Dịch: Amelie.Vo
Thân xác bị chiếm dụng bởi người khác thì có trải nghiệm như thế nào?
Đầu tiên: Tôi không được toàn quyền kiểm soát cơ thể của chính mình.
Cảm giác đó giống như khi bị tàn tật: bất cứ hành động đơn giản nào được coi là đương nhiên nào cũng đều trở nên xa lạ với tôi, bởi vì tôi cần phải đi xin sự đồng ý của người khác.
Tôi muốn bước bằng chân trái nhưng cô ta lại muốn bước bằng chân phải.
Vì vậy, cơ thể tôi vừa đứng lên đã ngã huỵch xuống đất.
Tôi muốn ăn đồ ăn vặt nhưng cô ta lại không cho phép tôi ăn.
Tôi muốn đi ngủ, nhưng cô ta lại lăn qua lăn lại làm tôi ngủ không được.
Nói về vấn đề này, Ân Tử Nhã đã an ủi:
“Hai linh hồn cần phải đồng điệu với nhau.
Không bao lâu cậu sẽ quen với nó.”
Chuyện thứ hai: Tôi hoàn toàn mất hết quyền riêng tư.
Bất luận là thân thể hoặc bí mật sâu kín trong lòng, tôi đều không cách nào giấu được, cứ thế phơi bày toàn bộ trước mặt cô ta.
Vĩnh viễn cô ta sẽ là một quỷ hồn đeo bám tôi, cơ hồ biến thành nhân cách thứ hai mà tôi không tài nào thoát ly được.
Hết thảy những ý nghĩ, nỗi sợ hãi cùng bí mật trong tôi đều bị cô ta khám phá.
Rất dễ thấy, cô ta cực kỳ thích những bí mật đó cùng với cách mà tôi phản ứng lại.
Trong những đêm dài đằng đẵng đầy tăm tối, những ngón tay quen thuộc mà xa lạ ấy sẽ xâm nhập vào sâu bên trong tựa một cơn ác mộng khủng khiếp không thể nào tránh thoát.
Ân Tử Nhã nói:
“Cưng ơi, cậu không cảm thấy trạng thái này của tụi mình là hoàn mỹ tuyệt đối sao? Sự kết hợp toàn vẹn nhất chính là dung hợp hoàn toàn hai cá thể khác biệt.
Không ai có thể chia cắt chúng ta được, như vậy không tốt à?”
Cô ta tự nói rồi tự cảm động:
“Nếu như dùng nhân cách để phân định hai người chúng ta, thì cậu sẽ là nhân cách chính, còn mình sẽ trở thành nhân cách phụ được sinh ra vì cậu.
Mình sẽ khiến cho cuộc sống của cậu trở nên tốt đẹp hơn.
Hãy tin tưởng mình nhé.”
Chúng tôi đi đến chỗ làm.
Nếu như trước đây tôi đọc không hiểu tài liệu, nói không thạo ngoại ngữ, nghĩ không ra chiến lược, thì Ân Tử Nhã có thể thực hiện lưu loát được mọi thứ.
Cô ta thông minh, lanh lợi, chuyên nghiệp và hào phóng.
Tất cả tài hoa, giáo dục, kinh nghiệm cùng kiến thức của cô ta đã khiến cho cái vỏ “Châu Minh Huyên” trở thành tâm điểm của đám đông.
Giám đốc đã nói chuyện với tôi rằng ông ta rất coi trọng tôi, muốn cho tôi một cơ hội để thăng chức và tăng lương.
Chị thư ký: “Không ngờ em lại lợi hại như vậy! Chỉ cần nói hai câu là đã xử đẹp ông khách ghê gớm kia rồi? À mà, sao trình độ tiếng Đức của em lại tăng vọt thế? Giọng tiếng Anh nghe không ra khẩu âm châu Á luôn!”
Những đồng nghiệp xung quanh tôi tỏ ra ngại ngùng:
“Dạo này thấy em có gì đó khang khác nha.
Cũng là cùng gương mặt này nhưng thần thái lại thay đổi 180 độ.
Đặc biệt là dáng vẻ em chăm chỉ làm việc khiến cho tụi chị muốn ‘cong’ luôn rồi.”
Toàn bộ những người trước đây không thích tôi, không coi trọng tôi, đều đã bắt đầu để ý và yêu thích tôi.
Chỉ mới vỏn vẹn một tháng mà tôi đã có quyền phát biểu.
Những ước mơ về công việc tương lai từ từ nằm gọn trong tầm với.
Đứng bên ô cửa kính trong suốt, tôi nhìn phố thị phồn hoa đang dần chìm trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Ân Tử Nhã nói bên tai:
“Mình bảo đảm với cậu, chỉ trong vòng ba năm, sẽ mua một căn biệt thự bên bờ biển yêu thích của cậu, xây một vườn hoa thật to và nuôi chó nuôi mèo.”
Sau đó cô ta lại tự hào khoe với tôi:
“Thực ra thì mình cũng có một dự án riêng trong tay, nếu thuận lợi thì nó có thể được thực hiện trong vòng một năm.
Đến lúc đó, Huyên Huyên của chúng ta sẽ trở thành ‘bà chủ Châu’ rồi nha.”
“Là cậu làm, chứ không phải tôi.” Tôi nhàn nhạt đáp.
“Có gì khác biệt đâu nè cưng, lâu lắm rồi mình chưa thấy cậu cười á.”
“……”
“Mai là một ngày đặc biệt.
Mình có thể giúp cậu hiện thực hóa mọi mong muốn của cậu.
Cậu muốn gì nào?”
“Tôi muốn Tử Dạ.” Tôi đáp.
Rõ ràng tôi thật sự rất nhớ Tử Dạ, nhưng cơ thể này lại đang chống đối tôi.
Tôi đã không được gặp Tử Dạ hơn cả tháng nay rồi.
Cậu đang ở đâu? Cậu như thế nào? Cậu có ổn không?
“Tôi muốn Tử Dạ.
Cậu có thể để cho tôi ở bên cậu ấy được không?” Tôi hỏi.
Quả nhiên, Ân Tử Nhã liền trầm mặc.
Lần này, cũng mất khá lâu, cô ta mới cất tiếng:
“Cậu đã có mình rồi, nên sau này bắt buộc phải quên nó đi.”
Quên Tử Dạ ư?
Tôi bỗng chốc suy sụp:
“Cho nên là, tôi không thể khống chế được cơ thể của mình! Không có một không gian riêng tư! Làm bất cứ việc gì cũng không cần tới tôi! Bây giờ tới quyền được lựa chọn cũng không có! Đây chính là lý tưởng của cậu đấy à?”
Nhã Nhã: “……”
Tôi: “Không sai! Cái gì cậu cũng giỏi hơn tôi.
Ai ai cũng thích cậu.
Vậy thì sau này, cậu hoàn toàn thay thế tôi, không một ai còn nhớ tới tôi, con người thật của tôi cũng từ từ biến mất.
Ân Tử Nhã, sao cậu không lập tức giết tôi luôn đi, mà phải lựa chọn phương thức xử tử giày vò như vậy? Sao cậu tàn nhẫn thế?!”
Cô ta điên cuồng gầm gừ:
“Mình sẽ luôn nhớ cậu, cho nên cậu chỉ được phép có một mình mình.”
“Cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi? Cậu dựa vào cái gì mà chiếm đoạt thân thể tôi? Cậu dựa vào cái gì mà tách tôi ra khỏi Tử Dạ?! Tôi nói cho cậu biết, tất cả những thứ đó đều là thứ mà cậu muốn có, không phải là thứ mà tôi muốn có! Kiếm được bao nhiêu tiền cũng vậy, căn bản là tôi không cần, bởi vì nó không phải là của tôi! Tôi muốn những thứ thuộc về tôi! Dù tôi có nghèo kiết xác cũng chẳng nhằm nhò gì hết! Tôi chỉ cần Tử Dạ của tôi mà thôi!”
