồi, nào dám muốn cô ta phải tự mình đến nói xin lỗi.
"Sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Anh bảo đảm.
"Ừ."
Cô gật đầu.
"Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi đi mua."
Anh biết con gái thích xinh đẹp, ai cũng không hy vọng gương mặt sưng vù bị người khác nhìn thấy.
"Chút nữa tôi nấu đại một tô mì ăn là được."
Cô không nên tiếp xúc qua lại với anh quá nhiều.
"Nếu không còn chuyện gì nữa. . . . . ."
Ý muốn tiễn khách rất rõ ràng.
Anh lại làm như không biết,
"Lại muốn ăn mỳ ăn liền? Nếu không thì tôi đi mua sushi vậy."
"Tôi. . . . . . Tôi không muốn ăn sushi."
Tại sao anh phải tốn công nhớ món ăn cô yêu thích làm gì? Anh thực sự không cần phải lãng phí thời gian ở trên người cô đâu.
"Vậy còn mì thịt bò viên thì sao?"
Tuần trước cô từng mời anh đi một lần, bảo là muốn trả công anh khổ cực đưa đón cô đi làm.
Cô dùng sức lắc đầu.
Anh suy nghĩ một chút,
"Vậy còn dưa chua ——"
Rốt cuộc cô không nhịn được bắt đầu khẽ kích động,
"Cái gì tôi cũng không muốn ăn, bây giờ người anh nên quan tâm không phải là tôi,mà là Triệu trợ lý!"
"Người bị đánh, người bị thương là cô."
Tây Tây rất ổn, không cần anh phải quan tâm.
"Mặt của tôi qua tối nay vết sưng đỏ biến mất liền hết chuyện, anh nhanh nhanh về công ty đi."
Đi họp, phê duyệt công văn hoặc thị sát các bộ phận đều được, đừng có ở lại chỗ của cô nữa, cô không muốn lại dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết.
"Cám ơn anh trong khoảng thời gian này tới đưa đón, bắt đầu từ ngày mai, tôi có thể tự mình đón xe buýt đi làm, về nhà."
"Tôi không yên lòng, nếu như. . . . . ."
"Tôi sẽ cẩn thận."
Hoàng Nhạc Nhạc kiên quyết.
"Anh nên quan tâm bạn gái nhiều hơn, đối xử với cô ấy tốt hơn, cô ấy mới không suy nghĩ lung tung, luôn hoài nghi cái này, luôn hoài nghi cái khác."
Làm gì có người nào quan tâm đến người con gái khác hơn cả bạn gái chứ? Cũng khó trách Triệu trợ lý tràn đầy địch ý với cô.
Bây giờ cô có thể hiểu, cũng có thể thông cảm với tâm trạng của Triệu trợ lý, nên cũng không trách cô ấy nữa.
Nếu cô là bạn gái của anh, cô không làm được chuyện giống như Triệu trợ lý đến tận nơi cho kẻ xen vào một cái tát mãnh liệt như vậy, nhưng cũng sẽ tức đến nỗi phun máu mất thôi.
"Tây Tây không phải là bạn gái của tôi."
Nhất thời cô không phản ứng kịp, không phải bạn gái, vậy là cái gì?
"Chúng tôi chỉ là cần lẫn nhau. . . . . ."
Anh dừng một chút, mới nói:
"Bạn trên giường."
Đây là hình thức rất nhiều nam nữ qua lại, bình thường anh cảm thấy không có gì là không ổn, nhưng giờ phút này ở trước mặt Hoàng Nhạc Nhạc nói ra, anh lại cảm thấy không được tự nhiên cùng xấu hổ.
Đôi mắt nhỏ dài trợn trừng, cô nhìn chằm chằm, nhìn thẳng vào Tịch Hoa Nguyệt, ba chữ mới vừa từ trong miệng anh nói ra kia, chính là nghĩa đen luôn đó sao? Cô không nghe lầm chứ! Anh và Triệu trợ lý . . . . . cần lẫn nhau . . . . . bạn trên giường!
Không có tình yêu nhưng mà lại giống như người yêu, vợ chồng thân mật triền miên!
Trong đầu không báo động trước mà hiện ra cảnh cấm anh và Triệu trợ lý ở trên giường lăn tới lăn lại, ngực của cô bỗng dưng cứng lại, nặng nề không thở nổi.
Nói cô cứng nhắc cũng được, cười cô cổ hủ cũng được, cô thật không có cách nào tiếp nhận được tình yêu và tình dục tách ra, mà anh lại quan hệ nam nữ tuỳ tiện tùy tiện như thế . . . . . .
Mỗi người đều có quyền quyết định tình yêu của mình như thế nào, cô không xen vào, nhưng ít ra cô có thể lựa chọn cách xa gió lốc, không muốn đụng phải tai bay vạ gió.
"Phụ nữ mà ghen lên so với cọp đói còn kinh khủng hơn, tôi tin giờ phút này anh cũng cảm thấy như vậy."
Cô cố gắng chống lên nụ cười như không có chuyện gì xảy ra,
"Tôi cũng không muốn lại bị đánh, cho nên, xin anh không nên lại làm ra những hành động khiến cho người khác hiểu lầm."
Cô cũng sẽ rất bối rối.
"Tôi bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Anh sẽ nói chuyện với Tây Tây.
"Tôi muốn nghỉ ngơi."
Hoàng Nhạc Nhạc hơi mệt mỏi, chỉ là nguyên nhân quan trọng hơn: cô không muốn ở cùng một chỗ với anh.
Bắt đầu từ ngày mai, tất cả đều sẽ trở về hình dáng ban đầu.
"Nếu cô không có khẩu vị gì, tôi mua một ít bánh bao với bánh bích quy cho cô . . . . . ."
Rốt cuộc anh có hay không biết rõ ý của cô? Cô nói rõ ràng với anh.
"Về sau không cần anh mua giúp tôi bất kỳ thứ gì, không cần giúp tôi chuẩn bị bữa ăn thức uống, ở công ty, anh là CEO, tôi chỉ là một viên chức nhỏ của bộ hành chính, chúng ta cũng không có tiếp xúc gì nhiều, tan việc, cũng chỉ là bạn bè bình thường . . . . . ."
Không cần trở lại làm nhiễu loạn lòng của cô.
Đúng vậy! Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Nói một cách đơn giản, chính là cô muốn xa cách anh, giữ khoảng cách với anh.
"Tôi làm không được!"
Anh không cách nào chịu được quan hệ của hai người lại trở lại trạng thái lạnh nhạt lúc ban đầu.
"Anh ——"
Cô không ngờ rằng anh lại trực tiếp từ chối, không khỏi sửng sốt.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"
Anh vô tội nhún nhún vai,
"Tôi không muốn như thế nào cả, chỉ là nói thật mà thôi."
Trái tim như sớm có ý thức của mình, chính là anh không tự chủ muốn ở bên cạnh cô, muốn quan tâm cô, muốn thương yêu cưng chiều cô, muốn bảo vệ cô . . . . . . Hoàn toàn không có lý do gì để nói cả.
Đối mặt với sự ăn vạ của anh, tim Hoàng Nhạc Nhạc se lại.
Cho dù quan hệ giữa anh và Triệu trợ lý là người tình hay là bạn trên giường, đều không phải là chuyện mà cô có thể chấp nhận.
Không muốn mình càng lún càng sâu, cô lặng lẽ nắm chặt nắm tay, quyết định.