(500 tệ ≈ 1,800,000 đồng; 600 tệ ≈ 2,100,000 đồng; 2000 tệ ≈ 7,150,000 đồng)
Cầm tờ thông tin trong tay, ông già môi giới đánh giá tôi cả nửa ngày trời, rồi mới chậm rãi nói:
“Có thì cũng có thôi, vả lại không cần phải trả trước ba tháng tiền thuê cùng tiền cọc, cháu ở bao nhiêu tháng thì trả bấy nhiêu tháng. Có điều muốn ở đây thì phải nặng vía một chút.”
Tôi hỏi: “Bác đừng bảo nhà có ma đấy ạ? Cháu không tin mấy chuyện ma quỷ này đâu.”
Ông già môi giới lẩm bẩm: “Ừ, không tin thì được, không tin thì được.”
Lần đầu tiên đến xem, tôi đã ưng ngay căn hộ này. Vị trí của nó nằm ở tiểu khu cũ trong khuôn viên làng đại học náo nhiệt, diện tích tầm 30 mét vuông. Ngôi nhà trông tinh tế sạch sẽ, đồ gia dụng đã cũ và có nhiều vấn đề phát sinh, nhưng ít nhất thì mọi thứ đều đầy đủ, không thiếu bất cứ cái gì. Người thuê phòng trước đó có lẽ là một cô nàng chu đáo, còn dán cả giấy ghi chú màu vàng lên tường, trong nhà đâu đâu cũng là dấu vết của cô ấy để lại, bao gồm cả sợi dây đỏ được cột phía sau cửa cùng với trên lan can sắt ngoài ban công.
Lúc vừa nhìn thấy phòng thuê, tôi khá là ngạc nhiên: một căn hộ đơn nằm trong trung tâm thành phố, cạnh bên là chợ rau củ quả và trạm tàu điện ngầm, sinh hoạt hay đi lại đều vô cùng thuận tiện. Thú thật thì với một vị trí đắc địa như thế, thông thường nếu thuê một đêm ở đây phải tầm 300 tệ trở lên, huống chi đây còn là phòng đơn nữa. Vậy mà chỗ này một tháng chỉ phải chi mỗi 500 tệ, đây còn không phải là cái bánh nướng nhân thịt rơi từ trên trời xuống ư?
Chủ nhà bảo: “Nói thật với em, mấy người thuê trước đây ở không bao lâu thì đều dọn đi hết.”
Tôi hỏi: “Nguyên nhân ra sao ạ?”
Chủ nhà đáp: “Chủ yếu là vì cách âm không tốt nên có nhiều tiếng động lạ này, phòng cũng lạnh quá, lại còn hơi âm u và đáng sợ nữa đấy.”
Tôi nói: “Không sao đâu ạ, buổi tối em ngủ như lợn vậy, nếu lạnh quá thì chỉ cần đắp thêm vài lớp chăn bông là ổn thôi. Còn về phần tiếng động, sở thích của em là xem phim ma, lâu lắm rồi chưa tìm được bộ phim kinh dị nào có thể dọa được em cả.”
Thế nên, tôi tức tốc chuyển vào căn hộ mới. Ngày mà tôi chuyển nhà, nhân viên công ty vận chuyển nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị. Bà cụ nhà kế bên nghe thấy âm thanh di dời đồ đạc thì bước ra khỏi cửa để nhìn tôi. Tôi cười hì hì chào hỏi bà, nhưng vẻ mặt của bà cụ lại có phần cứng đơ.
Dọn nhà tốn mất một ngày trời, bận bịu loay hoay từ sáng sớm đến tối mịt. Căn phòng thì bé mà khắp nơi đều là thùng carton lớn nhỏ, chật đến độ mất luôn cả lối đi. Tôi vất vả lắm mới xử lý xong đống quần áo và thay drap giường gối, thì đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ.
Tiếng ngáy “khò khò” của bà cụ nhà kế bên, tiếng ván giường kêu “kẽo kẹt” của tầng dưới, tiếng ồn từ máy bơm nước vang vọng lại, đích thực không hề có hiệu quả cách âm nào.
Cơ mà cũng chẳng sao, con người tôi vốn không quá nhạy cảm. Sau khi tắm rửa, đắp mặt nạ và sấy tóc xong, tôi nằm dài ra giường, chìm nhanh vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, một giấc ngủ này, tôi hoàn toàn ngủ không sâu.
Đầu tiên, căn phòng quá lạnh. Với thời tiết tháng tám nóng hầm hập, vậy mà tôi phải dùng tới chăn bông! Tiếp theo, tôi nằm mơ một loạt giấc mộng kỳ quái.
Tôi mơ thấy toàn bộ hành lý của mình bị vứt vào trong một chiếc xe tải chở rác, kêu lên leng ca leng keng. Bên trên đống rác chất chồng như núi, một con búp bê Tây đang ngồi khóc thút thít, tiếng khóc cứ thế sát gần bên tai tôi, thanh âm của nó đứt quãng:
“Lại đến đây rồi, một người, một người, một người.”
Rắc. Đầu của con búp bê thình lình rơi xuống.
Rắc. Tỏng, tỏng, tỏng.
Có một thứ gì đó rơi xuống mặt tôi.
Tôi thình lình tỉnh giấc.
Nhìn đồng hồ đang điểm 3:40.
Tôi ngồi dậy bật đèn, sau đó đưa tay lau những giọt nước trên mặt. Vừa nhìn xuống, tôi xém chút nữa thì hồn vía lên mây.
Bởi vì ngay lúc này, trên bàn tay tôi chỉ toàn là máu!