Cô ta bắt đầu la hét khiến đầu tôi choáng váng:
“CHÂU MINH HUYÊN, rốt cuộc cậu muốn cái gì?! Đã cho cậu sự sống rồi, cậu không những không cảm kích tôi mà còn thống hận tôi! Cho cậu tự do thì cậu không muốn! Chỉ bởi vì muốn mang lại cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi chưa từng được một ngày yên giấc.
Trong đầu tôi chỉ có mỗi mình cậu, mà cậu lại mắng tôi! Ngày nào cậu cũng chỉ nghĩ tới Ân Tử Dạ! Ân Tử Dạ! Ân Tử Dạ! Rốt cuộc nó tốt hơn tôi ở chỗ nào? Bởi vì nó là đàn ông à? Bởi vì nó khiến cậu sung sướng hơn sao? Nhưng mà không đúng nha, cậu quên ba ngày ba đêm ấy, cậu đã bị…”
“CẬU CÂM MIỆNG LẠI CHO TÔI.”
Sau đó, tôi mất đi ý thức.
Lúc tỉnh dậy, tôi nghe được tiếng khóc thút thít đứt quãng của Ân Tử Nhã, khóc rất đau lòng.
Cô khóc rất lâu và rất lâu, lâu đến nỗi tôi gần như quen luôn với tiếng khóc đó.
Tôi cảm thấy tiếng khóc nỉ non ấy nghe như tiếng hát ru vậy.
Và thế là tôi cứ gật gà gật gù, không nói một lời nào, lúc tỉnh lúc ngủ.Đến tận khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng Ân Tử Nhã cũng ngừng khóc.
Giọng nói của cô đã hồi phục lại như bình thường:
“Huyên Huyên, hôm nay chúng ta không cần phải làm gì cả, chỉ trang điểm thật đẹp rồi ra ngoài chơi nhé có được không?”
Tôi thực sự không còn muốn đáp lời nữa.
Dù sao thì quyền quyết định cũng nằm hết trong tay cô ta, tôi có nói gì cũng vô dụng.
Ngồi trước gương, Ân Tử Nhã dùng tay phải trang điểm từ lông mày đến môi một cách linh hoạt và tỉ mỉ.
Cô ngâm nga một giai điệu không rõ, hình như tâm trạng đang rất tốt.
Sau đó cô chậm rãi chải đầu, từ chân cho đến ngọn tóc.
Cô ta lấy sợi dây chuyền từ trong ngăn kéo rồi cẩn thận đeo lên cổ tôi:
“Quả nhiên sợi dây chuyền này hợp với Huyên Huyên nhất.
Đẹp ơi là đẹp!”
Lục lọi trong tủ một hồi, cô liền chọn một chiếc váy dài màu trắng:
“Mặc cái này đi.”
Ngày hôm nay thời tiết đẹp đến lạ thường.
Bầu trời xanh trong vắt, tựa như không khí cũng hóa thành màu xanh.
Tay cầm chiếc dù che nắng, tôi/cô ta lững thững đi bộ xuống phố.
Ánh nắng mặt trời mạ một lớp màu vàng kim trên nóc các tòa nhà.
Chúng tôi đã mua một cây kẹo bông gòn.
Tôi/cô ta cắn một miếng thật to:
“Ngọt quá đi.”
Cảm nhận được làn gió ấm áp thổi ngang qua, Ân Tử Nhã bỗng thì thào hỏi:
“Huyên Huyên, cậu có biết mình yêu cậu từ bao giờ không?”
“Lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu, cậu đang cầm một bó hoa hướng dương thật lớn tông thẳng vào mình.
Sau đó, cậu bảo cậu là nhân viên của tiệm trà sữa, sẽ mời mình một ly miễn phí.
Nào ngờ, vừa hay ông chủ tiệm đi ngang qua.
Thế là cậu liền bị mắng cho một trận ra trò.
Lúc ấy mình nghĩ, sao trên đời này lại có một cô gái khờ khạo như vậy?”
“Một mình cậu còn sắp không lo nổi cái thân mà vẫn muốn giúp đỡ người khác.
Cậu mạo hiểm tính mạng cứu mình trong con hẻm đó, lại còn ngốc nghếch đưa mình về nhà.
Vậy mà trước đến nay cậu lại chưa bao giờ nghĩ mình đang lừa cậu.”
“Mình vốn đã định mau chóng giết chết con mồi là cậu như những kẻ khác.
Thế nhưng mình lại không cách nào ra tay được.”
“Tình cảm của mình lẽ ra đã đóng băng từ lâu, thế nhưng cậu luôn làm mình dao động.”
“Ừ thì, mình là một Ân Tử Nhã không có tuổi thơ.
Chính cậu là người đã cho mình những trải nghiệm hạnh phúc mà trước giờ chưa từng có.
Cậu đưa mình đi chơi công viên giải trí, tụi mình cùng nhau ngắm biểu diễn nhạc nước kỳ ảo.
Bên cạnh cậu, mình như được trở lại thành một cô gái nhỏ vô tư.”
“Cậu quá thuần khiết, quá trong sáng, quá ấm áp.
Cậu giống như một bông hoa hướng dương đẹp đẽ, tuyệt vời.
Trong khi đó, mình đã thối nát từ trong ra ngoài.
Cậu và mình khác nhau một trời một vực.
Mỗi một ngày trôi qua, mình lại càng muốn có được cậu.”
“Đã có rất nhiều, rất nhiều lần mình tự nhủ với chính mình, rằng hãy từ bỏ đi, hãy đi chết đi.
Thế nhưng cậu lại cho mình thêm hy vọng, cậu khiến mình muốn được sống tiếp.
Cái đêm cậu hôn lên trán mình, mình đã nghĩ về nó tận mấy ngày tiếp theo.
Cậu tặng mình chiếc khăn đan tay, nó thực sự rất ấm, nhưng mà mình…”
Ân Tử Nhã cứ nói rồi lại nói.
Sau đó, cô đột nhiên bật cười:
“Xin lỗi nhé, cậu không thích nghe mình nói chuyện.”
Cô lấy ra một cặp tai nghe và nhét chúng vào hai lỗ tai.
Một bản nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, che lấp đi thanh âm của Ân Tử Nhã.
Kế tiếp, tôi không nghe được cô ta nói những gì.
Ngày hôm đó, tôi/cô ta cùng đi xem một bộ phim với bỏng ngô và nước ngọt mua tại rạp.
Xem phim xong, chúng tôi đi đến trung tâm mua sắm và mua rất nhiều quần áo.
Chúng tôi xem người ta thổi kẹo đường những mười phút đồng hồ rồi mới rời đi.
Sau đó, cả hai lượn xem kha khá những cửa hàng quần áo.
Cô nàng rất vui, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì.
Đối với tôi mà nói, hết thảy đều mơ hồ hệt như một giấc mơ.
Những thứ này vừa giống như do chính tôi tự mình trải nghiệm, mà cũng vừa giống như không hề liên quan gì đến tôi.
Bài hát kia cứ văng vẳng bên tai.
Rất lãng mạn.
Rất êm dịu.
Tôi nghĩ rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, tôi nhất định sẽ mau chóng biến mất khỏi cõi đời.Sau khi tỉnh dậy, hai chúng tôi đã về tới nhà.
Trên người tôi mặc bộ đồ ngủ và chân để trần đứng trên sàn gỗ.
Trước mắt có một ly rượu vang đỏ đã uống được một nửa, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp căn phòng.
