Anh phải biết rõ,
"Có thể đi được chưa?"
"Cái gì?"
Cô không kịp phản ứng, mới lúc nãy anh ta không phải còn đang tức giận sao?
"Có thể."
"Đi thôi."
Hai người đi thang máy xuống lầu, tới thẳng đến bãi đỗ xe ngầm.
Cô ngồi vào xe của Tịch Hoa Nguyệt, nhận lấy ly thức uống anh đưa tới,
"Ah? Anh biết ảo thuật sao?"
Thuận tay khẽ lật liền xuất hiện một ly thức uống.
Anh nghiêng người, lại gần quan sát cô.
Đột nhiên anh tiến đến gần làm tim cô đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,
"Làm, làm sao nhìn tôi như vậy?"
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh gần như vậy, nhìn thẳng tròng mắt mê người thâm thúy, điện áp quá mạnh mẽ, lực sát thương quá lớn, cô không thể chống đỡ được.
"Ừ. . . . . ."
Anh gật đầu bình luận,
"Cửa sổ đôi mắt* thực sự có vẻ nhỏ."
(*cửa sổ đôi mắt có nên đổi thành cửa sổ tâm hồn không vậy, sợ lệch ý quá)
Cái gì mà cửa sổ đôi mắt nhỏ? Cũng không phải là máy vi tính, cửa sổ gì chứ.
"Mắt của tôi nhỏ đấy, không được sao?"
Tại sao lại đi tới đề tài mắt to hay nhỏ cơ chứ?
Dĩ nhiên cô cũng biết con gái mắt to trông xinh xắn, nhưng mà mắt to hay nhỏ là do gen, là di truyền, cũng không phải là chuyện cô có thể quyết định.
"Ly trà sữa kia vẫn luôn ở trên tay tôi, cô lại không nhìn thấy."
Anh cũng cảm thấy bực mình, cô đang nhìn cái gì?
Cô chỉ dám len lén liếc anh, cho nên mới không phát hiện ra, không thể nói thật, cô chỉ buộc phải buông lời giễu cợt,
"Không phải anh vừa nói, cửa sổ đôi mắt thực sự có vẻ nhỏ, cho nên không nhìn thấy cũng là chuyện rất bình thường."
Cắm ống hút, cô uống một ngụm lớn trà sữa thơm mát, hài lòng phát ra âm thanh thỏa mãn.
Tịch Hoa Nguyệt lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Một tuần này, hầu như ngày nào cô cũng đều có trà sữa miễn phí để uống. . . . , bởi vì Tịch Hoa Nguyệt không thích uống đồ uống ngọt ngấy, cho nên cô tốt bụng giải quyết thay anh, hơn nữa năm ba ngày còn có bánh ngọt nhỏ thơm ngon tinh xảo kèm theo.
Thật sự là quá hạnh phúc!
"Nếu những người hâm mộ đưa đồ uống cho anh mà biết tất cả tâm ý của họ đều vào bụng của tôi, chắc chắn tôi sẽ được chết rất khó coi."
Anh buồn cười nheo mắt nhìn cô,
"Cô không nói thì cũng không ai biết."
"Nhưng. Tôi cảm thấy không nuốt trôi được."
Được tiện nghi còn ra vẻ!
"Nếu không nuốt trôi được thì đừng uống."
Thừa dịp thời gian dừng đèn đỏ, anh làm bộ muốn lấy ly trà sữa trên tay cô đi.
"Làm sao có thể như vậy!"
Cô vội vàng bảo vệ thức uống trong tay,
"Đừng quên lời nói trước kia của anh, lãng phí thức ăn, cuối cùng người chết phải xuống phòng ăn của Địa ngục ăn bù đồ ăn đó."
Kết luận đây?
"Rốt cuộc là cô muốn uống hay không uống?"
"Tôi mà béo lên là do anh làm hại."
Nói tới nói lui, cô lại uống một hơi.
Rõ ràng cũng rất thích uống, còn quanh co lý luận .
Đợi chút, trở nên béo? Cô đặt ly trà sữa để xuống chỗ để ly, đưa tay lấy từ trong túi ra chiếc gương cá nhân tròn nho nhỏ, đông soi soi một chút tây xem xem một chút, bên này sờ sờ bên kia nắn nắn ——
"Trời!"
Cô hít vào một hơi.
Anh cũng bị cô làm cho sợ hết hồn,
"Cô lại kêu cái gì đây?"
"Tôi. . . . . . Tôi hình như mập lên rồi!"
Cô vẫn còn soi gương xem xét cẩn thận, xem chừng cằm tròn ra một chút. . . . . .
"Có đâu?"
Nhìn cô lâu mấy lần, anh thế nào cũng không cảm thấy.
Cô đưa mặt tiến tới gần mặt anh,
"Đương nhiên là có, anh xem mặt của tôi tròn xoe!"
Nhìn gương mặt của cô trắng mịn hồng hào, mắt nhỏ dài, đôi môi mọng phúng phính, trong lòng có gì đó nhộn nhạo không giải thích được, kích động nho nhỏ lặng lẽ xông ra, anh . . . . . . Anh muốn hôn cô!
Anh lập tức mở to mắt,
"Tôi không nhìn ra được."
"Rõ ràng có mà . . . . . ."
Hoàng Nhạc Nhạc vừa nói lảm nhảm, vừa uống trà sữa.
"Bíp! Bíp!"
Xe phía sau nhấn còi thúc giục.
Tịch Hoa Nguyệt đạp chân ga, xe lập tức chạy tới trước.
Lần này anh động lòng sao?
Anh cũng không có tình cảm đặc biệt với Tây Tây, bởi vì thấy cô bị bạn trai bạo hành, thường xuyên mang vết thương đi làm, mà anh cực kì xem thường, khinh bỉ cái loại đàn ông con trai lấy ưu thế trời sinh mà đối xử như vậy với phụ nữ, cho nên mới ra tay dạy dỗ tên khốn kia, đồng thời khích lệ cô, giúp đỡ cô rời khỏi người đàn ông thối nát.
Chỉ như vậy, không còn gì khác.
Anh đối với chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều lạnh nhạt, cũng không cưỡng cầu, quan hệ với Tây Tây bởi vì không liên quan đến tình cảm, cho nên anh không từ chối thân cận với cô. Quan hệ của hai người vẫn kéo dài cho đến hiện tại.
Mà giờ phút này, đáy lòng của anh lại nhộn nhạo một chút rất nhỏ, nhàn nhạt khát vọng —— anh muốn hôn Hoàng Nhạc Nhạc, muốn thưởng thức mùi vị đôi môi mọng phúng phính của cô . . . . . .
"Ta đi thôi."
Tịch Hoa Nguyệt nhận lấy công việc đẩy xe như chuyện đương nhiên, cùng Hoàng Nhạc Nhạc ở trong siêu thị vòng tới vòng lui, chọn mua một chút nhu phẩm cần thiết.
Mỳ ăn liền Dolphin ramen xương . . . . . . Có vẻ ăn rất ngon. Hoàng Nhạc Nhạc lại đem một lốc ba chén mỳ ăn liền tiện tay bỏ vào trong xe đẩy.
Vẫn còn mua mỳ ăn liền?
Một giây trước Hoàng Nhạc Nhạc mới đem lốc mỳ ăn liền bỏ vào trong xe đẩy, một giây kế tiếp Tịch Hoa Nguyệt liền đem này lốc mỳ ăn liền trả về chỗ cũ, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Cô lại nâng lên một lốc khác nhìn một chút, suy nghĩ, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía trong xe đẩy , phát hiện rõ ràng chỉ còn lại hai lốc mỳ ăn liền mà thôi, mấy cái khác đều chẳng biết đi đâu.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là ai làm.
"Tôi bỏ mỳ ăn liền vào xe đẩy là do tôi muốn mua, tại sao anh lại bỏ lại?"
Cô không hiểu.
"Mua nhiều mỳ ăn liền để ăn như vậy, cô quyết tâm muốn làm xác ướp cho người khác xem xét sao?"
Ăn quá nhiều mỳ ăn liền không tốt cho cơ thể.
"Nhưng mỳ ăn liền vừa rẻ vừa ngon, hơn nữa lại rất thuận tiện."
"Nhưng chỉ có calo không có chất dinh dưỡng, vẫn nên cố gắng hạn chế tối đa ăn mì ăn liền thì hơn."
Cô cò kè mặc cả,
"Tôi mua thêm một lốc nữa là được rồi."
Anh lắc đầu, hoàn toàn không thương lượng gì hết.
Có lầm hay không à? Người muốn mua đồ là cô, người trả tiền cũng là cô cơ mà! Tại sao anh ta không cho phép cô mua mỳ ăn liền nữa chứ? Quản quá nhiều rồi đấy! Nghĩ là nghĩ như vậy, cô vẫn thả lốc mỳ ăn liền thứ ba lại trên kệ, quay người lại, lại không cẩn thận đụng phải những chai nước uống đặc biệt xếp thành cây cột ở bên cạnh.
"A ——"
Sắc mặt cô tái đi.
Anh không kịp nhắc nhở cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm án xảy ra, các chai nước rơi lăn khắp nơi, phát ra tiếng động không nhỏ.
Cô chân tay vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Vài nhân viên siêu thị nghe tiếng động kéo tới nhìn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đem toàn bộ đồ uống nhặt lên. . . . . ."
Tạo phiền phức cho họ, cô cảm thấy rất có lỗi.
Khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế.
"Tiểu thư, không sao, không có vấn đề gì, chúng tôi đến xếp lại là được rồi."
Nụ cười của nhân viên siêu thị hơi cứng lại, âm thanh run run.
"Vậy. . . . . . Làm phiền mọi người rồi."
Cô áy náy chào họ một cái, mới cúi thấp đầu, lôi kéo vạt áo Tịch Hoa Nguyệt rời đi hiện trường vụ án.