Hức hức… hức hức hức… cứu tôi với…
AAAAAA…
Ta đói rồi…
Đau quá đi…
Quay lại đây! Đừng đi mà!
ẦM!
Cho dù là người dễ ngủ như tôi cũng không tránh khỏi việc bị đánh thức bởi thứ tạp âm hỗn loạn và quỷ dị này. Tôi nhìn đồng hồ, lại là 3:40.
Tôi dỏng tai lên lắng nghe, liền nhận ra tạp âm đã nhỏ dần, tiếng khóc thút thít cũng trở nên mơ hồ, tiếng cãi nhau nghe cũng không còn rõ ràng nữa.
Tôi định tiếp tục ngủ, thì lại nghe thấy tiếng kéo lê vật nặng từ phải sang trái, cực kỳ chậm, cực kỳ chậm, rột roạt…rột roạt…
Âm thanh này chắc chắn không thể nào là từ tầng trên truyền xuống được. Vậy thì hẳn là hàng xóm hoặc là tầng dưới thôi? Nửa đêm nửa hôm làm cái quái gì vậy nhỉ? Dọn nhà à?
Tôi mở cửa định ra ngoài mắng vốn một phen. Nhưng cửa vừa mở, ngoại trừ tiếng ve kêu cùng tiếng gió ra, thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ngược lại còn rước thêm mấy con muỗi vo ve vo ve, thật tức chết tôi mà!
Thế là tôi quyết đoán bật đèn bắt muỗi lên, nằm trên giường “ôm cây đợi thỏ”.
Nhưng lần này mấy con muỗi giảo hoạt biến mất một cách vi diệu, như ẩn thân vào một không gian huyền bí nào đó.
Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, chỉ thấy chiếc đèn trần hình tròn u ám xám xịt, bên trong còn chứa thi thể của một con thiêu thân khô queo khô quắt. Giấy dán tường cũ kỹ màu vàng nhạt có vài hoa văn cổ điển như dây leo không ngừng lan rộng. Bởi vì trần nhà bị dột nước nên trông nó càng thêm loang lổ, phối hợp giữa các màu da cam, nâu sẫm cùng xanh lá đậm trộn lẫn, khiến tôi nhớ lại “giọt máu” ngày hôm qua mang theo mùi gỉ sắt nồng đậm.
Tôi nheo mắt quan sát hoa văn trên giấy dán tường. Từ một điểm, nó dần dần khuếch trương, sau đó xoay tròn rồi thu nhỏ lại, nhìn một hồi giống như là… một con mắt.
Hết con mắt này đến con mắt khác.
Một con mắt tự xoay tròn và chuyển động!
Một cái bóng đen xẹt qua. Nhanh như chớp, tôi đưa tay đập “bẹp”, kết thúc một sinh mệnh!
Aiz! Đi ngủ thôi!
Khi trời bên ngoài tờ mờ sáng, tôi rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ…
Tiếng tạp âm nửa đêm quấy nhiễu tôi suốt một tuần ròng rã. Một người bình thường sức khoẻ có tốt cách mấy đi chăng nữa cũng sẽ bị giày vò đến uể oải rã rời. Tôi không chắc lắm về vấn đề tiếng ồn phát ra từ nơi đâu, thế nên tôi ôm một cặp mắt thâm quầng đi gõ cửa nhà hàng xóm kế bên và tầng dưới.
Bà cụ nhà bên cạnh nghe tôi hỏi xong, chỉ nhàn nhạt trả lời:
“Tôi sống ở đây có một mình, bộ cô nghe giống tiếng của tôi lắm hay sao mà hỏi?”
Hai vợ chồng tầng dưới thì bảo:
“Hai vợ chồng anh mười hai giờ là ngủ mất tiêu rồi, nào có nghe thấy tiếng động gì đâu?”
Tôi đờ mặt ra: “Nhưng mà âm thanh đó không thể nào phát ra từ tầng trên được? Bên trên không phải là mái nhà sao?”
Hẳn do gương mặt tôi trông ngơ ngác đáng thương quá mức, bà vợ liền bảo: “Con sống ở nhà 602 đúng không? Nhà đó có ma từ trước đến giờ đấy, con nên sớm dọn đến nơi khác đi.”
Dứt lời, hai vợ chồng liền khoá cửa lại, không bao giờ mở cửa nói chuyện với tôi nữa.
Thế nhưng, từ khi học cấp ba, tôi đã bị nhồi vào đầu tư tưởng “Vật chất quyết định ý thức” (Mác – Lênin), mấy chuyện mê tín này làm gì có khả năng “tẩy não” được tôi.
Tôi bỏ ra 5 tệ để mua bông nút tai. Ừ thì cũng khá hữu dụng đấy chứ. Ngày nào tôi cũng tập thể dục, cố ý vận động hết công suất để cơ thể kiệt sức, bởi vì chỉ có như thế, tôi mới có thể ngủ say như chết, tới tiếng sấm rền vang cũng không cách nào đánh thức tôi được.
Tuy nhiên, càng nhiều chuyện quái dị hơn đã xảy ra.
Vùng cổ, vai và eo tôi dần xuất hiện những vết bầm tím ở khắp nơi. Lục lọi mớ ký ức thuở nhỏ, tôi nhớ lời bà ngoại dạy, mua về một ít đậu phộng vỏ lụa đỏ, để dành vừa ăn vừa đọc sách. Tôi phát hiện ra có một dấu chân trên bàn, là một dấu chân trần, không mang giày. Tôi còn hay đánh mất đồ đạc, hoặc nói chính xác hơn đó là bị mất đồ ăn: Ban đầu là bánh mì, sau đó đến trứng gà, trái cây, cơm chiên, thịt… Tôi tìm thấy dưới gầm giường một bức ảnh bị xé mất một nửa phần đầu, dường như là một bức ảnh chụp gia đình, hẳn là ảnh của người thuê nhà trước đây chăng?
Chắc chắn không thể nào là ăn trộm, cửa sổ phòng bị khoá từ bên trong, nên về cơ bản người bên ngoài không cách nào leo vào được.
Cho dù là người theo chủ nghĩa duy vật, tôi cũng bắt đầu hoài nghĩ…có lẽ căn phòng này thật sự có ma quỷ.
Tôi lại đi tìm chủ nhà. Chủ nhà thương hại tôi, liền cho tôi mấy bó nhang, bảo tôi tự mình cúng kiếng, cầu xin cho bản thân được sống an ổn và hoà bình cùng với những kẻ vô hình.
Tuy nhiên cho dù tôi có cố moi móc thông tin về những chuyện xảy ra trước đây thì chủ nhà vẫn một mực giữ miệng kín như bưng.
Vả lại tôi hoàn toàn không có quá nhiều sức lực để suy nghĩ về vấn đề phòng ốc này mỗi ngày, bởi vì còn hai tháng rưỡi nữa là tôi phải tham gia kỳ thi rồi.