• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gà

Ngày mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu dường như muốn thiêu đốt toàn bộ kinh thành. Đã nhiều năm rồi chưa từng nóng như vậy. Nghe nói năm nay không tốt, nhiều địa phương bị hạn hán kéo dài, trong kinh chỉ mới chịu khô nóng một chút thôi, nhưng cũng làm cho người ta cực kỳ khó chịu!

Trong Đức Nghi bố trang (tiệm bán vải), Chúc chưởng quầy không kiên nhẫn gõ bàn tính, bên tai ngoại trừ tiếng “ve sầu” lặp lại đơn điệu, còn là âm thanh cầu xin của Hạ Thu Mạt.

“Chúc chưởng quầy, chỉ ba ngày! Ba ngày sau ta mang y phục mới đến phủ Cố thị lang sẽ thu được ngân phiếu, có tiền rồi lập tức trả bạc cho ngài. Chúc chưởng quầy, ta thật sự cần gấp lô vải này, tuyệt đối không lừa bạc của ngài. Không tin thì ngài đi cùng ta nhìn một cái được không? Tiệm may nhà ta chỉ cách nơi này một vách tường, ta trốn không thoát.”

Chúc chưởng quầy chỉ liếc nàng ta một cái.

Một thân y phục tầm thường, toàn thân trên dưới không lấy một điểm giá trị!

Cố thị lang kia lại là người nào!

Cố thị lang đương tại chức Lại Bộ thị Lang trong triều, đảm nhiệm việc thăng chức cho quan viên lớn nhỏ trong triều, đây căn bản là một đại hồng nhân trong kinh thành. Nàng ta là cái thá gì! Nhà Cố thị lang phải dùng đến xiêm y của nàng ta may?

Còn muốn hắn bán nợ vải cho nàng ta rồi chờ nàng ta lấy được bạc về mới trả cho hắn? Nực cười! Loại thủ đoạn kinh doanh nhẹ nhàng bậc này, thật sự lần đầu tiên hắn gặp được.

Chúc chưởng quẩy bấm bàn tính trong tay xong, trực tiếp đẩy đến trước mặt nàng ta: “Hạ cô nương, không phải ta muốn làm khó cô, nhưng cô nương cũng phải nhìn xem số tiền bán chịu này rất lớn, ngang với tổng thu nhập của loại vải phổ thông trong một năm, cô nương bảo ta làm sao cho nợ đây? Ta thật sự không thể làm chủ được. Hạ cô nương, kinh doanh không công bằng như vậy khó thành, đừng ở đây nài nỉ ta nữa.”

Chúc chưởng quầy nói xong thu bàn tính trở về, không định đáp lại nàng ta nữa.

Hạ Thu Mạt vẫn như cũ, không đồng ý sẽ không từ bỏ.

Chúc chưởng quầy xoay người, nàng cũng bám theo lên phía trước: “Chúc chưởng quầy, ngài cũng nói đó là loại vải phổ thông đúng không? Vải bình thường sao có thể được nhà Cố thị lang để ý đến? Ta chỉ dùng một đơn này đã có thể sánh ngang với thu nhập một năm của người khác! Chúc chưởng quầy, tháng này ta có thể bắt được chuyện làm ăn với Cố gia, tháng tới sẽ còn có nhà Lý ngự sử. Mỗi lần ta đều se tìm ngài, lúc đó ngài cũng có thể kiếm thêm một khoản nha.”

A! Chúc chưởng quầy lại nhịn cười không được, nghe ý tứ này, là tháng sau còn muốn đến mua chịu?!

Nha đầu kia quả nhiên là công phu sư tử ngoạm, cái gì cũng không rõ ràng, kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?!

Chúc chưởng quầy đang muốn từ chối, chợt thấy mành cửa phía sau được vén lên, một bộ cẩm y hoa áo vừa lúc nhấc mành đi ra. Chúc chưởng quầy cung kính chắp tay: “Ông chủ.”

Ông chủ Trình cười cười: “Lão Chúc, lấy vải cho Hạ cô nương trước đi.”

Hạ Thu Mạt kinh hỉ, vội vàng thở phào nói: “Đa tạ ông chủ Trình, ngài đúng là người tốt, ba ngày sau ta nhất định quay lại trả bạc cho ngài!”

“Ông chủ, số lượng này…” Vẻ mặt Chúc chưởng quầy khó xử.

Ông chủ vẫn luôn ở sau rèm, những lời Hạ Thu Mạt nói vừa rồi đều đã nghe thấy hết, số vải này không nhỏ, tiệm may bình thường nào có thể mua được? Chưa tính đến nha đầu kia không biết chừng sẽ lấy được hàng rồi bỏ trốn, chỉ cần nghĩ đến việc nha đầu này thành thói quen, ngày sau mỗi lần đều đến đòi mua chịu, chẳng thế đã mua nợ còn toàn mua hàng thượng hạng, vậy thì phải làm sao?

Chúc chưởng quầy chưa nói xong, lại thấy ông chủ Trình phất tay với hắn: “Bạc chờ Hạ cô nương ngày sau đem đến trả là được.”

Dứt lời, lại cười với Hạ Thu Mạt: “Hạ cô nương, chuyện tiền nong cũng không cần vội. Cùng một con phố đều là láng giềng, vốn lên chiếu cố lẫn nhau. Lão Chúc, ngày sau Hạ cô nương tới lấy vải vóc, ngươi cứ hỗ trợ trước cho nàng.”

Chúc chưởng quầy há to miệng.

—–

Trong cái nắng nóng như lửa đốt, Hạ Thu Mạt ôm số vải vóc vừa mua chịu được về, đi vài bước thì thở hồng hộc. Đợi cách được một đoạn đủ xa, mới quay đầu lại nhìn Đức Nghi bố trang, đáy lòng nổi lên một cỗ lãnh ý.

Hừ! Mắt chó nhìn người thấp, xem sau này ngươi còn dám cho ta sắc mặt hay không!

Bất quá ôm được một xấp vải thượng đẳng trong lòng, Hạt Thu Mạt vẫn cảm thấy phồn hoa tự cẩm (dệt hoa trên gấm).

Cuối cùng cũng mua chịu được!

——

Trong Đức Nghi bố trang.

Ông chủ Trình vừa uống trà vừa nhìn theo bóng dáng Hạ Thu Mạt ôm vải đi xa, lúc này mới mở miệng: “Lão Chúc, ngươi mới đến kinh thành chưa lâu, Hạ Thu Mạt kia ngươi đừng nhìn vẻ ngoài của nàng ta mà xem thường, nàng ta có Quốc Công phủ làm chỗ dựa đấy, chúng ta cho nợ mấy cuộn vải cũng coi như được thơm lây.”

Quốc Công phủ?

Chúc chưởng quầy không khỏi kinh ngạc, bất giác hít khí một tiếng trong miệng. Hạ Thu Mạt kia vừa nhìn đã biết xuất thân không tốt, làm sao có thể bắt được mối quan hệ với phủ Quốc Công?

Ông chủ Trình hỏi: “Ngươi có biết dưới gối Quốc Công Gia chỉ có một cháu gái không?”

Chúc chưởng quầy sững sờ lắc đầu, hắn mới đến kinh thành không lâu, chỉ biết Quốc Công gia chính là Ninh Quốc Công.

Ninh Quốc Công là nguyên lão của ba triều đại, trên người huân công hiển hách, ngay cả bệ hạ cũng phải nể tình gọi một tiếng thúc phụ, có thể thấy địa vị của Ninh Quốc Công rất cao.

Ông chủ Trình giải thích nghi hoặc: “Quốc Công phủ một nhà trung liệt, nhi tử của Ninh Quốc Công vài năm trước chết trận sa trường, sau đó Quốc Công gia về già mới tìm về được cháu gái ruột, gọi là Bạch Tô Mặc. Bạch Tô Mặc này ấy à, là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này của Ninh Quốc Công!” Ông chủ Trình thở dài: “Nhưng Bạch Tô Mặc từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, Ninh Quốc Công trong lòng cảm thấy mắc nợ nàng, đến lúc đưa về phủ mới phát hiện nàng bị điếc!”

“Ài, thật đáng tiếc…” Chúc chưởng quầy nhịn không được thở dài. Người thường đều như vậy, nghe thấy vận rủi của người khác đều đổ mồ hôi thương cảm, thật ra đến lúc gặp đối phương chưa chắc đã không bằng mình.

“Đúng là đáng tiếc, nghe nói Bạch Tô Mặc lớn lên tựa thiên tiên, là cháu gái được Quốc Công Gia đặt trên đầu quả tim mà yêu thương, còn được Thái hậu và Bệ hạ yêu thích. Những quý nữ trong kinh này chỉ có cháu gái của Quốc Công Gia là nhận được một phần vinh dự đó, dù lỗ tai không nghe thấy thì người tìm đến cửa cầu hôn vẫn nối liền không dứt, bao nhiêu người muốn nịnh bợ, nhưng nào có thể ninh bợ nổi! Thế mới nói Hạ Thu Mạt này có chút thủ đoạn, một nghèo hai xuất thân không tốt, lại bắt được giao tình với cháu gái của Quốc Công Gia.

Đương nhiên Quốc Công Gia yêu ai yêu cả đường đi, nàng ta tự nhiên cũng nhận được may mắn. Hạ Thu Mạt lại khá thông minh, đầu năm nay người không có lai lịch, muốn làm ăn chân chính chắc chắn sẽ gặp khó khăn, có khi còn mất tất cả. Nhưng nàng ta đánh cược lên cháu gái của Quốc Công Gia, Quốc Công Gia lại thương cháu gái như mạng, chỉ cần điểm này, có ai trong kinh thành không cho quốc công gia mặt mũi?”

Chúc chưởng quầy thổn thức trong lòng.

Khó trách nha đầu kia mở miệng liền nhắc đến chuyện làm ăn với Cố Thị lang gia cùng Lý ngự sử gia. Hóa ra là có giao tình với cháu gái của Quốc Công gia! Một tầng quan hệ này, Cố Thị lang cùng Lý ngự sử chưa tính là gì!

Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, không thể đo được mực nước biển. Kinh thành rộng lớn như vậy, dưới chân Thiên Tử, quả thật khắp nơi đều phải cẩn thận một chút, bằng không, trong lúc lơ đãng chưa biết sẽ đắc tội với người nào.

——

Quốc Công phủ tọa lạc ở ngõ hẻm dưới cầu Hỉ Thước, phía tây kinh thành, trong kinh không ít phủ đệ quyền quý hiển hách đều ở trong hẻm dưới cầu Hỉ Thước này.

Thời tiết tháng bảy nóng như chảo lửa, con mèo trong nhà cũng tiều tụy không có tinh thần, nằm trong ổ nhỏ góc tường lười biếng quẫy đuôi. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, nó lười biếng lặng lẽ mở mắt, biết người đến là Lưu Tri, mới chậm rãi thu đuôi lại, rũ đầu tiếp tục ngủ.

Lưu Tri là đại nha hoàn bên cạnh Bạch Tô Mặc.

Trong uyển của Bạch Tô Mặc có hai đại nha hoàn hầu hạ, một người là Lưu Tri, một người là Bảo Thiền.

Trước kia bên cạnh nàng còn có một vị ma ma quản sự, gọi là Chu ma ma. Sau này bởi vì mẹ chồng của Chu ma ma tuổi già cần người chăm sóc, bà đến xin Quốc Công gia nghỉ hai tháng về nhà. Qua hơn nửa năm, Chu ma ma vẫn không thể trở lại, hơn nữa tuổi của Lưu Tri cũng lớn hơn một chút, Bạch Tô Mặc quyết định không thêm quản sự vào uyển nữa, để Lưu Tri quản bốn nha hoàn nhị đẳng, ma ma thô sử và các tiểu nha hoàn khác.

Vì Bạch Tô Mặc không nghe được, ngày thường tới lui trong Thanh Nhiên Uyển đều không cần gõ cửa.

Lưu Tri nghe Bảo Thiền nói hôm nay Hạ cô nương lại mang xiêm ý mới tới giao cho tiểu thư.

Hạ cô nương này vốn cũng không phải xuất thân danh môn, trong nhà chỉ mở một tiệm may y phục nhỏ gần Tây Thị (chợ phía tây), cả nhà hơn mười miệng ăn đều dựa vào nghề này kiếm sống. Hạ cô nương thỉnh thoảng lại chạy đến phủ Quốc Công, có khi là đến trò chuyện cùng tiểu thư, có lúc lại đến may xiêm y cho tiểu thư, dỗ tiểu thư rất vui vẻ. Tiểu thư luôn nói mình thích tính cách kiên cường chói sáng của nàng ta, không kiêu ngạo không siểm ninh, nên muốn chiếu cố nàng một chút.

Ngày hôm trước Hạ cô nương mồ hôi nhễ nhại chạy đến phủ, đúng lúc trong phòng liên tục đặt băng làm mát, nếu cho phiến băng vào chén nước ô mai thì sẽ thành chén băng ô mai, ngày hè được uống một chén như vậy thật sự sảng khoái! Tiểu thư biết hôm nay Hạ cô nương sẽ mang xiêm y tới, liền phân phó Bảo Thiền lấy đá bào đến phòng bếp dặn làm nước ô mai lạnh đưa tới.

Điều đầu tiên và quan trọng nhất trong điều trị bệnh chính là kiêng đồ lạnh. Quốc Công gia đã quen để ý nghiên cứu, tiểu như mưa dầm thấm đất từ nhỏ, nơi nào sẽ thích đồ lạnh?

Tiểu thư là vì quan tâm Hạ cô nương.

Đáy lòng Lưu Tri hiểu rõ.

Mới vừa vào phòng bếp, Lưu Tri đã nghe thấy Tảo Thiền oán giận, Hạ Thu Mạt này đến đưa xiêm y gì chứ, rõ ràng cố ý đến phủ Quốc Công cọ băng cọ nước ô mai lạnh thì có. Lần trước đến phủ, thấy có băng đôi mắt nàng ta đều sáng lên, ngồi nguyên một ngày cũng không chịu đi! Bảo Thiền dỗi, không chịu đến phòng trong hầu hạ, Lưu Tri đành phải dẫn tiểu nha đầu mang nước ô mai vào trong uyển.

Lưu Tri vén mành cửa lên, tiểu nha hoàn sau lưng cũng đi theo tiến vài. Bên ngoài không thấy bóng người, nhưng lại có tiếng cười truyền ra sau bức bình phong.

Hạ cô nương hôm nay đưa xiêm y tới, có lẽ tiểu thư đang thử y phục.

Lưu Tri tới trước tấm bình phong, vừa văn nhìn thấy Bạch Tô Mặc đã đổi sang một bộ váy áo mỏng hoa hải đường đi ra. Bộ xiêm y mỏng này thủ công rất cẩn thận, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra tinh xảo hay thô ráp vụng về. Bộ xiêm y này lại kén người mặc nhất, đặc biệt là áo ngoài mỏng sắc hải đường, nhiều một phân thì quá tục khí, thiếu một phân lại trở nên nhạt nhòa, nhưng bộ xiêm y này khoác lên người tiểu thư như càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, mỹ nhân như nước.

Thật sự quá xinh đẹp!

Lưu Tri cúi người phúc thân, ân cần chào hỏi: “Hạ cô nương tới.”

Hạ Thu Mạt cũng cười cười.

Lưu Tri nói: “Tiểu thư, nước ô mai lạnh phân phó nhà bếp làm, đưa vào luôn không ạ?”

Bạch Tô Mặc mỉm cười: “Được.”

Tuy nàng nghe không được âm thanh nhưng có thể đọc hiểu được khẩu ngữ. Chỉ cần người khác không cố ý làm khó mà nói nhanh, nàng sẽ đọc được rất dễ dàng.

Lưu Tri quay đầu gọi một tiếng, các tiểu nha hoàn đang đợi ở ngoại các liền bê khay nước tiến vào. Lưu Tri lấy hai bát lưu ly xuống, một cái đặt xuống trước mặt Bạch Tô Mặc, một cái đặt trước Hạ Thu Mạt.

Đầu ngón tay của Bạch Tô Mặc rất tinh tế, nhẹ nhàng nắm thìa lưu li, ngón áp út và ngón út hơi vểnh, dù không thích uống đồ lạnh nhưng sợ nàng ta để ý mới nhấp nhẹ một ngụm, rõ ràng giáo dưỡng rất tốt.

Hạ Thu Mạt thở dài: “Tô Mặc, quả thật chỉ có ngươi không có thành kiến với ta.”

Bạch Tô Mặc cười: “Tại sao lại có thành kiến?”

Hạ Thu Mạt cắn môi: “Gia cảnh của ta không tốt, nhà không đàng hoàng, ta chỉ là con gái nhà thợ may.”

Bạch Tô Mặc chậm rãi buông thìa lưu ly xuống, hơi nhếch môi: “Ngươi dựa vào hai bàn tay để nuôi sống bản thân, người hâm mộ nên là ta mới phải.”

Đáy mắt Hạ Thu Mạt như ngọc vỡ, lại thở dài nói: “Tô Mặc, nếu ngươi có thể nghe được thì tốt quá!”

Bạch Tô mặc cười: “Không nghe được cũng có chỗ tốt, tỷ như, mọi người sẽ đối với ta khoan dung thân thiện hơn, mà ta cũng không cần phải nịnh hót những người ta không thích, chỉ cần bỏ thời gian ở cùng ba đến năm bằng hữu thân thiết, phẩm trà uống nước ô mai chẳng phải càng dễ chịu hơn ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang