Cô muốn anh lúc ở công ty không được đi tìm cô, cho nên cho dù ở bên trong công ty có gặp được nhau, hai người cũng nói không hơn ba câu, cô đã phải trở lại phòng làm việc.
Có lúc, Tây Tây đi theo bên cạnh anh, ngay cả một câu cô cũng không nói với anh, liền cúi đầu nhanh chóng tránh đi.
Ngược lại anh thường thấy Hạ Uy quen thuộc ra vào phòng hành chính, hai người bọn họ vừa nói vừa cười, tự do, an nhàn, vui vẻ đến vô cùng.
Mặc dù cô từng nói Hạ Uy giống như người anh trai. Nhưng còn Hạ Uy thì sao? Trong lòng anh ta có ý nghĩ gì với Hoàng Nhạc Nhạc hay không? Đối với anh ta mà nói, Hoàng Nhạc Nhạc là em gái hay là người phụ nữ anh ta thích?
"Bang."
Tịch Hoa Nguyệt đấm một đấm vào mặt bàn gỗ vừa dầy vừa nặng.
"Ách ——"
Giám đốc phòng kế hoạch đang trình bày báo cáo vắn tắt chấn động kinh ngạc, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra từ trong miệng, là báo cáo vắn tắt của anh có chỗ nào làm không tốt sao? Hay là nội dung phương án kế hoạch quá kém?
Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn Tịch Hoa Nguyệt.
"Đáng chết!"
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, âm thanh mặc dù không lớn, lại vừa đủ để cho cán bộ cao cấp trong phòng họp có thể nghe được rất rõ ràng.
Giám đốc phòng kế hoạch nơm nớp lo sợ hỏi:
"CEO, có phải . . . . . Phương án kế hoạch có vấn đề sao?"
Anh gần như có thể cảm giác được hơi lạnh mồ hôi trượt xuống sống lưng.
Tịch Hoa Nguyệt vẫn không có cảm xúc.
"Ah?"
CEO không có phản ứng.
"Huh!"
CEO lại đang ngẩn người!
Cuối cùng để mọi người không phải tiếp tục ở đây nhìn Tịch Hoa Nguyệt ngẩn người, lãng phí thời gian, Triệu Tây Tây lướt qua một lần lộ trình làm việc của Tịch Hoa Nguyệt ngày hôm nay ở trong đầu, nhanh chóng đưa ra quyết định đúng đắn,
"Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, chiều nay ba giờ sẽ tiếp tục."
"Vâng"
"Tốt."
Cán bộ cao cấp tham gia hội nghị thu dọn xong tài liệu, số liệu của mình, nối đuôi nhau đi ra phòng họp.
Chỉ chốc lát sau, phòng họp to như vậy cũng chỉ còn lại có hai người cô và Tịch Hoa Nguyệt.
Anh còn như đang đi vào cõi thần tiên, không có hoàn hồn.
Nhìn anh gần như thế này, ngực của cô sẽ dâng lên một nỗi đau không cách nào nói rõ.
Cô đã nhận rõ sự thật, cũng đã tuyệt vọng với anh rồi, tại sao chỉ ngắm nhìn anh như vậy thôi, lòng của cô vẫn còn đau đớn như thế?
"Hả?"
Tịch Hoa Nguyệt xoay mình phục hồi lại tinh thần, phát hiện bên trong phòng họp to như vậy mà chỉ còn dư lại anh và Triệu Tây Tây.
"Chuyện gì xảy ra? Những người khác đâu?"
Cô thu lại chua xót khổ sở trong mắt không dấu vết, như không có việc gì nói:
"Giải tán, đương nhiên là quay trở về phòng làm việc của mình."
Giải tán? Vậy mới vừa rồi anh đều ở đây làm cái gì? Tại sao nội dung của cuộc họp anh hoàn toàn không có một chút xíu ấn tượng? Anh phiền não đứng dậy, đi ra cửa.
Triệu Tây Tây dọn dẹp tài liệu trên bàn, gấp lại màn hình laptop.
"Chỉnh sửa nội dung hội nghị xong đưa đến trên bàn làm việc của tôi ."
