"Chú, chú ơi..."
"Quần, quần áo của... của chú..."
Cô gái nhỏ thẹn thùng, chậm rãi đưa đồ cho người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt cô đỏ như như trái ớt, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Tống Khương không vội cầm lấy quần áo. Hắn cầm lấy cổ tay Hướng Mạn, một phát gọn lẹ kéo cô vào lòng.
"Chú, chú..."
"Bé cưng." Giọng nói trầm khàn đầy từ tính vang lên, thoáng chốt đã hút mất hồn cô: "Tôi đã nói gì, em không nhớ sao? Hửm?"
Hướng Mạn da mặt mỏng, cho nên, bị trêu chọc một cái liền sẽ đỏ mặt. Mà, Tống Khương lại vô cùng yêu thích dáng vẻ ngượng ngùng của thỏ con nhà mình.
Hướng Mạn không nhớ kí ức trước đây. Cô chỉ biết, mở mắt tỉnh dậy ở bệnh viện, người đầu tiên cô ý thức được là hắn, người cưu mang, chăm sóc cô cũng là hắn.
Cô nép vào lồng ngực hắn, ấp a ấp úng:
"Nhưng, nhưng mà..."
"Mạn, nắm tay, ôm ấp sẽ m.a.n.g t.h.a.i. Tôi ôm em như vậy, chắc chắn dính rồi."
Tống Khương cười cười, tiếp tục lừa gạt cô gái nhỏ. Hắn không tin cô không bị lừa!
"Cho nên, em nhất định phải chịu trách nhiệm với đời trai của tôi."
"Ngoan, gọi một tiếng."
"Ch... chồng..." Hướng Mạn hít hít cái mũi, ngại đến mức úp mặt vào lồng ngực hắn: "Chồng ơi."
...
Việc con trai duy nhất của nhà họ Tống, Tống Khương, lấy vợ đã trở thành một hiện tượng trên các trang mạng xã hội, lan rộng khắp Kinh Bắc thành chỉ sau một đêm.
Thế nhưng, cô vợ hào môn trong truyền thuyết ấy vẫn chưa từng lộ diện. Không ai biết chân dung cô gái may mắn ấy ra sao, thế nào, xinh đẹp hay không.
Số người may mắn được nhìn thấy dáng vẻ của cô gái thần bí kia, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
...
"Ngoại trừ việc mất trí nhớ, cô bé đã khôi phục rất tốt."
Thiệu Phong đẩy kính, cầm lấy tập tài liệu, chậm rãi lật đi lật lại, sau đó mới đưa ra nhận xét của bản thân.
Nghe được lời này, cơ mặt Tống Khương mới giãn ra. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không để lại di chứng sau tai nạn là tốt rồi. Còn về việc mất trí nhớ, hắn có thể từ từ giúp cô lấy lại.
"Mà, kể ra cũng hay thật đấy."
Thiệu Phong xoa xoa cái cằm đầy cương nghị, cười cười.
"Mày t.ô.n.g trúng người ta thì thôi đi. Sao lại còn trúng tiếng sét ái tình nữa chứ?"
"Còn cái gì mà 'ông đây đi theo chủ nghĩa độc thân, tuyệt không hối hận'. Lừa đảo cả! Mẹ k.iếp, giờ thì hay rồi. Chỉ còn có ông đây là ế chổng mông thôi."
Ban đầu, bộ ba thiếu gia nổi tiếng khắp Kinh Bắc thành gồm Mạc Đình Cảnh, Tống Khương và Thiệu Phong không hẹn mà cùng đi theo chủ nghĩa độc thân. Thế nhưng, chẳng hiểu sao Đình Cảnh lại quay phắt 180°, có cả vợ đẹp lẫn con xinh. Bây giờ lại đến lượt Tống thiếu quay lưng. Thiệu Phong hận không thể lao đến đ.ấ.m vài cái cho hả giận.
Cũng may lương tâm và cái tôi nghề nghiệp của Thiệu Phong quá lớn, cho nên, ý định kia mãi vẫn chưa trở thành hiện thực.
Nhận ra thái độ đầy bực dọc của người anh em, hắn thấp giọng cười một tiếng, chậm rãi lên tiếng.
"Không biết được. Tình yêu quật sớm quá."
Người tính không bằng trời tính. Hắn cũng đâu thể ngờ, bản thân lại đem lòng yêu một cô gái, còn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiếng sét ái tình là thứ hắn coi thường nhất. Thế nhưng, gặp phải rồi, tự vả cũng thật đau.
Bà xã từ trên trời rơi xuống. Món quà này, hắn đương nhiên sẽ giữ thật chặt!
"Không sợ cô bé ấy lấy lại kí ức sẽ phủi mông, cong đuôi bỏ chạy hả?"
"Sẽ không." Tống Khương trầm giọng: "Tôi sẽ không để em ấy chạy thoát."
Danh Sách Chương: