Dịch: Amelie.Vo
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi chẳng thấy Ân Tử Dạ đâu, mà vết bầm trên cổ tay cũng đã biến mất triệt để.
Lúc đến công ty, tôi lấy được địa chỉ email của Nhã Nhã từ chỗ Frank.
Đắn đo mãi một hồi, tôi mới gửi cho cô ấy một email.
Nhã Nhã à,
Mình là Huyên Huyên đây, cám ơn cậu đã giúp mình tìm được việc làm! Mình đã nghe nói về chuyện của cậu, không biết hiện giờ cậu thế nào rồi? Mình rất lo lắng cho cậu.
Ngày hôm đó, rõ ràng là mình bảo muốn kết bạn cùng cậu, thế nhưng mình lại để cậu ra đi trong lúc khó khăn.
Mình thật sự xin lỗi cậu T_T.
Rất mong nhận được hồi âm của cậu!
Cậu có thể liên lạc lại với mình không? Số điện thoại của mình là: 187XXXXXXXX.
Cậu có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào, hoặc có thể thêm wechat của mình bằng số này.
Huyên Huyên
Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ ngồi ngóng chờ email.
Ngày hôm sau, tôi lại không nhịn được, đi gửi một email khác:
Nhã Nhã à,
Cám ơn cậu đã tặng cho mình mặt dây chuyền.
Lần trước, nó đã cứu mình một mạng, nó có tác dụng đuổi tà ma nhỉ? Hẳn đó là bảo vật vô cùng quan trọng của cậu, sao cậu lại tặng nó cho mình? Mong rằng cậu có thể gặp mặt để nói cho mình biết.
Nếu cậu vẫn không hồi âm, mình sẽ tháo nó không đeo nữa đấy!
Huyên Huyên.
Thế nhưng, tôi vẫn chẳng nhận được bất cứ email trả lời nào.
Hai ngày nay, Tử Dạ bỗng có chút khác biệt.
Cậu không những giúp tôi trả nợ tín dụng, mà mỗi đêm còn mang đến cho tôi những món quà “nho nhỏ”.
Có lúc thì là đồ ăn, có lúc lại những món đồ lặt vặt như: khăn choàng cổ, bít tất, bao tay, son môi, các loại mỹ phẩm, và rất nhiều thứ khác mà tôi cực thích.
Mặc dù gọi nó là “món quà nhỏ”, nhưng giá cả của chúng lại không hề rẻ chút nào, chẳng hạn như kem dưỡng da cũng đã hơn 500 tệ.
Tất nhiên tôi khá là ngạc nhiên và vui thích, song tôi cũng có chút ái ngại.
Tôi ngồi bên mép giường nói đùa với cậu:
“Em đừng có xài tiền lung tung nữa! Khai thật cho chị nghe xem, rốt cuộc em có bao nhiêu tiền.”
Ngồi kề bên tôi, Tử Dạ giải thích:
“Chị ơi, thật ra em có tổng cộng ba tấm thẻ.
Tấm thẻ thứ nhất là mẹ đưa cho em trước lúc qua đời.
Dì em đã dùng tiền trong đó để mai táng và mua đất chôn mẹ, phần còn lại chuyển cho em, trên đó có 58,6 tệ.”
“Ừ đây là là một con số đặc biệt, giữ làm kỷ niệm cũng được.”
(586 đồng âm với “我拜了” nghĩa là “Chào tạm biệt” hoặc “忘不了” nghĩa là “Không thể quên”)
“Tấm thẻ thứ hai là tiền tiêu vặt mà bố cho em.
Từ năm bảy tuổi bị đưa đến nhà mới cho đến khi học xong cấp một, mỗi tháng bố đều gửi cho em 5000 tệ.
Từ cấp hai trở đi em được 10 000 tệ, còn dịp lễ Tết thì được khoảng 30 000 hoặc 50 000 tệ.”
“Đại gia! Hãy bao nuôi em đi…” Xém tí nữa là tôi quỳ luôn rồi.
Nghĩ lại ngày xưa học đại học, tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi cũng chỉ có 400 tệ, mà tiền tiêu vặt hàng tháng của người ta lại bằng ba tháng lương của tôi bây giờ cộng lại!
Ánh mắt cậu có chút hiu quạnh:
“Nhưng mà vào năm học lớp 10 em đã bỏ nhà ra đi, không đụng tới một đồng một xu của ông ấy.
Vì vậy, em mới có tấm thẻ thứ ba, toàn bộ đều là tiền mà em tự kiếm được.
Chỉ có điều khi ấy em vẫn còn là học sinh chưa thành niên, có rất nhiều công việc không làm được, nên tiền kiếm được rất ít, chỉ khoảng 50 hay 60 000 tệ mà thôi.
Về cơ bản thì em sống nhờ vào tấm thẻ này.”
Một học sinh cấp ba mà đã có thể kiếm được 50 – 60 000 tệ, tôi thật sự bội phục cậu quá.
Loại người như tôi không dám hy vọng có thể tiết kiệm được gì, không những một tháng kiếm được bao nhiêu là tiêu sạch hết bấy nhiêu mà sợ là còn nợ thêm cả đống tiền.
Tử Dạ rút từ trong túi ra ba tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi:
“Chị ơi, chị giúp em giữ nó nhé, lúc nào chị cần xài thì cứ xài, mật khẩu nằm ở mặt sau của thẻ.”
Tôi: “Vậy sao mà được!”
Tử Dạ: “Giờ em đã là quỷ rồi, mấy thứ này xài cũng bất tiện.
Xem như là chị giúp em nhé, bây giờ em ăn cũng của chị, dùng đồ cũng của chị, chị còn cho em uống máu… Em thật sự là…”
Ừ, hình như cũng đúng là vậy thật?
Tôi: “Ừm, vậy trước nhất tạm cất ở chỗ chị cũng được thôi.
Về sau em muốn mua gì thì cứ bảo với chị, có thế em mới không tiêu tiền linh tinh nữa.”
Sau khi biết được hoàn cảnh của Tử Dạ, tôi cũng có thể suy ra được lý do tại sao cậu lại không quá tình nguyện sử dụng tấm thẻ của bố mẹ.
Tấm thẻ mà mẹ cậu để lại, chỉ cần nó vẫn còn tồn tại, chỉ cần trong đó vẫn còn một đồng, thì mãi mãi là một kỷ vật quan trọng.
Còn việc không đụng đến tấm thẻ mà bố cậu đưa cho là vì tôn nghiêm của bản thân, dù gì ông ấy cũng đã ruồng rẫy hai mẹ con bọn họ.
E rằng đến tận bây giờ Tử Dạ cũng không hoàn toàn tha thứ cho người bố kia, mà ông ta cũng đã tạ thế, nên chiếc thẻ này bèn trở thành một vật kỷ niệm khó phai, đã vậy làm sao mà tôi lại nỡ dùng nó cho được.
Sau chót, chiếc thẻ của riêng Tử Dạ là vật ghi dấu toàn bộ mồ hôi và nước mắt cả tuổi thanh xuân của cậu, do đó tôi càng phải giữ gìn nó cẩn thận hơn.
Một đứa kiết lỵ bủn xịn như tôi cho là như thế.
Thấy tôi đồng ý, Tử Dạ hài lòng gật đầu:
“Chị đừng lo, em vẫn đang kiếm tiền.”
“Bằng cách nào cơ?” Tôi tò mò.
Cậu im lặng làm ra vẻ bí ẩn.
Mà tôi đã tìm ra được đáp án bằng tốc độ ánh sáng.
Điện thoại của cậu liên tục có tin nhắn đến, thế nên tôi đã cầm lên xem.
Cái tên nhóc chết giẫm này là một con cá muối!
(Cá muối: chỉ người lười biếng không có ước mơ)
Vừa mở trang cá nhân của cậu ra, tôi liền tức đến hộc máu.
Cậu đang rao bán đủ các loại đồ dùng: đồng hồ, đèn bàn, cà vạt, thắt lưng, rượu, đàn ghi ta, đàn ghi ta bass, đàn violin nhỏ… Nhìn thoáng qua, đèn bàn hay thắt lưng gì đó thì cũng bình thường, nhưng soi kỹ mới thấy những thứ còn lại toàn là mặt hàng cao cấp.
Tôi bấm vào bức ảnh đàn violin:
3000?
Đàn violin kiểu Âu chế tác thuần thủ công 4/4, âm thanh khá tốt, có kèm hộp đàn và giá đỡ bằng gỗ, còn mới 98%, giá gốc hơn 30 000 tệ – đính kèm hai bức ảnh.
Phía dưới bình luận có một đống người điên cuồng hỏi mua, 48 người nhấn đặt mua.
Tôi:???
Tôi lập tức nhéo lỗ tai cậu:
“Em đang làm gì vậy? Muốn phá của hả? Cây đàn 30 000 tệ mà bán lại 3 000 tệ?!”
Tử Dạ: “Hix… Em đã chết rồi, nên chỉ muốn bán lại mấy món đồ hồi trước từng dùng thôi mà…”
Tôi nổi điên: “Em đã biến thành ma đâu? Cái chết của em đặc thù như vậy, mấy cái nhạc cụ này vẫn sử dụng được mà! Em có nhiều nhạc cụ vậy, hồi trước em học nhạc hử?”
Ánh mắt Tử Dạ rực sáng: “Nhạc cụ nào em cũng biết chơi một chút.
Hồi cấp ba, em có thành lập một ban nhạc và tham gia lễ hội âm nhạc của trường…”
Giờ phút này, tôi càng điên tiết hơn: “Tụi mình dù có cần tiền đi chăng nữa thì cũng không cần em bán cả sở thích của mình để kiếm tiền! Em nhìn đi, cái đống này đều từng là ước mơ của em, giờ em đem bán hết, bộ em không đau lòng hả?!”
Càng nghĩ, ruột gan tôi càng quặn thắt.
Tôi ném lên giường những món quà nhỏ mà cậu tặng:
“Chỉ để mua mấy thứ này đấy à?!”
Trên giường trải đầy những món đồ nào là kem dưỡng da, kem dưỡng môi, găng tay, vân vân và mây mây.
Nếu như vừa nãy, những thứ này còn khiến tôi vui vẻ yêu thích, thì thời khắc này tôi chỉ cảm thấy hết sức tủi nhục: tôi thấy nhục nhã vì chính bản thân mình.
Trong khi đó, Tử Dạ bắt đầu luống cuống tay chân:
“Chị ơi… Chị làm sao vậy? Em sai rồi… Chị đừng khóc mà…”
“Ai thèm khóc chứ! Chị đang bực bội!!!”
Vậy mà, thanh âm tôi phát ra chỉ toàn là tiếng nức nở.
Tôi vùi mình dưới lớp chăn bông.
Thật là mất mặt quá đi mất!
Kỳ thực tôi biết rõ, Tử Dạ chỉ muốn kiếm thêm chút đỉnh.
Thế nhưng, một quỷ hồn 18 tuổi như cậu thì có thể làm được gì đây, bởi nên việc đầu tiên tiên cậu lựa chọn làm chính là bán đi những vật dụng của kiếp trước! Cậu chỉ muốn kiếm tiền mua đồ cho tôi, muốn làm tôi vui lòng… Kết quả cậu lại đem bán hết nhạc cụ của mình – những món nhạc cụ đã từng là giấc mơ một thời của Tử Dạ, chỉ để đổi lại những đồ vật không mấy thiết yếu trong đời sống hằng ngày của tôi! Xét cho cùng thì cũng là do tôi nghèo túng! Dù là một quỷ hồn nhưng cậu vẫn là một công tử, ở cùng một chỗ với tôi buộc cậu phải bán cả gia sản của mình!
Tại sao tôi lại nghèo đến vậy? Sao tôi lại thảm đến vậy? Sao tôi làm cái gì cũng không tốt? Tôi như thế ấy mà còn muốn tiết kiệm ư? Tôi có thể vì cậu mà làm được bao nhiêu thứ cơ chứ? Bản thân tôi tự lăn lộn mưu sinh cũng đã quá chật vật rồi, huống chi trong tình huống này tôi nào có thể làm gì được?
Nghĩ đến đây nước mắt tôi lại không ngừng trào ra, muốn chặn lại cũng không kịp nữa, cuối cùng tôi ôm mặt khóc bù lu bù loa cả lên.
Tử Dạ hoảng đến độ không cầm nổi chiếc điện thoại di động:
“Chị ơi, sau này em sẽ không mua đồ bậy bạ nữa! Em… Em xóa bài đăng rồi… không bán nhạc cụ nữa! Em sai rồi! Em biết sai rồi!”
Cậu ôm chặt lấy tôi:
“Thực ra em có thể kiếm tiền bằng cách khác… Chỉ là hơi mất thời gian một chút.
Chị ơi… chị nhìn em đi mà.
Giờ em phải làm sao chị mới không buồn nữa?”
Giọng nói Tử Dạ thật dịu dàng, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ.
Bẵng một lúc không biết qua là bao lâu, khi cơn muộn phiền đã dần tan, tôi bèn rầu rỉ lèm bèm:
“Vậy em hát cho chị nghe đi.”
Tôi nghe thấy một vài âm thanh sột sà sột soạt, rồi một hồi sau đó, có tiếng gảy đàn cất lên.
Là ghi ta à? Từ đâu chui ra thế?
Không đợi tôi kịp hỏi lại, những tiếng rải đều đặn đã hợp lại thành một tiết tấu.
Nhịp ¾ yên bình mà chậm rãi vang vọng khắp căn phòng.
Rõ ràng âm thanh ấy cách tôi rất gần, nhưng lại giống như được truyền đến từ một thế giới khác.
Hai hàng mi rủ xuống phủ bóng trên đôi gò má cậu.
Cánh môi cậu khẽ hé mở, nhả ra những thanh âm khiến người khác phải rùng mình: vừa lạnh lẽo mà cũng vừa trong trẻo, vừa da diết nhưng lại có sức công phá kỳ diệu.
Thanh âm ấy đâm thẳng vào xương cốt rồi chiếm đoạt tâm trí tôi.
Tôi không cách nào kháng cự mà chỉ có thể đón nhận nó đến cộng hưởng cùng linh hồn mình!
“Cổ họng thì đắng chát
Lồng ngực thì đau rát
Vào một ngày mưa đến bất ngờ
Tôi đã ngã quỵ nơi phố xá
Ai nấy cũng đều phớt lờ tôi.
Chỉ có riêng mình em
Hướng về phía tôi mà bước tới
Trong làn mưa lạnh giá
Em nắm lấy đôi bàn tay tôi
Giọng nói ấy của em
Dịu dàng tựa mưa xuân
Ngấm vào trái tim tôi từng chút một”
Âm nhạc như len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Dường như tôi thực sự cảm nhận được cơn mưa rét buốt, nghe thấy được lời an ủi nhu hòa.
Tôi bất giác ngồi thẳng người dậy, cứ thế bị cậu hớp hồn.
Còn cậu thì chăm chú nhìn vào mắt tôi, tiếp tục giai điệu tuyệt vời:
“Và kể từ khi đó
Thỉnh thoảng tôi sẽ lại dầm mưa
Chỉ để chờ đợi em
Chờ đợi em
Chờ đợi em
Em ơi, khi nào thì em mới đến?”
Tôi nhìn thấy hình bóng phản chiếu của chính mình trong đôi mắt của Tử Dạ.
Thăm thẳm sâu bên trong đó có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy mãnh liệt, mà đến chính tôi cũng có thể cảm nhận được chấp niệm điên cuồng của cậu:
“Đừng thầm thì vào tai tôi
Xin hãy đến bên cạnh tôi
Dù em có ở nơi đâu
Tôi cũng sẽ tìm thấy được
Nhất định chúng ta sẽ lại gặp nhau
Bởi đó là câu thần chú nhiệm màu
Còn linh nghiệm hơn lời nguyện cầu cùng thần thánh”
Giọng ca của cậu bỗng chốc trở nên hồn hậu tựa một đứa trẻ đang ước nguyện:
“Những ngày chúng ta gặp mặt nhau
Xin hãy để mưa giăng kín lối
Cơn mưa ơi, làm ơn đừng dừng lại.
Để cho em không thể quay về nhà
Để cho em không muốn quay về nhà
Để cho em
Sẽ mãi mãi tựa vào vai tôi.”
Ngón tay thon dài của cậu nhẹ khảy những phím đàn cuối, tiếng dây đàn âm vang sượt qua tai tôi rồi ngừng lại.
Tử Dạ đã hát xong một bài.
Đưa tay lên tự vò rối tóc mình, cậu hỏi:
“Chị ơi, chị có thích không?”
Tôi sụt sịt đáp: “Quá xuất sắc luôn.
Chị chưa nghe bài nào tuyệt như vậy, giọng của em hay thật ấy… Bài hát này là em tự sáng tác à?”
“Là em hát lại từ bài Seasonal Rainfall của một ca sĩ người Hàn tên Thornapple.
Em đã thay đổi một chút lời bài hát cho giống với những trải nghiệm của em.”
Đây rõ ràng là một câu nói ẩn chứa thông điệp quan trọng, thế nhưng tôi như bị quáng gà, trong mắt chỉ có mỗi sự kích động:
“AAA! Tử Dạ, sao em có thể lãng phí tài năng như vậy chớ!!!”
Thế là tối hôm đó, cậu đã bị tôi lôi lôi kéo kéo đi vào trong công viên.
Tôi tự mình ảo tưởng: Tài năng của Tử Dạ có thể biến cậu trở thành một nghệ sĩ đường phố nổi tiếng.
Song, bởi do không có thiết bị âm thanh như micro và loa, chúng tôi lại đi đến một nơi rất xa nên không có thính giả quần chúng.
Rốt cuộc, dự định của tôi đã trở thành: cậu hát, tôi nghe.
Cậu hát đi hát lại bài hát về câu chuyện ngày mưa ấy.
Tôi nghe mãi, nghe mãi, tưởng như mùa mưa đã đến thật rồi.
Vào một buổi đêm ẩm ướt và u uất, tôi đã trông thấy bóng dáng một cậu nhóc rất mực đơn côi.Trên đường quay trở về, trời bất ngờ đổ tuyết, không khí bên ngoài rét buốt đến tận xương.
Hai chúng tôi đang đi trên con đường lát đá thì từ xa xa tôi liền trông thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ đứng trên cầu.
Bị dọa sợ khiếp vía, tôi hét không ra hơi:
“A! Có ma!”
Tử Dạ không cười nhạo mà lập tực chắn ngay trước mặt tôi, cậu cố kéo tôi đi về hướng khác.
Hành vi bất thường này đã khơi dậy sự tò mò trong lòng tôi.
Tôi đẩy cậu rồi ra, rồi tiến về phía trước vài bước.
Đó là một cô gái cao ráo với mái tóc đen dài đến thắt lưng.
Vào một ngày lạnh giá như thế này, cô gái lại mặc một chiếc váy đỏ hở lưng, đi một đôi giày cao gót, hai cánh tay trắng muốt nhợt nhạt như tờ giấy chống lên lan can cầu, trông mới thật tuyệt diễm làm sao.
Cô mải miết nhìn mặt hồ lạnh băng, cả người bất động như thể đã bị chết cóng thành một pho tượng điêu khắc.
Khoảnh khắc nhận ra người này, tôi liền hét to:
“NHÃ NHÃ!”
Cô gái quay đầu lại nhìn tôi, đích thật là Nhã Nhã.
Nhưng trông cô nàng khác hẳn so với lúc đầu gặp gỡ.
Lần trước, cô ấy mặc một bộ quần áo màu trắng rất thanh tú, trang nhã và thuần khiết.
Cô biết khóc, biết cười, thậm chí khi mặc lên người chiếc váy ngủ của tôi, trông cô hoạt bát đáng yêu hệt như một đứa trẻ.
Song, lần này, cô nàng không mảy may có chút tức giận nào, sắc mặt cô cứng ngắc như một con rối vô cảm.
“Sao cậu lại đứng ở đây? Sao cậu mặc đồ mỏng tang thế này?” Tôi chạy về hướng Nhã Nhã.
“Đừng đi qua đây.” Nhã Nhã nói, thanh âm của cô cực kỳ lạnh lẽo.
Không màng đến sự ngăn cản của Tử Dạ, tôi chạy một mạch đến bên cạnh Nhã Nhã rồi nắm lấy tay cô nàng và hỏi:
“Nhã Nhã, cậu còn giận mình sao? Không biết cậu có nhận được email của mình hay chưa…? Cám ơn cậu lần trước đã giúp mình tìm việc làm, cám ơn cậu tặng mình sợi dây chuyền.
Cậu còn chưa nói với mình lý do tặng mình mặt dây đó? Có chuyện gì đã xảy đến với cậu vậy…?”
Tôi chưa dứt lời thì đã nghe Nhã Nhã nói:
“Nếu từ đây mà nhảy xuống dưới thì có thể kết thúc được hết thảy hay không?”
Vết sẹo trên cổ của Nhã Nhã giống như một con côn trùng gớm ghiếc đang chui rúc bên dưới làn da.
Tôi chợt phát hiện ra váy của cô bị vấy máu.
Nhã Nhã quả thực khiến tôi hoảng sợ:
“Cậu đang nói tầm bậy gì đấy? Rốt cuộc có chuyện gì làm cậu nghĩ quẩn vậy? Cậu bị thương ở đâu?”
Nhã Nhã nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt thâm quầng và trống rỗng.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy, một mùi thơm kỳ dị tỏa ra từ cơ thể cô nương theo cơn gió xộc thẳng vào khoang mũi tôi:
“Tôi đã từng rất yêu hắn ta.
Khi hắn phản bội tội, tôi hận đến mức muốn phá hủy tất cả… Hôm nay, tôi trông thấy một người đàn ông phóng đãng đang hú hét kinh hãi trên sàn nhà, chấp niệm bấy lâu nay bỗng chốc tan biến.
Rõ ràng là tôi đã báo thù được rồi, thế nhưng tôi lại không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Chẳng lẽ tiếp tục thế này, sống lay lắt qua ngày như một cái xác không hồn kéo dài chút hơi tàn còn sót lại? Có gì thú vị đâu? Phải làm sao để kết thúc hết mọi thứ đây?”
Tôi vô cùng hoảng hốt nên không có sức để quan sát biểu cảm hiện tại của Tử Dạ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy Nhã Nhã? Cậu đừng như vậy mà có được không? Tụi mình về nhà trước nhé…”
“Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.” Nhã Nhã đột nhiên cất tiếng.
“Vậy có nghĩa mọi chuyện xuất phát từ tên cặn bã đã ngoại tình kia sao?! Phụ nữ tụi mình sao lại có thể kết liễu cuộc đời vì bọn đàn ông khốn nạn ấy được? Nhã Nhã sao cậu lại khờ vậy? Cuộc đời này vẫn còn rất nhiều niềm vui, rất nhiều nơi hấp dẫn để đến, rất nhiều món ngon để thưởng thức, còn có rất nhiều trai đẹp đang đợi cậu đến ‘sủng hạnh’.
Sao cậu lại đóng đinh chính mình vào một tên khốn thế!” Tôi càng nói càng tức tối.
Nhã Nhã nhìn tôi, sương giá lạnh lẽo trên gương mặt cũng dần tan.
Nhân lúc còn cứu vãn được, tôi bèn cởi áo khoác ra khoác lên người cô nàng:
“Dù có chuyện gì đi nữa, tụi mình bình tĩnh lại trước có được không? Về nhà sưởi ấm với mình nhé!”
Thực ra thì chiều hôm ấy tôi đã lướt một tin tức trên hot search, chỉ là tôi đã quên bẵng nó đi.
Trên hot search có bài báo với tựa đề:
“Một người đàn ông mất tích một cách bí ẩn tại biệt thự, tình nhân đồng tính của ông ta báo với cảnh sát rằng trong nhà có quỷ.”.
Danh Sách Chương: