“Thế rồi, đám người này cứ như vậy mà đi?” Bình Yến trợn mắt há miệng kinh ngạc.
Miểu Ngôn tiếp lời: “Không thì sao? Một bên nợ một bên đòi, trước sau đều cần tiền, người ta đã chỉ cho một con đường rõ ràng như vậy, còn ở lại Dung Quang Tự làm gì nữa, chẳng lẽ đợi ăn cơm chay?”
Bình Yến cười cười: “Cũng đúng.”
Bình Yến và Miểu Ngôn đi theo ở đằng sau, Lưu Tri đỡ Bạch Tô Mặc ở phía trước.
“Hồi nãy trong đại điện, em thấy tiểu thư vẫn luôn mỉm cười.” Lưu Tri thản nhiên lên tiếng hỏi.
Bạch Tô Mặc cũng không kiêng dè: “Ừ, cảm thấy rất thú vị. Các công tử trong kinh thành chi tiền để tránh phiền phức đã thấy nhiều, nhưng có thể dùng miệng lưỡi khiến người hô hoán muốn chặt tay trở nên hòa hợp êm thấm thì chẳng có mấy người.”
Lưu Tri khẽ cười: “Tiểu thư khen ngợi người ta thật nhiều.”
Bạch Tô Mặc nói: “Trước khi bước vào chính điện hắn đặc biệt cất dù, lau nước mưa trên người, cả quá trình không hề khiến Duyên Không đại sư phải khó xử, còn tích duyên trước mặt Phật tổ, khắp nơi đều che chở cho Duyên Không đại sư.”
Lưu Tri ngạc nhiên: “Nô tì chưa từng quan sát cẩn thận như vậy. Người này khá lạ mắt, hình như trước đây chưa từng nhìn thấy trong kinh thành.”
Bạch Tô Mặc cười nhẹ: “Tính toán nhanh như vậy, có lẽ là một thương nhân.”
Lưu Tri ngẩn người, thở dài: “Nếu là một thương nhân thì quả thật hiếm thấy. Hơn nữa, nghe khẩu âm dường như không giống người trong kinh.”
Lưu Tri vừa dứt lời đã thấy Cố Miểu Nhi dẫn Hoàn Vũ đi đến.
“Tô Mặc!” Cố Miểu Nhi tiến lên: “Ta nghe nói ngươi đến đại điện nên đến tìm ngươi.”
Bạch Tô Mặc cười: “Xin được phật châu chưa?”
Cố Miểu Nhi gật đầu: “Được rồi, còn nhân tiện xin săm hỏi chuyện nhị ca ta nữa, kết quả xin được quẻ thượng ký, nói là mọi việc sẽ được giải quyết trong tháng sau. Ta phải đem giải thăm cùng phật châu này về cho mẫu thân, người nhất định sẽ rất thích. Nương ta đã lo lắng chuyện của nhị ca lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được yên lòng.”
“Khúc phu nhân là người có phúc.” Chỉ một giải thăm cũng khiến Cố Miểu Nhi vui vẻ như vậy, đủ thấy Cố gia gần đây đã chịu nhiều tra tấn, Bạch Tô Mặc cũng vui mừng thay cho nàng ấy.
“Tô Mặc, hồi nãy ngươi đến đại điện nghe tụng kinh à?” Cố Miểu Nhi chợt nhớ ra.
Bạch Tô Mặc gật đầu: “Ừ, tuy rằng không nghe được gì, nhưng chứng kiến người trong Phật môn không mang tạp niệm thành kính tụng kinh, cũng như được khai sáng cả tinh thần lẫn thể xác.”
Cố Miểu Nhi thở dài: “Ta phải nói với mẫu thân, lần sau người muốn đến Dung Quang Tự lễ Phật nên mời ngươi đi cùng.”
Bạch Tô Mặc bật cười.
“Thế ngươi có cầu gì với Phật tổ không?” Cố Miểu Nhi chớp mắt: “Ví như…Xin một nhân duyên tốt chẳng hạn?”
Bạch Tô Mặc giả vờ tiếc nuối: “Chưa từng.”
Cố Miểu Nhi bước tới nắm tay nàng đi dùng cơm chay: “Tô Mặc, ngươi khéo hiểu lòng người như vậy, chắc chắn Phật tổ sẽ phù hộ, thay ngươi tìm một lang quân như ý.”
Bạch Tô Mặc buồn cười: “Mượn lời chúc của ngươi.”
Nơi phục vụ đồ chay trong Dung Quang Tự tên là Niệm Ân Các, nghĩa là nhân từ, trước kia Bạch Tô Mặc chưa từng dùng cơm chay trong chùa, ăn rồi mới cảm thán cơm chay trong Niệm Ân Các thật sự quá ngon.
Cố Miểu Nhi nói nhỏ: “Ngày trước cơm chay ở Niệm Ân Các không ngon như vậy đâu, đầu bếp chính bây giờ từng là đầu bếp của Bảo Thắng Lâu, sau này quy y Phật Môn mới tạo phúc cho thiện nam tín nữ đến Dung Quang Tự bái Phật. Không gạt ngươi chứ, từ khi đầu bếp này đến, khách hành hương đến Dung Quang Tự cũng tăng lên rất nhiều!”
Bạch Tô Mặc phì cười, đúng là chuyện gì qua miệng Cố Miểu Nhi cũng được miêu tả sinh động như thật.
Hôm nay Cố Miểu Nhi có lộc ăn lớn đến mức hô lên vì thỏa mãn.
*
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần kéo đến, chốn Phật môn thanh tĩnh rất sớm chỉ còn ngọn đèn le lói thắp sáng.
Trong phòng chỉ có kinh phật làm bạn khiến Cố Miểu Nhi cảm thấy nhàm chán.
Vốn nghĩ chỉ ở lại Dung Quang Tự một đêm nên không mang theo sách, kết quả nói chuyện với Bạch Tô Mặc một hồi nàng đã ngáp ngắn ngáp dài mấy lần, mệt mỏi nói nhất định do lúc cầu nguyện phật châu nghe kinh văn quá nhiều, buổi tối lại ăn nhiều cơm chay nên mới uể oải thế này.
Bạch Tô Mặc mỉm cười nói hôm nay nàng leo núi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.
Từ phòng Cố Miểu Nhi trở lại, Bạch Tô Mặc cũng đi ngủ. Nàng có thói quen ngủ sớm, nhưng không biết vì lạ giường hay vì ở Dung Quang Tự khiến người ta phải trằn trọc, mà hồi lâu nàng vẫn không buồn ngủ. Ngồi dậy mặc thêm quần áo, nhớ hậu uyển trong đình có nơi sáng đèn, nàng thuận tay cầm một cuốn kinh phật bước ra khỏi phòng.
Chùa cổ trăm năm nên trong hậu uyển trồng rất nhiều cây hoàng dương và lá cây bồ đề, một nơi tốt để tĩnh tâm đọc kinh Phật.
“Tiểu thư.” Lưu Tri mang trà nóng đến, khoác thêm áo và gối dựa cho nàng. Lưu Tri vẫn luôn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nàng ở trong đình ban đêm dễ bị nhiễm lạnh, gối dựa cũng có tác dụng chống lạnh.
“Bình Yến cùng Miểu Ngôn đâu rồi?” Bạch Tô Mặc hỏi.
Lưu Tri nhẹ giọng đáp: “Nô tì thấy không còn mấy việc phải hầu hạ nên cho các em ấy đi ngủ trước.”
Bạch Tô Mặc gật đầu: “Em cũng đi nghỉ đi, ta chỉ đọc một lát thôi. Chùa cổ trong núi rất thanh tịnh sẽ không có gì đáng ngại, bảo bọn Vu Lam không cần phải khẩn trương.”
Vu Lam là thị vệ trong phủ, đi theo đến Dung Quang tự. Trước kia Vu Lam ở dưới trướng của Quốc Công gia, khá cẩn thận tỉ mỉ.
Bạch Tô Mặc nâng mắt thấy Lưu Tri nói vài câu cùng Vu Lam, Vu Lam chắp tay thi lễ với nàng sau đó cho mấy người lui khỏi hậu uyển. Nhưng chỉ lui ra một khoảng cách, người bên trong vẫn ở phạm vi tầm mắt của hắn.
Bạch Tô Mặc cũng không gây khó dễ cho hắn.
Đọc được một phần ba cuốn kinh phật, nàng nâng tách trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt về chỗ cũ tiếp tục lật sách.
Đạo lý trong kinh phật phần lớn đơn giản và dễ hiểu, khuyên mọi người lấy đạo hiếu làm đầu, lòng dạ từ bi nhân hậu. Nàng vẫn ít đọc những kiểu sách này, bây giờ bất tri bất giác cuốn sách trong tay đã lật quá nửa.
Bạch Tô Mặc nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đặt về chỗ cũ, chợt thoáng thấy một bóng người sau lưng đang tiến tới. Tai của nàng không nghe được, lại không phản ứng kịp nên đã bị kéo sang một bên. Khi định thần lại, phát hiện một con rắn nhỏ vừa vặn rơi xuống nơi nàng ngồi đọc sách hồi nãy.
Đáy lòng Bạch Tô Mặc hoảng sợ, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn.
Ngước mắt nhìn lên mới biết người kéo nàng là người đã gặp trong đại điện kia. Nàng nhớ Duyên Không đại sư đã gọi hắn là “Tiền thí chủ”, lại không biết tên của hắn là gì.
Tiền Dự kéo nàng sang một bên cũng chưa từng chú tâm nhìn nàng, mà đảo mắt xung quanh tìm nhành cây vừa đủ đuổi con rắn nhỏ đi.
Tim Bạch Tô Mặc lúc này mới thả lỏng.
Vừa rồi nếu không có hắn, con rắn kia đã rớt xuống đầu nàng, nghĩ vậy khiến nàng khẽ rùng mình.
Xong việc hắn ném nhánh cây xuống xoay người nói với nàng: “Mùa hè trong núi rất nhiều rắn, nhất là sau một trận mưa lớn. Chỗ dựa trong lương đình này đã cũ thường xuyên sẽ có rắn rết bò đến, nếu muốn đọc sách nên đến ghế đá trước sương phòng mà ngồi.”
Vừa dứt lời, mấy người Vu Lam cũng chạy đến.
Một thị vệ nhanh chóng cầm nhánh cây Tiền Dự dùng hồi nãy kéo con rắn đi.
“Tiểu thư, tiểu nhân đã sơ suất.” Vu Lam chắp tay cúi đầu.
Bạch Tô Mặc đáp: “Là ta suýt gây thêm phiền toái.”
Tiền Dự khẽ nhíu mày, nhớ tới lời cữu cữu đã nói: “Nàng không cố tình nhìn con chằm chằm mà do tai không nghe được, chỉ có thể dùng mắt quan sát xem con đang nói gì. Dự Nhi, nàng là cháu gái của Ninh Quốc Công ở Thương Nguyệt, Bạch Tô Mặc.”
Cháu gái Ninh Quốc Công…
Xưa nay hắn vẫn luôn không thích qua lại cùng con cháu quan lại, nhất là giao tiếp cùng thế gia quý tộc.
Hơn nữa tầng lớp thế gia cũng chướng mắt những thương nhân như bọn họ, cho rằng thương nhân toàn thân đầy mùi tiền không đủ thanh nhã. Hắn lại không thích dáng vẻ làm bộ làm tịch lễ nghi thế gia, cố chấp, bảo thủ, tự xem mình là hào môn quý tộc, ếch ngồi đáy giếng, trên đời này nào có nhiều quy củ phải tuân theo như vậy?
Ánh sáng trong mắt Tiền Dự nhạt dần, gật đầu xem như từ biệt.
Chưa đợi Bạch Tô Mặc mở miệng đã xoay người rời đi. Tuy nàng không nghe được lại nhìn thấy rõ ràng, người này…Dường như không thích nàng.
Nàng cũng không làm gì chọc hắn chán ghét cơ mà.
Bạch Tô Mặc nhìn bóng lưng của hắn, khóe môi cong lên. Hắn không thích nàng nhưng vẫn giúp nàng đuổi rắn, còn nhắc nhở nàng mùa hè trong núi nhiều rắn.
Nàng bất giác mỉm cười.
*
Tiền Dự mới vừa đi tới cửa uyển đã đụng phải một bộ nhung trang. Hai người nhường đường cho nhau, thấy đối phương hướng đến uyển phía sau bước đến, Tiền Dự chợt nhớ hôm nay Dung Quang Tự không có khách hành hương.
Dừng chân thuận thế nhìn lại, quả nhiên người kia đi tìm Bạch Tô Mặc.
Bạch Tô Mặc cũng ngoài ý muốn: “Phùng Trình, sao huynh lại tới đây…”
Chử Phùng Trình cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Quốc Công gia nói muội đến Dung Quang Tự, buổi trưa mưa to nên người lo lắng cho muội, bảo ta đến đây ngày mai đưa muội về Quốc Công phủ.”
Gia gia…
Bạch Tô Mặc cười bất đắc dĩ.
Bốn mắt nhìn nhau ngầm hiểu, nhướng mày mỉm cười, nhưng trong mắt người khác hình ảnh này sẽ có chút mập mờ.
Tiền Dự đứng cách khá xa không thể nghe rõ bọn họ nói gì, hắn chỉ thấy hai người cười nói với nhau dường như quen biết, nhưng cũng có vẻ như đang ngầm hiểu, lại tựa như có một tầng nghĩa khác.
Tiền Dự rũ mi xoay người.
———-
Tiền Dự: Đến đây, ta đưa tiền cho ngươi, viết lại đoạn này…