"Hoa Nguyệt."
Cô lớn tiếng gọi anh.
Anh dừng lại bước chân, xoay nửa người nhìn cô.
"Còn có việc?"
Cô ngước mắt nhìn anh,
"Gần đây anh hình như đặc biệt buồn bực, nguyên nhân là do Hoàng Nhạc Nhạc rồi. Hai người . . . . . . Có vấn đề gì không?"
Dù là người bị mù cũng cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có vấn đề, thực sự không giống bạn trai bạn gái đang hẹn hò.
Anh hơi ngạc nhiên, vì đây là hơn một tháng, lần đầu tiên cô hỏi đến chuyện không liên quan đến công việc.
Chẳng lẽ. . . . . . Là Hoàng Nhạc Nhạc từ chối anh? Không thể nào, Hoàng Nhạc Nhạc tuyệt đối thích Hoa Nguyệt, một giây kế tiếp ngay sau đó cô đã bác bỏ ý nghĩ của mình, trực giác của phụ nữ rất chuẩn.
"Nếu như bất tiện, không miễn cưỡng,."
Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, giống như đang tìm tòi nghiên cứu tâm trạng của cô, thật lâu sau, anh mới không nhịn được thở dài mà nói:
"Hoàng Nhạc Nhạc không muốn công khai sự thật chúng tôi đang hẹn hò."
Rốt cuộc thì anh phải làm bạn trai bí mật của cô tới khi nào đây?
"Ồ! Tại sao?"
Mặc dù cô đã sớm biết kết quả sẽ là như vậy, trong lòng vẫn không tránh được có chút cay đắng và cô đơn.
"Bởi vì cô."
Anh nói thẳng.
Cô kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ được đáp án sẽ là như vậy.
"Tôi?"
"Cô ấy cảm thấy nếu như cô nhìn thấy hai chúng tôi ở cùng một chỗ sẽ càng khó chịu hơn, cô ấy không hy vọng cô lại đau lòng, cho nên vẫn không chịu để cho mọi người biết chúng tôi đã là bạn trai bạn gái rồi."
Nhớ tới cũng rất ai oán.
Này, chuyện này. . . . . . Thế nhưng Hoàng Nhạc Nhạc bởi vì không muốn làm cho cô thấy cảnh đau lòng, cho nên chậm chạp không muốn công khai tình yêu của cô ấy và Hoa Nguyệt! Triệu Tây Tây sững sờ, sửng sốt vài giây sau, mới vuốt trán cười nhẹ ra tiếng.
"Ha ha ha. . . . . ."
Anh rất bất đắc dĩ nhìn cô.
Rồi sau đó cười nhẹ chuyển thành cười to, đáy mắt ngấn nước,
"Ha ha ha. . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc này cũng quá tốt bụng rồi!
Ban đầu lý trí của cô bị ghen tỵ ăn mòn, không chỉ trước mặt mọi người nhục mạ, còn đánh cô ấy một cái tát, người bình thường sẽ phải trêu tức cô, hận cô, muốn trả thù cô mới phải, mà Hoàng Nhạc Nhạc chẳng những không có, mà còn vì cô suy nghĩ, làm cho cô muốn hận cô ấy đoạt đi Hoa Nguyệt cũng không có lí do trực tiếp mạnh mẽ.
Tịch Hoa Nguyệt thực sự có chút căm tức,
"Cô cười có phải quá ngang ngược rồi không!"
Hoàn toàn để anh - CEO ở trong mắt.
Cô miễn cưỡng ngưng cười,
"Cho nên cái người này hơn một tháng qua phiền não, buồn bực đều là nguyên nhân là do tôi gây nên hay sao?"
Thì ra là trong lúc cô thất tình, thương tâm khổ sở, anh cũng rất buồn bực.
"Nếu không thì còn gì nữa?"
Anh liếc xéo cô một cái.
Cô đột nhiên cảm thấy tâm lí thăng bằng hơn nhiều,
"Tôi đang nghĩ, nếu như tôi nói với Hoàng Nhạc Nhạc không cần phải lo lắng về tôi . . . . . ."
Anh là người thông minh, nên một chút liền hiểu.