• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trà... trà gừng. Chú, cháu uống trà gừng."

Nghe được câu trả lời vừa ý, cơ mặt Tống Khương lúc này mới chịu dãn ra. Hắn cúi đầu, cẩn thận đặt lên trán Hướng Mạn một cái hôn. Vừa giống như an ủi, lại vừa giống như lời cổ vũ.

Vươn tay cầm lấy ly trà gừng vẫn còn vương hơi ấm đưa đến trước mặt cô, hắn dịu giọng dỗ dành: "Ngoan, uống vào mới không đau bụng nữa."

Hướng Mạn gật gật đầu nhỏ, chậm rãi cầm lấy ly trà gừng, ngoan ngoãn đưa lên miệng nhấp thử một ngụm. Đôi mày thanh tú nhanh chóng nhíu chặt lại.

Cô đưa ly trà ra xa, biểu cảm nhăn nhó đầy ghét bỏ: "Chú... cay."

Tống Khương xoa nhẹ lưng Hướng Mạn an ủi. Hắn không thể làm gì, chỉ có thể tiếp sức cho cô mà thôi. Phải uống, cô mới khá lên được. Một ly trà gừng không có tính sát thương, hắn tin chắc thỏ con nhà hắn sẽ làm được!

Quả nhiên, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Hướng Mạn đã nuốt xuống ngụm trà cuối cùng. Đưa cái ly rỗng cho hắn, cơ mặt cô cuối cùng cũng chịu dãn ra.

"Cay... sau này, cháu không uống nữa đâu..."

"Không được!"

Tống Khương không chút do dự lên tiếng, nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu của Hướng Mạn. Kì kinh nguyệt là một vòng lặp, hầu như tháng nào cũng sẽ có. Cho nên, nếu cô không chịu uống, vậy thì sẽ bị cơn đau hành hạ.

Mà hắn thì không thể đứng ngoài làm ngơ việc này được!

"Mỗi một tháng, uống trà gừng hoặc uống thuốc, em chọn đi."

"Chú..."

"Làm nũng cũng vô dụng."

Hướng Mạn hít hít cái mũi vì ấm ức mà đã trở nên đỏ ửng. Cúi đầu, cô chậm rì rì chấp nhận hiện thực: "Vậy... uống trà gừng."

Đối với những người sợ phải uống thuốc giống Hướng Mạn, trừ phi là trường hợp bất khả kháng, nếu không, có cho tiền cũng không bao giờ chịu uống thuốc.

Tống Khương nhận được câu trả lời này, khóe miệng chậm rãi giương lên, vẽ thành một nụ cười hài lòng. Ôm cơ thể Hướng Mạn đặt xuống giường, hắn vén áo cô lên, để lộ vòng eo nhỏ nhắn cùng làn da trắng nõn, vô cùng kích thích đôi mắt.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động. Cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc. Thật mẹ nó! Giống như đang tra tấn tinh thần chính mình vậy.

Cố gắng đem suy nghĩ không đứng đắn của mình áp xuống, Tống Khương thở ra một hơi nặng nề, cất giọng khàn khàn:

"Nằm yên. Tôi mát xa bụng dưới cho em."

"Chú, vậy... ưm... đừng sờ, kì quá..."

Hướng Mạn dùng tay bịt miệng nhỏ, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh quái lạ nào. Cơ thể mẫn cảm theo từng đụng chạm nhỏ của Tống Khương mà run rẩy. Nhưng từ đầu đến cuối đều không có trốn tránh, ngoan ngoãn để hắn mát xa.

Tống Khương cười thầm trong lòng, ngoan ngoãn như vậy, dễ nuôi như vậy, mắt nhìn người của hắn thật quá tốt. Ngày đó gây tai nạn giao thông, hắn cho rằng bản thân ra đường vô tình đạp phải bãi phân chó. Nào ngờ, hắn lại kiếm được một cô vợ nhỏ xinh đẹp lại dịu dàng.

...

Tống Khương ngồi trên giường, vuốt ve khuôn mặt khả ái của Hướng Mạn. Hai mắt cô nhắm chặt, cả người cuộn lại trong chăn mỏng. Mới chỉ mát xa một chút, cô đã lăn ra ngủ rồi. Quả là ham ngủ!

Hắn thấp giọng cười một tiếng. Tiếng cười du dương như tiếng đàn cầm vang vọng trong không gian yên tĩnh. Nếu cô nghe thấy, nhất định sẽ lại đỏ mặt.

Rút điện thoại trong túi quần ra, hắn nhấn số gọi điện cho thư ký riêng.

"Chủ tịch, anh có gì phân phó sao?"

"Tìm cách liên lạc với cha mẹ nuôi của Hướng Mạn, tôi muốn nói chuyện."

"Vâng!"

Nếu cha mẹ nuôi không thể cho Hướng Mạn một cuộc sống tốt đẹp, vậy hắn sẽ giải thoát cô khỏi bọn họ, cho cô một cuộc sống lý tưởng hơn.

À, cũng phải dạy dỗ bọn họ cách làm người tốt đúng nghĩa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK