Đôi môi dưới nước mang theo độ ấm và nét dịu dàng đặc biệt.
Xúc cảm ấm áp mềm mại dấy lên từng gợn sóng nhè nhẹ trong tim nàng, giữa làn nước yên tĩnh tim nàng đập bang bang không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy khỏi lồng ngực.
Hơi thở giữa hai cánh môi của hắn giống như hoa lan, lại phảng phất như một chút rượu ngon nhè nhẹ thanh thúy, theo sự mơn trớn của sóng nước, lặng lẽ thấm vào tứ chi khiến nàng quên cả chớp mắt.
Cũng quên cử động.
Nàng thấy hắn mở mắt, thấy hắn cau mày, thấy hắn suýt nữa bị sặc nước, giờ khắc này trong đầu nàng ngoài tiếng tim đập “thình thịch” chỉ còn tiếng quạt nước khi hắn ôm nàng và giọng nói “đừng nhúc nhích” kia.
Hơi thở hắn truyền cho nàng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã bị kiệt sức. Nàng nhịn không được mở miệng khiến nước xộc thẳng vào mũi miệng.
“Bạch Tô Mặc…”
Bên tai lại vang lên tiếng gọi trầm thấp tựa như nam châm ấy, ở trong dòng nước lộ ra vẻ kiên định và linh hoạt kỳ lạ, vô cùng dễ nghe, làm lòng người đắm chìm.
“Tiền Dự…” Nàng mở miệng gọi hắn, lập tức uống vào một ngụm nước lớn.
Sặc nước khiến nàng không còn sức để vùng vẫy, cứ như vậy chậm rãi mất đi ý thức.
“Bạch Tô Mặc!”
Thanh âm kia không ngừng gọi tên nàng, thật hay cũng thật cuốn hút làm người mê say. Đáy lòng nàng bảo muốn được nghe thêm, nhưng thân thể lại không chịu được gánh nặng, ánh sáng trên đỉnh đầu càng lúc càng gần, dường như sắp chạm vào tầm tay. Khoảnh khắc Tiền Dự ôm nàng nổi lên mặt nước, Bạch Tô Mặc gần như không còn hô hấp, cũng không còn đưa tay gạt sóng trước mặt.
Chỉ có người đã mất đi ý thức mới thế này!
“Bạch Tô Mặc!” Tiền Dự há miệng thở dốc, vươn tay bóp mặt nàng, ngoại trừ một ít nước từ miệng chảy ra thì không còn phản ứng nào khác.
Đây là vì đuối nước quá nặng! Tiền Dự một tay ôm nàng, tay còn lại tiếp tục bơi lên bờ.
Lúc này bọn họ đã dạt vào bờ phía bên kia của Bình hồ, cách rất xa đám ong vò vẽ.
Nhưng Tiền Dự cũng gần kiệt sức.
Ở trong dòng nước kéo Bạch Tô Mặc bơi một đoạn xa trong khi hơi thở cũng hắn cũng không đủ, còn phải vội vàng chia cho nàng, cuối cùng phát hiện ra nàng không biết bơi hắn bèn ôm nàng bơi sang bờ bên kia, bằng không hai người đều sẽ táng mệnh dưới đáy hồ, hoặc trồi lên làm mồi cho đám ong vò vẽ đốt đến chết.
Thế rồi trong một khắc cuối, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tô Mặc bị sặc nước. Cố lấy lại bình tĩnh, dùng hết sức ôm nàng bơi vào bờ với tốc độ nhanh nhất.
Mãi đến khi sắp dùng hết khí lực còn sót lại trong lồng ngực, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy đàn ong đen trên đỉnh đầu, tựa như sống lại sau đại nạn, lúc này hắn mới kéo nàng lên khỏi mặt nước.
Có điều Bạch Tô Mặc vì sặc nước quá nhiều đã hôn mê, căn bản không thể tự mình hít thở, phải lên bờ càng sớm càng tốt để ép số nước trong phổi nàng ra.
“Bạch Tô Mặc, cố thêm một chút nữa.”
Hắn biết nàng không nghe thấy, nhưng mỗi câu đều như một lời cầu nguyện và tín niệm của hắn.
“Bạch Tô Mặc, nàng thật đáng giận!”
Cuối cùng, tất cả những lời cầu nguyện và niềm tin đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại tức giận. Hắn cũng gần như cạn kiệt sức lực, đành bám vào sự bức bối cùng chấp niệm mới giúp hắn miễn cưỡng chống đỡ, tiếp tục bơi lên bờ.
Đến khu nước cạn có thể đứng, hắn ôm ngang nàng đi lên.
Toàn thân đều ướt đẫm, nước chảy theo từng bước chân của hắn. May là Tử Vi Viên khá lớn, khu vực quanh Bình Hồ dường như đã bị bỏ quên, không có nhiều cảnh trí, thậm chí những người muốn đi dạo hoa viên cũng không đến chỗ này.
Tiền Dự cởi áo ngoài ướt sũng ném dang một bên.
Hắn tập bơi từ nhỏ nên chứng kiến rất nhiều người bị đuối nước hôn mê, tim Bạch Tô Mặc vẫn còn đập chỉ có hơi thở rất yếu. Hắn đặt nàng nằm xuống mặt đất bằng phẳng, khi cơ thể nàng được thả xuống đã phun ra một ít nước, Tiền Dự mở cổ áo nàng ra một chút, như vậy mới dễ dàng hít thở.
“Bạch Tô Mặc…”
Tiền Dự nâng cằm nàng lên, nắm chóp mũi, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thổi vào miệng nàng, đợi ngực nàng có dấu hiệu hơi thở mới buông ra, tiếp tục ấn tay lên ngực giúp nàng hít thở.
Thời gian hôn mê càng lâu càng nguy hiểm đến tính mạng.
“Bạch Tô Mặc, tỉnh lại đi!” Tiền Dự gọi nàng theo bản năng.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, phỏng chừng tới lần thứ tư hoặc thứ năm, khi Tiền Dự đang ấn lên ngực nàng, Bạch Tô Mặc cong người chật vật phun ra rất nhiều nước hồ rồi thẫn thờ nằm lại, há miệng thở gấp mấy lần vì thiếu dưỡng khí.
Tiền Dự ngồi quỳ ngay bên cạnh, tiếp tục giúp nàng phun nước ra ngoài.
Có điều toàn thân đã ướt sũng, còn tiếp tục sẽ tổn hại danh dự. Tiền Dự hơi chần chừ, nhưng thấy nàng đã lấy lại hô hấp thì tảng đá đè nặng lên trái tim mới rơi xuống.
“Bạch Tô Mặc, nàng…” Tiền Dự muốn nói lại thôi.
Dẫu Bạch Tô Mặc đã tỉnh nhưng vẫn còn mơ màng hô hấp theo bản năng, ý thức hoàn toàn chưa tỉnh táo.
Cổ áo nàng mở rộng, lộ ra đường cong mê người như ẩn như hiện bên trong. Hơn nữa cả người đã ướt đẫm, vẻ đẹp quyến rũ mỏng manh của thiếu nữ sống động ngay trước mắt hắn.
“! @ # ¥% …… & *” Tiền Dự tự giác rời tầm mắt.
Bây giờ hắn mới có thời gian nhớ lại khoảnh khắc ở dưới nước, hắn đã đặt môi mình lên độ khí cho nàng. Nàng mở to mắt nhìn hắn, không giãy dụa cũng không kinh ngạc, trong mắt dường như chỉ có một tia không rõ, hoặc có lẽ hắn đã nhìn lầm chăng, nét vui mừng trong mắt nàng…
Tiền Dự bực bội đỡ trán.
Hắn thật sự bị quỷ mê hồn nên mới đi theo dọn dẹp hạn sạn thối này giúp nàng!
Hắn bị trúng tà của nàng sao.
Một kẻ như Chử Phùng Trình, dù sao cũng là cháu rể do đích thân Ninh Quốc Công tuyển chọn, nào có chuyện không tìm hiểu trước tìm hiểu sau? Giả sử không có chuyện hôm nay, có lẽ y vẫn thuận lý thành chương cưới Bạch Tô Mặc.
Bây giờ thì hay rồi, bị hắn xen ngang vào giữa, người đã bị hắn hôn, ôm nàng an toàn rời khỏi hồ nước, những nơi nên cố kỵ trên cơ thể đều đã mạo phạm, ôm eo, ôm cả người, thậm chí lúc lên bờ hắn còn giúp nàng hô hấp, chạm vào nơi mềm mại trên ngực nàng, phần lớn những thứ có thể nhìn hắn đều đã nhìn toàn bộ.
Chẳng lẽ hắn phải đến trước mặt quốc công gia cầu hôn?
Chỉ vì hắn cứu nàng, cùng nàng thân mật, vậy hắn có khác gì tên Chử Phùng Trình muốn giở trò lưu manh kia chứ?
Tiền Dự rũ đầu hít thở một cách khó chịu.
Trong lúc đang thất thần, đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo ở gần đó, động tĩnh này có lẽ do nhiều người muốn đi tản bộ sau giờ ngọ mà lại đây. Tiền Dự quan sát bốn phía, chỗ này không có gì để giúp bọn họ che lấp, hắn và Bạch Tô Mặc cả người đều ướt đẫm, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy đồng nghĩa thanh danh của nàng bị hủy hoại. Nhưng Bạch Tô Mặc vẫn mơ màng chưa tỉnh, quần áo lại bị ướt, hắn càng không thể để một mình nàng ở lại đây.
Khi hắn còn đang do dự, một chiếc áo ngoài chợt đưa tới trước mặt. Ánh mắt người kia chỉ đảo qua một cái, rất có phong thái của quân tử không hề nhìn chằm chằm vào Bạch Tô Mặc.
“Mặc vào cho nàng ta đi.” Chẳng nói thêm một lời thừa thãi.
Chứng tỏ không muốn bị bại lộ.
Tiền Dự nhanh chóng nhận lấy chiếc áo chưa tan hết độ ấm, chắc hẳn mới vừa cởi ra tức thì. Hắn khoác lên người Bạch Tô Mặc, đoán người này có lẽ là bạn của nàng.
Tiếng bước chân cùng tiếng nói cười đang tới gần, Tiền Dự nghe hắn bảo: “Che mặt nàng lại, im lặng đi theo ta.”
Tiền Dự ôm Bạch Tô Mặc lên làm theo.
Cửa phía tây Tử Vi Viên ở ngay bên cạnh, nhờ có Hứa Kim Tường mà đoạn đường này không có tiểu tư nào dám tò mò nhìn sang đánh giá.
Rất nhanh đã ra tới cửa tây.
Phu xe của Hứa gia vừa thấy Hứa Kim Tường đi ra, lập tức đánh xe ngựa chạy tới.
Hứa Kim Tường liếc thấy Lưu Tri cũng đang đứng chờ bên cạnh một chiếc xe ngựa trước cửa tây.
“Bên này.” Hắn dẫn Tiền Dự đến chỗ Lưu Tri.
“Hứa công tử, Tiền công tử…” Lưu Tri thấy hai người bọn họ thì rất kinh ngạc, Hứa Kim Tường lời ít ý nhiều: “Bạch Tô Mặc bị rơi xuống nước, lên xe ngựa rồi nói.”
Lưu Tri phát hiện có người đang nằm trong lòng Tiền Dự, đây chẳng phải tiểu thư nhà nàng hay sao?