• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Mạn nghe vậy thì đỏ mặt, chậm rãi gật đầu. Sau đó liền chuyển chủ đề.

"Cơm, chú ăn cơm đi."

Tống Khương cũng không nhiều lời, mở hộp cơm được Hướng Mạn đem đến, ngắm nghía một hồi rồi nhoẻn miệng cười.

Dùng đũa chỉ vào một món sườn xào chua ngọt, hắn cười:

"Có món mới."

"Bác, bác quản gia dạy cháu làm."

Hướng Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích. Cô không giỏi nấu ăn, lại rất vụng về, thường xuyên làm hỏng việc. Nếu không phải Lệ Tuyết nói hắn thích món ăn kia, cô cũng sẽ không nỗ lực học hỏi.

Dẫu sao, hắn đối với cô tốt như vậy, cô cũng muốn làm điều gì đó để cảm ơn. Tuy rằng việc cô làm so với của hắn thật sự chỉ như muối bỏ biển thôi.

Tống Khương hiểu rõ ý đồ của Hướng Mạn, cũng không vạch trần hay nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu thưởng thức món ăn do chính tay cô làm. Cắn một miếng, vị ngọt lan ra trong lòng hắn. Hừm, cảm giác giống như một đôi vợ chồng thứ thiệt vậy.

...

Chiều ngày hôm đó, Tống Khương cùng Lệ Tuyết đưa Hướng Mạn đến trung tâm thương mại. Dựa vào tiếng tăm và quyền lực, hắn không chút do dự yêu cầu đem đến toàn bộ quần áo độc quyền để cô mặc thử.

Cô thử từng bộ một, Lệ Tuyết và Tống Khương sẽ đưa ra nhận xét, đánh giá cụ thể. Đáng ra phải xong từ sớm, nhưng do bất đồng quan điểm nên phải đến tận tối muộn mới chọn được bộ đồ hợp ý, Hướng Mạn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Trên đường về nhà, có lẽ vì thấm mệt, Hướng Mạn tựa đầu vào vai Tống Khương, ngủ một mạch đến khi được hắn gọi dậy.

Hướng Mạn giật mình, nhìn trái ngó phải, phát hiện bản thân đã có mặt ở trong phòng hắn. Tống Khương nhìn dáng vẻ như người từ trên trời rơi xuống của cô mà cười lộ lên.

Hắn nhéo má cô, cưng chiều lên tiếng:

"Bé con hư hỏng, nhìn xem, áo của tôi đều bị em làm ướt cả rồi."

"Cháu... cháu..."

Hướng Mạn nhìn một vùng ướt đẫm nơi bả vai hắn, khuôn mặt thẹn thùng đỏ cả lên. Cô khiến áo hắn bẩn rồi. Hắn nhất định sẽ giận cô, sẽ từ mặt cô!

Cô vội vàng, cuống quýt lau vệt nước miếng đi, ấp a ấp úng biện minh: "Cháu... không cố ý. Chú, chú phải tin cháu."

"Không tin." Tống Khương cười giảo hoạt: "Bé con hư quá, phải phạt thôi."

"Phạt?"

Hướng Mạn nuốt nước bọt, cả người theo bản năng nhích về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách với Tống Khương.

Hắn sẽ phạt cô sao?

Đánh đòn... hay là không cho ăn cơm?

Hay là cô sẽ bị hắn tống cổ ra khỏi nhà? Trở thành một kẻ đầu đường xó chợ, không chốn dung thân?

Tưởng tượng ra đủ thứ viễn cảnh đầy tối tăm, Hướng Mạn bị chính bản thân dọa cho xanh mặt. Cô lắc đầu, thở hắt một hơi, dùng ánh mắt đầy cảnh giác và nghi hoặc nhìn hắn.

Tống Khương bật cười thành tiếng:

"Sẽ không làm em đau đâu. Đừng sợ."

Hắn sắp ch.ết ngất vì cái trí tưởng tượng phong phú của cô rồi. Ch.ết vì buồn cười. Đến bận bây giờ, cô vẫn ngây thơ tin hắn sẽ làm hại cô sao?

Hắn bày tỏ vẫn chưa đủ ư?

Thật đáng suy ngẫm!

Hướng Mạn kích động nhìn hắn, miệng nhỏ nhịn không được hỏi ngược lại hắn: "Thật sao? Chú sẽ không..."

"Mạn, phạt em tối ngày kia phải ngủ trễ."

"Dạ?" Hướng Mạn ngơ ngác, mãi chẳng tiêu hóa được lời nói của Tống Khương.

Tống Khương ôm Hướng Mạn vào lòng, gục đầu vào hõm vai cô, hít lấy hít để mùi hương thuộc về riêng cô, thứ mùi hương khiến hắn như kẻ đ.iên mất trí.

Vuốt nhẹ lưng cô, Tống Khương cất giọng trầm ấm: "Tối ngày kia, em sẽ phải hóa thân thành nàng công chúa. Nàng công chúa của riêng tôi."

Thịch!

Trái tim... bỗng đập lệch nhịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK