Lệ Tuyết thở dài một cái. Sao trước kia bà không nhận ra, thằng con quý tử của mình cũng có một mặt thâm tình thế này chứ?
Bà đứng dậy, vỗ vai Tống Khương như một lời trấn an, sau đó liền đi vào bếp nấu cháo cho Hướng Mạn. Dù sao cũng là con dâu tương lai, bà phải chăm đến khi cô có thịt có thà mới thôi. Chứ nhìn cô gầy yếu, bà đau lòng.
...
Một lát sau.
Vừa thấy bóng dáng của Thiệu Phong, Tống Khương đã không chút nể mặt nào, gấp gáp kéo anh ta đến phòng mình.
Đẩy cửa đi vào, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt phức tạp nhìn Hướng Mạn đang mê man trên giường lớn. Hắn sốt ruột hỏi Thiệu Phong.
"Sao rồi?"
"Con mẹ nó, cậu thật sự coi tôi là thần y tái thế đấy hả? Vừa nhìn liền muốn tôi chẩn đoán?"
Thiệu Phong than thầm trước sự "điên" của Tống Khương. Anh ta biết khi yêu, trí thông minh của con người sẽ giảm đi một nửa. Nhưng hắn chắc chắn là trường hợp đặc biệt, thông minh đã giảm xuống mức âm luôn rồi.
Bỏ qua mấy lời lải nhải vô nghĩa của Tống Khương, Thiệu Phong bắt tay vào việc khám bệnh. Một lát sau khi kiểm tra, anh ta mới lên tiếng.
"Cảm mạo thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi một hai hôm là sẽ hết bệnh."
"Ừ, được rồi. Về đi."
"Tình nghĩa anh em đâu? Sáng sớm tôi đã tức tốc chạy đến đây, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn. Lợi dụng xong liền muốn đá tôi đi, thằng ranh này!"
Thiệu Phong nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức có thể dùng ánh mắt đoạt mạng Tống Khương cả trăm ngàn lần. Trong ba người Mạc Đình Cảnh, anh ta và Tống Khương, hắn chính là người nhỏ tuổi nhất.
Tuổi còn nhỏ mà đã dám láo lếu thế rồi.
Tức chết!
Tống Khương không để tâm đến việc bản thân bị mắng là "thằng ranh", chỉ một mực đuổi cái gai trước mắt đi. Có người ở đây cản trở, hắn làm sao có thể ôm hôn Hướng Mạn được.
Thiệu Phong thở dài bất đắc dĩ. Nói lý với kẻ có tình yêu, vậy thì người chịu thiệt sẽ là người độc thân vui tính như anh. Dặn dò một chút, Thiệu Phong xoay người rời khỏi phòng.
...
Lúc Hướng Mạn tỉnh dậy từ trong cơn mê đã là quá trưa. Cô chống tay ngồi dậy, cảm nhận cơ thể vô lực, toàn thân rã rời. Trên người mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả lưng áo khiến Hướng Mạn nhíu mày khó chịu.
Thật bẩn!
Cô muốn đi tắm.
Hướng Mạn theo bản năng muốn đứng dậy, đi đến phòng tắm, liền nghe thấy bên tai vọng đến giọng nói đầy nghiêm khắc.
"Em ngồi yên đấy cho tôi!"
Hướng Mạn giật mình, toàn thân căng cứng không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong giọng nói kia, có nghiêm khắc xen lẫn lửa giận vô hình khiến lòng cô thấp thỏm không yên.
Tống Khương từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn Hướng Mạn một lượt, xác định cô không sao mới lên tiếng giáo huấn.
"Biết lỗi chưa?"
"B... Biết rồi ạ."
Bị dáng vẻ đầy sát khí của Tống Khương dọa cho sợ hãi, Hướng Mạn lắp bắp nhận lỗi. Dù sao chuyện này cũng là cô sai. Là do cô chủ quan, không biết cách chăm sóc bản thân.
Cũng có lẽ bởi vì Tống Khương quá mức chiều chuộng, cho nên Hướng Mạn mới nảy sinh tâm lý ỷ nại, cái gì cũng muốn dựa dẫm hắn.
Lúc nghĩ đến điều này, Hướng Mạn giật mình sửng sốt, trên mặt tràn đầy kinh hãi. Có biến hóa to lớn như vậy, thế mà cô lại không hề nhận ra.
Nhìn thấy biến hóa đặc sắc trên khuôn mặt ngây ngô của Hướng Mạn, Tống Khương âm thầm nhận định cô đã biết lỗi. Vươn tay xoa đầu cô, lại sờ trán đo nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ đã giảm, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Giọng nói cũng vì thế mà bớt đi một phần nghiêm khắc.
"Bây giờ, em chỉ có thể lau qua người. Không thể tắm."
"... Vâng."
"Vậy, cho tôi vinh hạnh được lau người cho em nhé?"
"..."
Danh Sách Chương: