“A Di Đà Phật.” Duyên Không đại sư chắp tay chữ thập hướng về phía hắn chào hỏi.
Tiền Dự đứng ngoài điện gấp dù lại giao cho tiểu đồng ở sau lưng, rũ sạch bộ cẩm bào thấm nước mưa cùng bụi bặm rồi mới chậm rãi bước vào trong điện. Học theo Duyên Không chắp tay trước người: “Duyên Không đại sư.”
Quả nhiên là người quen của Duyên Không đại sư, Bạch Tô Mặc nhận ra ý cười ôn hòa trong mắt ông ấy.
Có lẽ không chỉ quen soàng mà còn khá thân thiết.
Lòng Bạch Tô Mặc sáng như gương.
Vì tai nàng không thể nghe được nên chỉ có thể dựa vào những thứ nhìn thấy để suy đoán, vì vậy cũng có cái nhìn tinh tế hơn những người khác một chút.
Người này có quan hệ với Duyên Không đại sư, lần này đến có lẽ muốn giải vây giúp ông ấy.
Chốn Phật môn thanh tịnh, Duyên Không đại sư đương nhiên không tình nguyện dính vào chuyện thị phi, nhưng trước mắt một bên hung hăng dương cung bạt kiếm, một bên muốn chết muốn sống như quỷ khóc sói gào, hắn đứng giữa khuyên giải chẳng lẽ trực tiếp bỏ ra một ít bạc cho xong chuyện?
Trước khi bước vào Phật đường hắn còn cố ý gấp dù, phủi nhẹ cầm bảo dính nước và bụi bặm, đủ thấy là một người biết lễ nghĩa dễ dàng chiếm được hảo cảm của người khác.
Chính Bạch Tô Mặc nàng cũng có chút tò mò.
“Ngươi là Triệu Thập Tam?” Tiền Dự lên tiếng hỏi.
Triệu Thập Tam ló đầu ra từ phía sau lưng Duyên Không đại sư: “Ngươi…ngươi là ai!”
Rõ ràng không phải cùng một phe với nhóm Vương Nhị, thế mà người này vừa đến đã nói câu “thiếu nợ trả tiền là lẽ đương nhiên” khiến hắn rất căm tức, nhưng tại vì hắn đuối lý, hơn nữa thấy người này mặc quần áo đẹp đẽ, sợ mình không may đắc tội người ta nên dù tức cũng không dám nổi giận.
“Chẳng phải ngươi đang gửi ngựa dưới sườn núi à? Sao không dùng ngựa mà trả nợ?” Tiền Dự thản nhiên hỏi.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Rõ ràng Triệu Thập Tam đang chột dạ.
“Ngươi được lắm!” Vương Nhị đứng bên kia phẫn nộ: “Triệu Thập Tam, chẳng trách ngươi lại chạy nhanh như thế, không phải nói nghèo đến mức một đồng cũng chẳng có sao? Vậy mà có cả ngựa để giấu!”
“Ai nói ta giấu ngựa! Con mắt nào của người thấy ta giấu ngựa, ngươi nói hươu nói vượn!” Triệu Thập Tam thẹn quá hóa giận, khí thế “ầm” một cái liền bốc lên. Dù sao lúc gắn gửi ngựa cũng không gặp người này, người này căn bản không có khả năng biết được. Cho dù có nhìn thấy đi nữa, hắn cứ sống chết không nhận đấy thì sao.
Tiền Dự liếc qua một cái, không thay đổi sắc mặt: “Quần ngươi mặc dính nước mưa bị ra màu, khiến giày của ngươi cũng nhuộm thành màu xanh, đệm lót trên con ngựa kia cũng có màu này.”
Bạch Tô Mặc mỉm cười.
Triệu Thập Tam nghe vậy lập tức cúi đầu nhìn xuống quần và giày của mình, tròng mắt suýt nữa rớt ra vì xấu hổ.
Vương Nhị tiến lên: “Triệu Thập Tam, ngươi còn không thừa nhận! Ngươi có tiền mua ngựa, nhưng không có tiền trả nợ cho ta hả!”
Triệu Thập Tam chết tâm: “Trả cho ngươi trả cho ngươi! Nhưng con ngựa này vừa gầy vừa ốm bán được bao nhiêu đâu, ta nợ ngươi cả thảy hai trăm lượng, dù gán ngựa cũng chỉ được ba mươi lăm lượng, ngươi muốn dắt thì cứ dắt đi!”
Vương Nhị đang muốn mở miệng, lại nghe Tiền Dự nói: “Ngươi có ba con ngựa…”
“Tiên sư nhà ngươi!” Triệu Thập Tam thực sự nổi giận! Không rõ người này tại sao lại biết được hắn có ba con ngựa, nhưng bọn hắn không cừu không oán tại sao muốn bức hắn đến mức này, chẳng lẽ hắn đã trêu chọc đến người ta ?!
Vương Nhị lập tức rống lên: “Vừa nói không thể, ngươi lại lòi ra ba con ngựa!”
Chủ nợ vừa rống, Triệu Thập Tam lập tức cun cút ngậm miệng.
“Lên! Kéo người đến đây cho ta, hôm nay dù thế nào ta cũng phải chặt tay của hắn!” Vương Nhị không còn kiên nhẫn nữa.
Vừa nghe thấy chặt tay, Triệu Thập Tam lại trốn ra sau lưng Duyên Không đại sư, kiên quyết muốn ông ấy đứng ra làm lá chắn: “Đại sư cứu mạng! Đại sư cứu mạng! Ngài nghe đi, bọn họ nói muốn chặt tay của ta!”
Tiền Dự ung dung tiến lên, duỗi tay bắt lấy cánh tay Triệu Thập Tam đang bám trên người Duyên Không ra, chậm rãi nói với Vương Nhị: “Nếu ngươi chặt tay của hắn ngươi chỉ lấy được ba con ngựa, ba con ngựa kia nhiều lắm cũng chỉ một trăm lượng bạc, trong khi hắn nợ ngươi hai trăm lượng, cánh tay này có đáng giá năm mươi lượng không?”
Triệu Thập Tam đang muốn giở mánh khóe thì đột nhiên bị Tiền Dự giả vờ nghiêm túc quan sát một hồi, lập tức sợ khiếp vía liều mạng rút tay lại.
Rõ là đang nói đùa, Bạch Tô Mặc bật cười.
“A Di Đà Phật, Tiền thí chủ.” Trong mắt Duyên Không đại sư ánh lên tia trách cứ.
Duyên Không đại sư đã mở lời, quả nhiên Tiền Dự rất nghe lời: “Ý ta là, nếu hắn mất một tay ngươi càng không đòi được tiền, đã không thu được lãi từ hai trăm lượng kia, lại còn bị thiệt mất một trăm lượng, việc mua bán này lỗ hơi nhiều đấy.”
“Thế ngươi bảo phải làm sao!” Lúc nãy Tiền Dự nói ra việc Triệu Thập Tam giấu ngựa, Vương Nhị đối với tên kia đã đủ khách khí, nhưng hắn không thể về tay không chuyến này được!
Tiền Dự gọi Triệu Thập Tam đang trốn sau lưng Duyên Không đại sư: “Ra đây.”
Triệu Thập Tam vốn không chịu, nhưng thấy Vương Nhị trợn mắt thì sợ Vương Nhị thật sự sẽ chặt tay, hắn đành phải cắn răng bò ra.
“Gần hai trăm dặm về phía tây kinh thành là bến tàu Lộc Huyện, ngươi mang ba con ngựa này đến đấy bán đi một con, dùng chỗ bạc đó mua hai chiếc xe ngựa, cho hai con còn lại kéo xe. Bến tàu Lộc Huyện có một lượng hàng hóa lớn chuyển đến kinh thành, một chuyến giá hai mươi lượng bạc, nếu ngươi nhận một nửa chính là mười lượng, ngươi có hai chiếc xe ngựa sẽ là hai mươi lượng. Cứ sáu ngày chạy một chuyến, một tháng chạy năm chuyến hàng sẽ là một trăm lượng, trừ bỏ tiền ăn và các chi phía dọc đường ra ngươi có thể trả hết 250 lượng trong vòng chưa đầy hai đến ba tháng.” Tiền Dự quay sang phía Vương nhị nói tiếp: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể để hắn trả từ từ, mỗi tháng hắn sẽ trả ngươi 32 lượng tiền lãi, số tiền còn lại hắn sẽ thuê thêm vài người, lại mua thêm mấy thớt ngựa dựa vào nghề này kiếm cơm, ngươi cũng thu về thêm được mấy chục lượng bạc. Tính xa hơn một chút, ngươi giữ nguyên hai trăm lượng này đầu tư cho hắn, mỗi tháng hắn sẽ chia cho ngươi 32 lượng, khi tiền trong tay hắn dư dả, phát triển lớn mạnh thì số tiền ngươi nhận được hàng tháng cũng lớn dần lên. Trong chuyện làm ăn, một hai thành ba lượng, ba lượng thành mười lượng, mười lượng thành trăm lượng, trăm lượng thành ngàn lượng, vạn lượng, cần gì phải lãng phí thời gian ở chỗ này vì một trăm lượng tầm thường ấy?”
Tiền Dự lại chuyển hướng sang phía Triệu Thập Tam: “Nhưng phải nhớ, chớ vượt quá mười con ngựa, mười chiếc xe ngựa. Vượt quá con số mười sẽ biến thành một quy mô khiến người khác nhìn chằm chằm vào ngươi, vốn dĩ ngươi cũng không thể cạnh tranh được với những người từng trải ở bến tàu Lộc Huyện, hiểu chứ?”
Triệu Thập Tam và Vương Nhị há to miệng, nghẹn họng trân trối nhìn hắn, nói không nên lời. Ngay cả ba người Lưu Tri và Bình Yến, Miểu Ngôn cũng phải choáng váng ngây người.
Lúc này Tiền Dự mới mỉm cười với Duyên Không đại sư: “Duyên Không đại sư, ta muốn thêm dầu vừng cho quý tự.”
Duyên Không chắp tay chữ thập, gật đầu cười nói: “A Di Đà Phật, mời Tiền thí chủ đi theo lão nạp.”
Bạch Tô Mặc mỉm cười, nhìn theo hướng Duyên Không đại sư và Tiền Dự rời đi.
*
Đi dạo đến ngọn núi phía sau Dung Quang Tự, Duyên Không đại sư vừa lần hạt phật châu trong tay, vừa hàn huyên cùng Tiền Dự: “Yến Hàn là nơi xa, tại sao Tiền thí chủ lại đến Thương Nguyệt?”
Bên cạnh ngoài tiểu đồng của hắn thì không còn người khác, Tiền Dự cười: “Vừa vặn có việc làm ăn, cữu cữu, nương làm mấy đôi giày bảo con đem đến cho người.”
Tiền Dự dứt lời, xoay người gọi tiểu đồng đi đến, tiểu đồng giao bọc quần áo trong tay cho hắn.
Tiền Dự nói: “Con biết Duyên Không đại sư đã xuất gia thì không còn là người bình thường, không thể thu nhận đồ vật của nhân thế. Nhưng Duyên Không đại sư phụng bồi Phật tổ, nương con lại là người tin Phật nên giày mà nương con làm cho đại sư cũng giống như đang phụng bồi Phật tổ, càng không khác việc hôm nay con đến đây thêm dầu vừng, đại sư chớ chối từ.”
Nói vậy vẫn không có tác dụng, hắn trực tiếp nhét bọc quần áo cho Duyên Không, phẫn nộ nói: “Nương nói, nếu không khiến cữu cữu nhận thì con cũng đừng trở về nữa.”
Duyên Không chỉ đành tiếp nhận.
Thấy vậy Tiền Dự mới nở nụ cười: “Chuyện trong đại điện vừa nãy, cữu cữu sẽ không trách con chứ?”
“A Di Đà Phật.” Duyên Không cũng cười: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Tiền thí chủ công đức vô lượng.”
Tiền Dự hỏi tiếp: “Vậy người có thể nói cho con biết, cô nương vừa rồi trong điện nhìn chằm chằm con không chớp mắt tên họ là gì, cũng đang ở sương phòng phía hậu viện sao?”
“A Di Đà Phật.” Duyên Không chứa ý cười: “Nàng không phải cố ý nhìn con chằm chằm, mà do tai nàng không nghe được, chỉ có thể quan sát xem con đang nói gì thôi.”
Tiền Dự thoáng sửng sốt.
———–
Tiền Dự: Nương tử không thể nghe thấy giọng con!!
Duyên Không: Vậy con bớt nói làm nhiều đi.
Tiền Dự: …Những gì con nói đều có lý.