Tôi cảm thấy cực kỳ tỉnh táo.
Kể từ khi bị nhập, hiếm khi nào tôi có được cảm giác tỉnh táo như thế này.
Hơn nữa, hành động cũng tự do hơn.
Ngón tay tôi xoa nhẹ mặt dây chuyền.
Cái chạm khẽ thô ráp và lạnh lẽo bỗng khiến tôi nhớ đến những gì bác Vinh đã nói.
“Cho dù là quái vật hung tợn, đáng sợ và tàn nhẫn thì cũng sẽ có điểm yếu.
Có thể là một bộ phận nào đó, hoặc là một đồ vật nào đó có thể khống chế hoàn toàn được nó.”
Tôi hỏi:
“Ân Tử Nhã, cậu có đó không?”
Ân Tử Nhã: “Mình ở đây.”
Tôi: “Mặt dây chuyền này quan trọng cỡ nào đối với cậu?”
Ân Tử Nhã: “Mình từng nói với cậu, nó chính là mình.
Còn về phần quan trọng cỡ nào hử? Ừm thì đại loại có thể xem nó như là trái tim.”
Tôi: “Thật à?”
Tôi giựt sợi dây chuyền ra và đặt nó lên trên bàn.
Sau đó tôi mở ngăn kéo và lấy ra con dao gấ.
Tôi gạt khóa an toàn và cầm con dao đâm thẳng xuống mặt dây chuyền.
Tôi nghe thấy tiếng rít gào chói tai và vụn vỡ.
Cả người tôi run lên, thế giới xung quanh như đang xoay vần.
Sau lưng tôi cơ hồ nứt toác, có thứ gì đó bị kéo hẳn ra ngoài…
Và thứ bị kéo ra đó, chính là Ân Tử Nhã.
Khuôn mặt của cô ta đã không cách nào nhận diện được.
Mái tóc đen và những nhành cây khô chết quấn lấy nhau, da thịt mục nát, thân thể thối rữa.
Cô ta ôm đầu gào thét và lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt rúm ró như đang trải qua nỗi đau đớn tột cùng.
Trên ngực cô ta, vị trí trái tim đã bị lủng một lỗ to tướng, không thể hồi phục lại được.
Kế tiếp, thanh âm la hét liền biến mất.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen hun hút không hề có tròng trắng.
Hai bên mắt chảy ra hai dòng huyết lệ.
Những nhành cây chết run rẩy cố quấn lấy tay chân tôi một cách vô lực, cứ quấn quanh rồi lại rơi ra.
Song, chúng vẫn kiên trì thực hiện đi thực hiện lại một động tác dai dẳng.
Thế mà Ân Tử Nhã lại cười:
“Huyên Huyên à… cuối cùng…thì…cậu…cũng…ra tay… Mình…đã đợi…rất lâu rồi.”
“Hãy cùng đi ngắm…’khu rừng nhỏ’ của mình…một lần chót nhé.”
Giây tiếp theo, tôi liền bị cuốn vào thế giới của Ân Tử Nhã:
——————–
Có một gia đình đang lái xe trên đường núi quanh co khúc khuỷu, lượn qua lượn lại trong rừng cây rậm rạp như một con thoi.
Bọn họ đậu xe tại một bãi đất trống rồi tiến sâu vào trong khu rừng với những chiếc túi lớn nhỏ, hẳn là đang đi cắm trại.
Ân Tử Nhã khoảng 16-17 tuổi đang cùng cha đi ở phía trước, đằng sau là người mẹ đang dắt theo Ân Tử Dạ tầm 8-9 tuổi.
Ân Tử Nhã lạnh nhạt hỏi:
“Sao lại phải dắt thằng oắt này theo?”
Cha: “Đã bảo rồi, nó là em trai con.”
Ân Tử Nhã: “Tôi không có dễ bị bắt nạt như mẹ tôi đâu!”
Người cha bật cười.
Ông đeo một cặp mắt kính có dây màu vàng kim, dáng vẻ hết sức hào hoa phong nhã.
Ông bảo:
“Trước đây lúc con còn nhỏ, chắc cũng nhỏ cỡ Tử Dạ bây giờ, bố cũng đưa con đến khu rừng này, có còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, tôi suýt chút đã chết đuối đấy.”
“Ai kêu con cứ nhất quyết muốn đi bắt cá nhỏ, đã bảo ở dưới nước rất nguy hiểm mà.”
Nhắc lại những kỷ niệm ấu thơ đã phần nào hòa hoãn bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con.
Cả gia đình đi vào sâu trong khu rừng, tìm một khoảng trống và dựng lều.
Bọn họ lắp đặt chân máy ảnh, chọn chế độ chụp tự động rồi chụp một bức ảnh gia đình.
Mẹ: “Ân Tử Nhã, con không cười một chút được hay sao?”
Ân Tử Nhã: “Tại sao con lại phải cười chứ? Thế này mà mẹ cũng cười nổi cơ à?”
Mẹ: “Đó là lỗi của bố con và người phụ nữ kia, có liên quan gì đến đứa nhỏ này đâu.
Vả lại, người phụ nữ đó cũng đã…”
Cha: “Con nó còn ở ngay đây!”
Thế nên cuộc trò chuyện bèn dừng lại.
Chừng như Ân Tử Dạ cũng đã hiểu.
Ân Tử Nhã khoanh tay lại, bộ dáng ra chiều không vui.
Tối đến, người mẹ bèn giục:
“Nhã Nhã, mau đi ngủ đi con.”
Ân Tử Nhã: “Con không muốn ngủ trong lều.
Con tự lên xe nằm ngủ.”
Cha: “Ừ, trong xe cũng có chăn, vào đó ngủ cũng được.
Ở đây nhiều muỗi lắm.”
Người mẹ thở dài:
“Vậy ông đưa nó qua đó ngủ đi.”
Người cha đưa Ân Tử Nhã lên xe, chu đáo giúp cô hạ ghế xuống, rồi lấy một tấm chăn bông từ trong cốp ra và đắp cho Ân Tử Nhã:
“Thôi ráng ngủ đêm nay, có gì cần thì gọi cho bố nhé.”
Một lần nữa, tâm trạng Ân Tử Nhã lại tốt lên.
Cô cười nói:
“Bố ơi, con thấy lần này bố đối xử với con thật tốt.
Trước đây bố toàn lạnh nhạt, chiều hôm nay đi câu cá, bố còn cười với con những ba lần.”
Cha: “Vậy sao? Con là con gái rượu của bố, không tốt với con thì tốt với ai đây?”
“À vâng!” Đương tuổi vị thành niên, Ân Tử Nhã có chút ngượng ngùng, bèn vội nói với bố: “Vậy thôi chúc bố ngủ ngon.
Bố mau về đi, con trai cưng của bố còn đang đợi bố đấy.”
“Điện thoại con sắp hết pin rồi à?” Người cha hỏi.
“Vâng.
Phiền chết đi được.”
“Ngày mai mình tìm một nhà trọ để dừng rồi sạc điện thoại.”
Người cha đóng cửa xe lại rồi rời đi.
Ân Tử Nhã ngủ rất yên bình bên trong xe.
Tuy nhiên, dần dà cô bắt đầu trằn trọc trở mình, mồ hôi nhễ nhại.
“Nóng quá đi mất.” Cô lẩm bẩm.
Cô định mở cửa sổ ra, nhưng bỗng phát hiện… Cửa sổ không mở được!
Cô dùng sức để mở cửa xe… Nhưng cửa không mở được! Cô mò mẫm mở những cánh cửa khác… Chúng cũng không mở được nốt!
Cô bất giác nhận ra rằng mình đã bị nhốt ở trong xe.
Chiếc xe đã trở thành một cái nồi hầm.
Mồ hôi của cô chảy ra như tắm.
Cô dần cảm thấy thiếu hụt oxy.
Cô gọi điện cho cha, nhưng không ai bắt máy.
Gọi điện cho mẹ, nhưng máy đã tắt nguồn rồi.
Cô định báo cảnh sát, nhưng điện thoại chợt hết pin.
Cô giãy giụa bên trong xe, từ trạng thái sinh khí dồi dào cho đến khi thoi thóp chỉ còn một hơi thở.
Nửa đêm, cô nhìn thấy cha mình đến.
Cô điên cuồng đập cửa kêu cứu.
Người cha đứng trước xe chứng kiến cảnh cô vật lộn bên trong, thế nhưng ông chỉ phớt lờ rồi quay trở về lều trại.
Hình như ông ta chỉ đến để xem thử con gái mình đã chết rồi hay chưa.
Vào khoảnh khắc này, hồi ức chết đuối năm bảy tuổi chợt lóe lên trong đầu Ân Tử Nhã.
Cha đứng ở trên bờ nhìn chăm chăm con gái nhỏ của mình vẫy vùng dưới nước, giọng nói ác độc:
“Mày hoàn toàn không phải con gái tao.
Mày là hiện thân của con mụ phụ thủy đó.
Đừng hòng làm hại tao, tao muốn giết chết mày!”
Ân Tử Nhã vừa khóc lóc vừa kêu gào bên trong xe, nhưng không có bất kỳ ai chú ý đến.
Cô tìm tất cả những thứ có thể sử dụng để đập vỡ cửa kính xe.
Cuối cùng, cô cũng đã đập vỡ được cửa sổ.
Cả người cô bê bết máu.
Cô loạng choạng nhặt những mảnh thủy tinh và đi vào sâu trong rừng.
Trên khoảng đất trống, ngọn lửa trại vẫn đang leo lắt cháy.
Còn người cha “hiền từ” đang ngủ rất say.
Bên cạnh ông là đứa con trai ruột nằm cuộn tròn.
Đó là một đứa con trai sẽ không bao giờ khiến ông ta sợ hãi.
Thật tuyệt vời biết bao!
Ân Tử Nhã cầm mảnh vỡ thủy tinh và đâm thật mạnh vào cha của mình.
Đúng lúc này, có tiếng khóc con trẻ vang lên, nghe đinh tai nhức óc.
Người đàn ông gọi là “cha” kia giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy chiếc lều đã bị lật tung.
Máu me loang lổ khắp nơi dưới ánh lửa bừng bừng.
Con trai và vợ ông vẫn nguyên vẹn.
Chỉ có Ân Tử Nhã đã biến mất rồi.
——————–
Những nhành cây khô héo của Ân Tử Nhã đã không còn quấn lấy tôi nữa.
Chúng lần lượt bị vỡ ra nát vụn.
Thanh âm của cô nghẹn ngào và đứt quãng, như thể mỗi một câu nói đều cần phải thở lấy hơi một lần.
“Năm bảy tuổi, bố muốn giết chết mình.
Mình cứ ngỡ mình không phải con gái ruột của ông ấy mà là người phụ nữ ông ta sợ hãi nhất.
Thế nên ông liền lên kế hoạch dìm chết mình.
Tiếc là không thành công.
Năm mình mười bảy tuổi, ông ta đã có đứa con trai yêu dấu của riêng ông, nên lại định giết mình một lần nữa.
Ông ta muốn để mình chết ngạt ở trong xe.”
“Đúng là mình có một phần ký ức của bà ta.
Nhưng mình thực sự không phải là người phụ nữ đó.
Mình là Ân Tử Nhã! Mình là Ân Tử Nhã mà! Mình không phải là bà cố, tại sao bọn họ không ai nhìn thấy được mình? Tại sao bọn họ không ai chịu tin mình? Bố mình muốn giết mình, mẹ mình sẽ mãi mãi không bao giờ giúp đỡ mình, bà nội mình không nhìn nhận mình, còn chồng mình thì lại phản bội mình.
Tại sao lại như vậy?”
“Có đôi khi mình nghĩ, nếu mình chết ở tuổi 17 trong khu rừng đó mới là cái kết đẹp đẽ nhất.
Chí ít khi ấy mình vẫn còn là một người bình thường.
Còn sau đó, mình đã dần biến thành một con quái vật.”
“Bây giờ mình chết vào năm nay, ở tuổi 27, mình cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Có điều, mình nghe nói lệ quỷ nghiệp chướng nặng nề sẽ bị đày vào địa ngục Vô Gián, nên mình sợ lắm.
Hahahaha, mình cũng biết sợ hãi mà.”
Cơ thể thối rữa của Ân Tử Nhã đổ ập xuống, dường như mỗi tế bào đều đang hoảng hốt kêu gào.
Sức mạnh đã từng là vô hạn giờ đây nhanh chóng thu nhỏ lại.
Lẽ ra tôi nên hận cô ấy, bởi vì cô đã chiếm lấy thân thể tôi, là cô đã đe dọa tính mạng tôi, là cô đã cưỡng ép tách tôi khỏi Tử Dạ.
Nhưng giờ phút này, tôi chợt nhận ra bản thân không cách nào chấp nhận nổi chuyện cô nàng sẽ biến mất ngay trước mắt mình, nhìn cô tan ra một cách đầy đau khổ, nhìn cô bị lôi vào địa ngục!
Tôi bỗng dưng nhớ đến cái hôn từ biệt vào má mình ngày hôm ấy.
Nhớ đến bóng lưng cô đơn của người con gái bị tôi bỏ rơi.
Nhớ đến nụ cười rạng rỡ và duyên dáng của cô.
Nhớ đến tất cả những lời cô từng nói, bao gồm cả đáp án của trò chơi:
“Có thể yêu tôi được không?”
Trái tim tôi tưởng như đã chết từ lâu bỗng thấy nhói đau, càng lúc càng đau buốt như có ai dùng đâm vào nó.
Tôi ôm chặt lấy cô nàng:
“Nhã Nhã, mình phải làm sao bây giờ?”
Những nhành cây khô chết đang nuốt chửng cơ thể của Nhã Nhã.
Một người con gái từng cao ráo xinh đẹp giờ chỉ còn lại một nửa cơ thể.
Ngay cả giọng nói ngọt lịm như mật cũng đã triệt để phai tàn, nghe như một cụ già cằn cỗi đối mặt với tận cùng của thế gian:
“Đã rất lâu rồi cậu không gọi mình là Nhã Nhã.”
“Mình thật sự rất thương cậu, nhưng mình lại không biết cách yêu thương một người.
Xin lỗi cậu, bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai yêu thương mình cả.”
Lúc này đây, tôi không cầm nổi nước mắt nữa.
Tôi cứ thế òa lên khóc nức nở:
“Sao cậu lại nhẫn tâm như vậy? Sao cậu lại như vậy với mình? Tụi… tụi mình vốn dĩ là bạn tốt của nhau mà? Mình vốn cực kỳ thích cậu.”
Nhã Nhã muốn chạm vào tôi, nhưng bàn tay cô đã tiêu biến.
Cô nàng chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt còn vẹn nguyên duy nhất, như thể chỉ muốn chạm khắc thật sâu hình ảnh cuối cùng của tôi vào trong đáy mắt của chính mình.
“Cười một cái đi nè.
Chúc mừng sinh nhật nhé, Huyên Huyên.”
Tôi còn chưa kịp đáp lời thì Nhã Nhã đã biến mất khỏi vòng tay tôi.
Đến cả mặt dây chuyền kia, cũng không còn tồn tại.
Hôm ấy là ngày sinh nhật của tôi – ngày 31 tháng 8..
Danh Sách Chương: