“Mới đi có một chuyến tàu điện mà đã bị trộm mất va ly rồi! Trên người giờ chẳng còn một thứ gì hết. Quan trọng nhất là ảnh chụp nữ thần họ Thương cũng mất sạch sành sanh! Thật tức chết mà!”, Tần Mặc ngửa mặt lên trời gào to, oán trách ông trời bất công, con người ngày càng tệ hại.
“Thôi bỏ đi, chờ anh đây có tiền nhất định sẽ đi mua hết đĩa hát hiếm có khó tìm của nữ thần họ Thương về cho ông già cùng xem!”, Tần Mặc vừa nghĩ tới đĩa hát của ca sĩ họ Thương kia, hai mắt dường như phát sáng lên, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, chỉ thiếu nước miếng ròng ròng nữa thôi! Đó là biểu cảm rất thường thấy của bọn đàn ông mà, hắn cúi đầu đạp đạp gót giày dính đầy đất cát xuống đất, xoay người nhìn thoáng tòa nhà phía sau lưng.
Đây là tòa nhà nổi tiếng của thành phố PT, cao đến bốn mươi tầng. Ngay mặt tiền tòa nhà còn gắn logo ‘Building Kim Thạch’ mạ vàng rất lớn! Đây chính là đích đến của chuyến đi thành phố PT lần này của hắn! Trụ sở chính của tập đoàn Kim Thạch!
Tần Mặc chỉnh trang lại quần áo một chút, bước đến cánh cửa thủy tinh xoay tròn đi vào bên trong. Đứng giữa đại sảnh, hắn nhìn bao quát bài trí ở mọi ngóc ngách tầng trệt. Ngay trung tâm là bốn cột trụ rất lớn, trên mỗi cây cột đều điêu khắc hoa văn rồng cuộn mạ vàng nhe nanh múa vuốt trông rất dữ tợn. Trên trần đại sảnh là hai cái đèn pha lê loại cực đại! Hai bên cửa ra vào đều có sô pha và bàn trà dùng đề tiếp khách đến liên hệ công tác! Tần Mặc mở to hai mắt tán thưởng: “Đúng là doanh nghiệp cỡ lớn có khác! Ngay cả thiết kế nội thất cũng sang chảnh ghê!”
Ánh mắt Tần Mặc lúc này vừa khéo rơi vào quầy tiếp tân ngay phía trước bên trái chiếc cầu thang xoắn ốc lộng lẫy! Hai cô nàng xinh hết nấc trong bộ váy công sở màu đen, thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám tuổi, trên người không đeo trang sức cũng không trang điểm lòe loẹt trái lại mang đến một cảm giác trong sáng thanh tân. Tần Mặc sở trường nhất chính là đầu môi chót lưỡi, thế nên hắn bước đến nhìn hai cô gái xinh đẹp ngồi quầy tiếp tân hỏi: “Xin chào hai người đẹp, cho hỏi Tiêu Kính đang ở đâu vậy?”
“Tiêu Kính? Là ai? Làm phòng ban nào?”, nhân viên tiếp tân trước mặt Tần Mặc hỏi, đầu cũng không thèm ngẩng lên. Có lẽ do quá tập trung vào công việc, cô gái không chú ý hai chiếc nút áo giữa ngực của chiếc sơ mi đã bung ra, khe ngực lồ lộ đập vào mắt Tần Mặc!
Đây chính là đồng phục sexy trong truyền thuyết thật sao? Bà nó chứ quyến rũ chết đi được. Đúng là phải cảm ơn hai người bố mẹ chưa từng gặp mặt kia đã cho mình một chiều cao vừa vặn, mới có thể nhìn thỏa thích không bỏ sót chút nào như thế! Cái này… cũng phải ngang với bà góa họ Lưu trong thôn chứ chẳng kém. Mồm Tần Mặc toét ra thật to, áng chừng có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Hình như phụ nữ trời sinh đều có giác quan thứ sáu, nhất là khi ánh mắt người khác phái nhìn chăm chú vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể quá lâu, khiến các cô cảm thấy cả người khó chịu! Cô nàng tiếp tân xinh đẹp vốn đang bận rộn với công việc, nhưng cô đột nhiên cảm nhận được tia nhìn đó, vì vậy ngẩng phắt đầu lên, phát hiện người đang hỏi chuyện trước quầy đang nhìn mình chằm chằm.
Nếu như trước mắt là một anh chàng đẹp trai sang trọng lắm tiền thì may ra cô còn mỉm cười, thuận tiện để lại số điện thoại hay gì đó! Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, người trẻ tuổi này hoàn toàn không đáp ứng được những điều trên.
Hàm râu xồm xoàm trên mặt là thứ đầu tiên làm mất điểm trầm trọng, kế đến là quần áo hắn mặc. Trên người hắn là một chiếc áo thun chữ T màu trắng chắc mua từ sáu bảy năm trước, nhưng có lẽ vì giặt tới giặt lui nên đã ngả màu cháo lòng. Kẻ ăn mặc thế này có nhìn sao đi nữa cũng chẳng mảy may liên quan đến hai chữ giàu có!
“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?”, nhân viên tiếp tân trợn tròn mắt cả giận.
Tần Mặc khẽ cười, trên mặt hắn hiện lên vẻ khinh thường! Xã hội bây giờ đúng là không tránh khỏi những hiện tượng thế này. Phụ nữ ăn mặc hở hang đều là chiêu trò kinh doanh cả!
“Anh! Khốn nạn, anh đang quấy rối tôi đấy biết không hả? Bảo vệ đâu rồi? Bảo vệ!”, cô nàng tiếp tân xinh đẹp mặt mày trắng bệch, đôi mắt trong veo như nước trợn trừng nhìn Tần Mặc, chỉ ước gì có thể nuốt sống hắn. Làm sao cô ta lại không nghe ra ý tứ của Tần Mặc cơ chứ!
Cô gái ầm ĩ lên khiến một cô gái xinh đẹp khác chú ý tới, cô bước đến hỏi: “Tiểu Thanh, có chuyện gì?”
“Khả Hân, là người này, từ lúc hắn bước tới đây đều không nói gì mà chỉ luôn nhìn tôi chằm chằm, không phải quấy rối thì làm gì?”, Tiểu Thanh chỉ vào Tần Mặc nói.
“Người đẹp à, vừa rồi chẳng phải tôi đã nói là đến tìm người sao? Tôi không nói gì bao giờ hả?”, Tần Mặc liếc nhìn cô ta.
“Chào anh! Tiểu Thanh là nhân viên tiếp tân mới vào làm, có thể còn chưa nắm vững nội quy, xin lỗi anh! Phiền anh cho tôi biết anh muốn tìm ai ạ?”, Khả Hân mỉm cười nói. Cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, với một người xinh đẹp trời sinh như cô, nụ cười luôn là vũ khí lợi hại, mang đến cho người khác cảm giác thoải mái như gió xuân vừa lướt ngang.
“Người đẹp à, tôi muốn tìm Tiêu Kính!”, Tần Mặc cười nói, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Tiêu Kính?”, Khả Hân nghe Tần Mặc nói liền kinh ngạc: “Anh tìm chủ tịch của chúng tôi?”
“Có vẻ là vậy! Lẽ nào công ty mấy người có có người thứ hai tên Tiêu Kính à?”, Tần Mặc cười nói.
“Rõ ràng mà! Vừa nhìn là thấy hắn đến đây quấy rối rồi! Làm sao chủ tịch lại quen biết một kẻ lôi thôi chẳng ra gì như hắn được chứ! Nhìn là biết ngay mà! Khả Hân, chị nói bảo vệ đuổi hắn đi đi!”, Tiểu Thanh bực bội nói. Cô vẫn không quên hành vi vừa rồi của hắn.
“Chuyện là thế này, chủ tịch của chúng tôi bận rộn nhiều việc lắm, xin hỏi anh có hẹn trước chưa vậy?”, Khả Hân vẫn mỉm cười nhã nhặn.
“Không có hẹn trước, là ông ta bảo tôi đến tìm ông ta!”, Tần mặc bất đắc dĩ khoát khoát tay.
Chương 2: Hôn tôi một cái
“Tập đoàn chúng tôi có quy định, hơn nữa chủ tịch Tiêu cũng không đặc biệt dặn hôm nay sẽ có người đến tìm ông ấy. Cho nên anh có thể gọi một cuộc điện thoại cho chủ tịch không? Hay là chú Quách cũng được”, Khả Hân tỏ ra khó xử.
“Vậy sao? Vậy tôi cũng không làm khó cô nữa. Tôi gọi điện thoại bảo ông ta xuống đón tôi vậy!”, Tần Mặc vừa nói vừa đưa tay vào trong túi chiếc quần jean bạc phếch chẳng còn biết màu sắc ban đầu là gì, móc ra chiếc điện thoại Nokia 1265 cục gạch đời đầu.
“Hừ! Đúng là đồ mạt rệp! Mặc quần jean rách mà dám nói có quen với chủ tịch. Đúng là chuyện hề hước nhất thế kỷ 21 mà!”, Tiểu Thanh cười gằn, thật sự cô không kềm chế nổi tức giận. Bị một tên đàn ông dùng cục gạch 1256 nhìn soi mói… Đây chẳng phải là đầu tư lỗ vốn sao?
Đối với việc này Tần Mặc cũng chẳng lưu tâm mấy, hắn tìm được số của Tiêu Kính trong điện thoại liền gọi ngay, đầu kia nhanh chóng bắt máy.
“Alô, xin hỏi ai vậy?”
“À bác Tiêu phải không? Tôi là Tần Mặc, bây giờ tôi đang ở ngay đại sảnh tầng trệt tập đoàn bác đây. Bọn họ bảo tôi phải hẹn trước mới gặp bác được, bởi vậy tôi mới gọi cho bác!”, Tần Mặc liếc nhìn Khả Hân và Tiểu Thanh, không quên nháy mắt cợt nhả.
“À! Tiểu Mặc hả, đến rồi sao? Cậu chờ một chút, tôi xuống đón ngay đây!”, Tiêu Kính hào hứng nói. Bởi vậy không chờ Tần Mặc trả lời, ông ta liền gác máy.
Tần Mặc nhét điện thoại vào túi, cười nói với Tần Khả Hân: “Tôi đứng đây chờ được chứ? Chủ tịch của các cô xuống đây ngay bây giờ đấy!”
“Gớm! Chém gió cũng phải đúng bài nha! Chủ tịch Tiêu trăm công ngàn việc làm gì có thời gian quan tâm đồ nhà quê mấy người. Anh cuốn gói ngay bây giờ còn kịp, chứ chờ đến lúc tôi gọi bảo vệ đến mời anh đi thì còn mất mặt hơn nữa đấy! Ồ, quên mất, cái mặt đầy râu này của anh có nhìn cũng chẳng thấy gì!”, Tiểu Thanh tiếp tục chế nhạo.
“Tiểu Thanh, đừng quên bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc, chú ý thái độ của mình một chút!”, Tần Khả Hân nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó nhìn Tần Mặc cười nói: “Vâng thưa quý khách, vậy mời anh đứng chờ một lát, tôi lấy nước mời anh!”
“Ha ha, cái này không cần phiền chị đâu, tôi không khát nước!”, Tần Mặc mỉm cười, sau đó hạ giọng lầm bầm, rồi lại thở dài: “Sao đều là người mà lại chênh lệch lớn thế nhỉ? Đều là nhân viên tiếp tân mà một người thì dịu dàng lương thiện, một người lại ngang ngược vô lý. Đúng là thói đời!”
“Anh… Cái đồ nhà quê! Để tôi chống mắt lên xem anh giải quyết vụ dối trá này thế nào!”, Tiểu Thanh trợn mắt nhìn tần Mặc. Nếu ánh mắt có thể giết người được thì chắc lúc này Tần Mặc đã chết mười ngàn lần rồi.
“Tiểu Thanh, em bớt tranh cãi lại một chút đi!”, Tần Khả Hân lại nói nhỏ với Tiểu Thanh.
“Khả Hân, không phải chị thật sự cho rằng tên nhà quê này quen biết chủ tịch đấy chứ. Nếu chủ tịch xuống gặp người này thật thì ngày mai em xin nghỉ việc cho chị xem!”, Tiểu Thanh mạnh miệng nói. Đãi ngộ của tập đoàn Kim Thạch đối với nhân viên rất tốt, lương tháng cũng phải trên 5000! Bởi vậy cho nên nghỉ việc đối với cô ta mà nói là chuyện rất nghiêm trọng.
“Ha ha, nghỉ việc thì không cần đâu, nhưng nếu Tiêu Kính xuống đây đón tôi lên thì cô hôn tôi một cái được không nào?”, Tần Mặc cười hề hề. Hắn chẳng mấy cảm tình với Tiểu Thanh, chẳng qua chỉ muốn cô ta ê mặt một chút mà thôi.
“Anh… Anh? Được thôi, tôi sợ gì mà không dám cá chứ! Nếu chủ tịch Tiêu xuống đây gặp anh, bà đây ngủ với anh cũng được!”, vì quá giận dữ mà da mặt Tiểu Thanh nhăn nhúm khá khó coi: “Thế nhưng nếu chủ tịch không xuống thì anh phải gọi tôi một tiếng cô xưng cháu đấy!”
Tần Mặc chỉ cười mà không nói, bởi vì hắn nhìn thấy thang máy bên cạnh quầy tiếp tân đã dừng lại.
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi bước ra khỏi cửa thang máy, vóc người hơi phát tướng, nên nhìn từ xa hao hao một quả bóng đang lăn về phía này. Sau lưng ông ta còn có một ông già lớn tuổi hơn một chút. Vẻ mặt ông già có chút cứng nhắc, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng bước đi rất nhẹ nhàng ung dung. Đôi giày da nặng nề giẫm lên sàn nhà vậy mà không hề phát ra tiếng động.
Quản lý sảnh không biết từ đâu chui ra, khúm núm bước sau lưng người đàn ông trung niên kia, không ngừng cúi gập người: “Chủ tịch Tiêu sao lại xuống đây? Có việc cứ sai tôi làm là được rồi mà!”
Chương 3: Con gái bác không giống bác chút nào cả
Tiêu Kính không để ý tới quản lý sảnh, mà nhanh chóng đi tới trước mặt Tần Mặc, trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh lùng lúc nãy đã bị thay thế bởi sự kích động và phấn khích. Ông ta vỗ vỗ vai Tần Mặc cười nói: "Tiểu Mặc, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Đi, đến phòng làm việc của tôi nói chuyện!"
Mồm cả ba người ở đại sảnh tầng một đều há hốc ra vì kinh ngạc, có thể nhét vừa quả trứng cũng không ngoa! Đầu tiên là quản lý sảnh, Tần Mặc vừa bước đến quầy lễ tân thì hắn ta đã nhìn thấy rồi. Nhưng với sự hiểu biết của hắn ta, Tần Mặc ăn mặc như vậy đến quầy lễ tân thì một là được gọi đến hai là đến gây rối. Nhưng hắn ta căn bản không cần phải xử lý những chuyện như này nên chỉ ngồi chơi máy tính trong phòng làm việc. Có điều giờ hắn ta đã hối hận đến nỗi mặt mày xanh lét, nhân vật có thể khiến người trăm công nghìn việc như chủ tịch Tiêu kính cẩn như vậy, sao có thể tầm thường được?
Tiếp đó là Tiểu Thanh, cô ta cũng là người trông mặt mà bắt hình dong. Trong mắt cô ta, Tần Mặc quá nhất cũng chỉ có thể là một kẻ quê mùa từ trên núi xuống. Hơn nữa còn là một người bị bệnh thần kinh. Cho nên lúc nãy nói chuyện cô ta đã thêm vài câu sỉ nhục đối phương! Song, cô ta không ngờ chuyện này ngược lại lại giống như đang tự vác đá đập chân mình. Vừa rồi cô ta còn mạnh miệng thề rằng nếu chủ tịch Tiêu xuống gặp thì sẽ lên giường với hắn. Bây giờ cô ta cảm thấy bản thân muốn khóc rống lên rồi.
Tần Khả Hân thì có khá hơn một chút. Cô chỉ hơi ngạc nhiên trong chốc lát. Sau đó lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
"Bác Tiêu, làm phiền bác rồi, xin lỗi bác ạ!", Tần Mặc cười nói, Tiêu Kính có một số quan hệ với sư phụ của Tần Mặc, hai người cũng đã từng gặp nhau. Vì không muốn để lộ thân phận cho nên hắn mới gọi là bác.
"Nói gì vậy chứ? Đi nào, đến phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện tiếp!", Tiêu Kính vừa nói vừa khoác vai Tần Mặc đi về phía cửa thang máy. Quản lý sảnh niềm nở chạy đến trước mặt ông ta nhấn nút mở thang máy. Tiêu Kính không hề để ý đến hắn ta, cả ba người cùng bước vào trong.
Thang máy lên đến tầng ba mươi hai mới dừng lại. Tần Mặc đi theo Tiêu Kính vào phòng làm việc của ông ta. Diện tích của phòng làm việc khá rộng. Nhưng trang trí rất đơn giản, một chiếc ghế sofa để tiếp khách, một bộ máy tính Apple, cuối cùng là một cái tủ đựng tài liệu.
Sau khi thư ký rót trà xong thì Tiêu Kính bảo cô ta ra ngoài.
"Vâng, bác Tiêu, lần này bác tìm tôi có chuyện gì vậy?", Tần Mặc trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Tiêu Kính không trả lời, ông ta lấy một điếu xì gà từ trong túi ra hỏi: “Hút một điếu không?"
“Tôi không hút cái này!”, Tần Mặc xua tay.
Sau đó, Tiêu Kính tự mình châm lửa: "Tiểu Mặc, cậu đã làm sát thủ được sáu năm rồi!"
“Vâng!”, Tần Mặc gật đầu.
"Vậy cậu có cảm thấy chán ghét không? Dù sao thì làm việc này lâu quá, cũng sẽ có lúc mệt mỏi!", Tiêu Kính hỏi.
"Mệt thì sao chứ? Tôi chả có năng lực gì khác, cũng chỉ có việc này có thể kiếm được chút tiền thôi!", Tần Mặc bất lực vươn vai.
"Bây giờ có một cơ hội ở ngay trước mắt cậu. Có thể giúp cậu sống cuộc đời yên ổn hơn, cậu có đồng ý thay đổi không?"
“Cơ hội gì?”, nghe Tiêu Kính nói vậy, rõ ràng Tần Mặc có chút dao động, hắn vẫn luôn khao khát một cuộc sống giống như những người bình thường!
"Người ta thường nói thương trường là chiến trường. Tôi đã lăn lộn ở chốn thương trường suốt bao nhiêu năm nay, tất nhiên sẽ có không ít kẻ thù, tôi thì không có gì đáng nói cả. Nhưng điều tôi lo lắng nhất chính là cô con gái bảo bối của tôi. Tiểu Mặc, cậu có năng lực rất giỏi, cho nên tôi muốn nhờ cậu làm cận vệ cho con gái tôi! Đồng thời, cậu có thể ở chung nhà với nó, cùng nó đi học! Đây mới là cuộc sống mà những người ở độ tuổi của cậu nên sống!”, Tiêu Kính thở dài nói.
"Ý bác là để tôi bảo vệ người phụ nữ của bác? À không, con gái bác?", Tần Mặc kinh ngạc trợn tròn mắt hỏi. Từ trước đến nay hắn làm sát thủ, nhưng rất hiếm khi bảo vệ người khác. Một nhiệm vụ như vậy vẫn khiến hắn vô cùng ngạc nhiên
"Ừm, đúng là như vậy. Đương nhiên, đãi ngộ của cậu sẽ không tệ đâu. Chúng ta thống nhất thời hạn ba năm. Lương mỗi năm là một triệu tệ, chi phí hàng ngày của cậu sẽ tính riêng. Đồng thời còn bao gồm cả bảo hiểm y tế và bảo hiểm xã hội nữa!”, Tiêu Kính cười ha hả nói.
“Hả?”
"Thế nào, có vấn đề gì sao? Có phải cậu cảm thấy đãi ngộ vẫn chưa đủ? Chuyện này vẫn có thể thương lượng nữa", Tiêu Kính cười gian xảo nói.
"Tiền tài là vật ngoài thân, một năm một triệu tệ, lại còn tính riêng chi phí khác. Như vậy đã là quá tử tế rồi! Chỉ có điều tôi phải biết người mình bảo vệ là ai. Nếu như là một con khủng long, vậy thì đừng nói là ba năm, có lẽ ba ngày tôi cũng không chịu nổi!”, Tần Mặc cười nói.
“Haha, chuyện này cậu có thể yên tâm, con gái cưng của tôi thừa hưởng vẻ đẹp của Tiểu Điệp, sau khi gặp cậu tuyệt đối sẽ không thất vọng đâu! À, ở đây cũng có một bức ảnh tôi và nó chụp chung!”, Tiêu Kính hất mắt cười nói, chú Quách hiểu ý bước đến gần bàn làm việc của Tiêu Kính, lấy một khung ảnh đưa cho Tần Mặc.
Trong khung hình, đúng là Tiêu Kính cùng với một cô gái, cô gái mặc một bộ đồng phục học sinh, dựa vào vai Tiêu Kính. Trên môi nở một nụ cười xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, gọn gàng sạch sẽ. Quả thực là một cô gái xinh đẹp.
Tiêu Kính chỉ vào cô gái một cách tự hào, nói: "Nhìn đi! Đây là con gái tôi!"
“Vâng, phải thừa nhận rằng con gái của bác không giống bác chút nào cả!”, Tần Mặc cười nhẹ.
Chương 4: Đã đến lúc thể hiện bản thân
"Tôi đã nói rồi mà, nó thừa hưởng vẻ đẹp của Tiểu Điệp! Bây giờ cậu còn do dự gì nữa? Nhiệm vụ lần này cực kỳ tự do, tôi chỉ cần con gái tôi an toàn là được. Bình thường cậu làm gì tôi cũng sẽ không nhúng tay vào đâu!", Tiêu Kính mỉm cười nói.
"Ồ? Bao gồm cả cô ấy?", Tần Mặc chỉ vào cô gái trong ảnh phì cười hỏi!
"Đương nhiên là con gái tôi cũng không còn nhỏ nữa, vừa xinh đẹp lại còn giàu có. Tất nhiên là trong trường sẽ có không thiếu người theo đuổi nó! Nhưng tôi vẫn đánh giá cậu rất cao! Chỉ là cậu không được khiến tôi thất vọng. Phải khiến nó cam tâm tình nguyện yêu cậu thì tôi mới đồng ý!”, Tiêu Kính vỗ vỗ vai Tần Mặc nói.
“Hả? Haha! Cứ tin ở tôi, nhất định sẽ không khiến bác thất vọng đâu! Nhân phẩm của tôi vẫn luôn rất tốt đấy!", Tần Mặc mỉm cười, trong ba năm sống chung dưới một mái nhà với một cô gái xinh đẹp trạc tuổi, hơn nữa lại còn là mỹ nữ khiến ai cũng phải ngước nhìn, chắc chắn có thể bồi dưỡng tình cảm. Haha, Bác Tiêu ơi là bác Tiêu! Lần này e là bác vừa mất con gái vừa mất tiền rồi.
“Ông chủ!”, Lúc này, chú Quách đưa cho Tiêu Kính một cái túi xách.
"Đây là những đồ vật và tài liệu mà cậu sẽ cần đến! Ngoài ra trong này còn có một tấm thẻ VIP của ngân hàng ICBC. Trong thẻ đã có 1,5 triệu tệ. Đây là tiền lương năm đầu tiên của cậu, ngoài ta tấm thẻ này còn có thể chi tiêu ngoài hạn mức một triệu tệ", Tiêu Kính giải thích thêm.
Có số tiền này rồi, muốn làm gì mà chẳng được, đó không phải một cuộc đổi đời hoành tráng từ một thằng nhà quê kiết xác thành cậu ấm nhà giàu sao. Đến lúc đó, những cô gái kia không phải sẽ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói à! Tần Mặc thầm nghĩ một cách gian tà.
"Bác Tiêu, bác thật sự quá hào phóng rồi. Công việc này tôi xin nhận, vừa có thể đến trường, vừa có thể tán gái! Đây mới là cuộc sống lý tưởng của tôi!”, vừa nghĩ đến người đẹp, trên mặt Tần Mặc lập tức lộ rõ vẻ vui mừng!
"Ừm, lát nữa tôi còn có một cuộc họp khác, cậu xuống tầng một đợi một lúc nhé. Chú Quách thu xếp tài liệu xong thì sẽ đưa cậu về biệt thự!"
“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước!”, Tần Mặc vẫy tay với Tiêu Kính và chú Quách, sau đó cầm lấy chiếc túi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Tiêu Kính và chú Quách.
"Ông chủ, dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không xem người này như một cận vệ đâu. Ông có chắc cậu ta sẽ đảm đương được việc này không?", chú Quách khó hiểu hỏi, ông ta sẽ không bao giờ xếp Tần Mặc và cao thủ cùng vị trí với nhau!
Tiêu Kính cười không nói gì, chú Quách cũng không hỏi tiếp mà bắt đầu trở nên bận rộn. Tần Mặc đang đợi ở đại sảnh tầng một. Trong khoảng thời gian này lại xảy ra một số chuyện khá có ý nghĩa khiến Tần Mặc mở rộng tầm mắt.
Khoảng nửa giờ sau hoặc lâu hơn, chú Quách mới đi xuống tầng một, ông ta cùng Tần Mặc bước lên một chiếc Mercedes-Benz 350 màu đen, lái ra khỏi tập đoàn Kim Thạch.
“Chú Quách, chúng ta đi đâu vậy?”, Tần Mặc ngồi ở ghế phụ hỏi.
"Lúc này trường Đế Tôn cũng sắp tan học rồi! Chúng ta thuận đường ghé qua đó đón cô chủ! Sau đó trở về biệt thự", Chú Quách giải thích.
“Ồ, trường Đế Tôn là nơi sau này tôi sẽ đi học sao?”, Tần Mặc hỏi.
"Ừm, trường Đế Tôn là trường học dưới trướng tập đoàn Kim Thạch chúng tôi. Là trường tư thục xa hoa nhất ở thành phố PT. Không biết có bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán để được vào đây đấy!", chú Quách tự hào nói, chưa đầy mười năm sau khi thành lập, trường Đế Tôn từ một trường học vô danh đã thành công trở thành một trong những trường học nổi tiếng nhất ở Thành phố PT với tỷ lệ nhập học cao nhất. Là người của tập đoàn Kim Thạch, tất nhiên ông ta sẽ cảm thấy tự hào!
Trường Đế Tôn nằm ở phía nam thành phố PT, cách tập đoàn Kim Thạch không xa. Hai mươi phút sau, chú Quách đã lái xe đến trước cổng trường Đế Tôn.
Lúc này vừa đúng giờ tan học, học sinh lần lượt ùa ra cổng trường, có một số thì tụ tập thành nhóm, còn một cố thì quàng vai bá cổ! Đúng thật là hào quang chói lóa, phấn chấn nơi nơi!
Đây chính là cuộc sống của trường cấp ba sao? Có lẽ cuộc sống như này chính là thứ mà mình hằng mong ước! Mặc đồng phục váy ngắn áo trắng, đôi chân trắng nõn đều lộ ra ngoài. Tần Mặc nhìn về phía cổng trường không chớp mắt, suýt chút nữa rớt nước miếng!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Mặc, chú Quách lắc đầu! Một tên háo sắc như vậy chung sống với cô chủ, hậu quả này ai chịu?
Đúng lúc đó, một nữ sinh từ cổng trường bước ra. Trong phút chốc cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, một cô gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà chẳng khác nào tiên nữ không vướng bụi trần! Chú Quách hướng ra ngoài cửa sổ xe nói: "Người đó chính là cô chủ!"
Tần Mặc nghe xong lời này, khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười khó hiểu!
Bên kia, cô chỉ mới đi được vài bước. Đột nhiên có một gã mặc âu phục trắng, đầu trọc, tay ôm một bó hoa hồng bước đến trước mặt cô thâm tình nói: "Ái Lệ, từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, anh đã không thể nào quên được hình bóng em! Xin hãy hẹn hò với anh nhé!"
"Chó ngoan không cản đường. Tránh ra một bên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!", Tiêu Ái Lệ trừng mắt nhìn hắn ta. Ánh mắt ấy hiện lên vẻ chán ghét không nói nên lời!
“Ái Lệ, xin hãy cho anh một cơ hội. Anh sẽ yêu em trọn đời!”, gã âu phục tiếp tục nói một cách thâm tình.
“Tôi không muốn nói lại lần hai!”, Tiêu Ái Lệ khẽ cau mày, cực kỳ mất kiên nhẫn nhìn gã âu phục.
“Ái Lệ, em nói như vậy tim anh đau lắm!”, gã âu phục giả vờ ôm ngực, đưa tay lau giọt nước nhỏ mắt trên khóe mắt!
Tần Mặc nhìn thấy cảnh này, tự nhủ đã đến lúc bản thân nên ra tay rồi! Lần đầu tiên gặp cô chủ, nhất định phải thể hiện một chút, thể hiện sức mạnh của bản thân! Tần Mặc mở cửa ghế phụ, bước xuống đi tới cổng trường!
Tiêu Ái Lệ không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cô lướt qua người hắn ta bỏ đi, nhưng gã âu phục đã bước nhanh đến trước mặt cô.
Chương 5: Nice to meet you
“Ái Lệ, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”, hắn ta còn chưa nói hết câu thì đột nhiên bị ai đó đạp một cú từ phía sau, cả người mất thăng bằng, lảo đảo ngã chúi ra trước và đáp đất bằng tư thế chụp ếch: “Má nó, ai đá mông bố mày?”, câu đầu tiên đã bộc lộ rõ bản chất của gã âu phục.
Hắn ta quay đầu nhìn thì thấy một khuôn mặt râu ria xồm xoàm đang áy náy nhìn mình: “Thật xin lỗi! Tôi không cẩn thận đá phải cậu, để tôi đỡ cậu dậy!”
Nói xong, Tần Mặc đưa tay về phía gã âu phục.
Gã âu phục thầm tính kế: Hừ, mày dám đá mông tao, tao sẽ đá nát “em trai nhỏ” của mày. Đợi lát nữa mình kéo mạnh một cái, sau đó duỗi chân ra… hừ… hừ…
Vì vậy, gã âu phục vờ vịt đưa tay ra, cơ thể hơi nhổm lên, ngay khi hắn ta định nắm lấy tay Tần Mặc thì hắn bỗng nở một nụ cười nghiền ngẫm rồi đột ngột thu tay lại, xoay người bỏ đi. Muốn tính kế tôi à? Xưa rồi Diễm! Tần Mặc thầm khoái trá.
“Rầm!”, ngay khoảnh khắc Tần Mặc vừa xoay người, sau lưng hắn phát ra một tiếng vang thật lớn. Gã âu phục lại lần nữa té ngã ra đất.
Tần Mặc nhìn quanh một lượt, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Ái Lệ. Hóa ra khi hắn đang trêu chọc gã âu phục, Tiêu Ái Lệ đã ngồi lên Mercedes. Đúng là cô chủ lớn, quả thật rất cá tính. Tần Mặc nhếch miệng cười rồi nhanh chân đi về phía Mercedes, đợi đến khi hắn đã ngồi yên vị trên xe, Mercedes mới từ từ khởi động, sau đó lao ra cổng trường tựa như một làn khói đen.
Cảnh tượng gã âu phục té lăn ra đất khiến nhiều người phải ghé mắt nhìn.
“Thật không ngờ cậu An nổi danh phong lưu lại có lúc rơi vào tình cảnh éo le như vậy! Ha ha!”
“Đáng đời, ai bảo hắn ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc trêu chọc phụ nữ, lại còn muốn động đến cô chủ của Tập đoàn Kim Thạch, thế nên mới bị vệ sĩ của người ta dạy cho một bài học!”
“Thì hắn ỷ bản thân là con ông cháu cha nên vậy! Đúng là coi trời bằng vung mà!”
“Có mấy đồng tiền bẩn đấy thì giỏi lắm à? Người như vậy bị chỉnh chết càng tốt!”
Đám học sinh vây xem càng nói càng hăng, mắng cũng càng lúc càng chói tai.
Gã âu phục lồm cồm bò dậy, hướng về phía đám học sinh còn đang bàn tán rống to: “Không muốn chết thì im miệng hết cho tao!”
Tất cả lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn như chim cút, sau đó tự về nhà tìm mẹ của mình!
Gã âu phục nghiến răng nghiến lợi nhìn theo chiếc Mercedes đang từ từ khuất bóng.
“Chú Quách, ông chú này là ai vậy?”, Tiêu Ái Lệ liếc nhìn Tần Mặc đang ngồi ở vị trí phó lái.
“Hề hề… cô chủ xinh đẹp, xin cho tôi được phép giới thiệu! Tôi là Tần Mặc, từ nay về sau sẽ là vệ sĩ của cô, phụ trách an toàn của cô 24/24. Hơn nữa, tôi còn là cận vệ của cô đấy!”, Tần Mặc quay đầu nhìn Tiêu Ái Lệ, vốn dĩ là một màn chào hỏi rất hoàn hảo, nhưng lại bị phá hỏng chỉ vì mấy chữ “cận vệ” bỉ ổi, hèn mọn kia. Tần Mặc không thể không kêu oan, hèn mọn, bỉ ổi vốn là bệnh nghề nghiệp của hắn mà!
Tiêu Ái Lệ không đáp lời mà hướng mắt về phía chú Quách tài xế. Chú Quách bất đắc dĩ khẽ gật đầu. Lúc này, Tiêu Ái Lệ có cảm giác như trời muốn sụp xuống, nhưng hiện tại đang ở trên xe nên cô không thể làm ầm lên được, đành cắn răng đợi đến khi quay về biệt thự sẽ “bàn bạc” kỹ hơn. Vì vậy, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, xem Tần Mặc như không khí.
Còn Tần Mặc thì đang âm thầm quan sát cô chủ của mình thông qua kính chiếu hậu. Hắn lấy làm vui mừng, không ngờ cô nàng này còn hoàn mỹ hơn so với trong ảnh, đôi mắt to tròn, trong veo như nước, da thịt trắng nõn, vô cùng mịn màn. Mái tóc dài đang phất phơ theo gió thỉnh thoảng tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Đồng phục trắng tinh tươm nhô cao, Tần Mặc thầm suy đoán có lẽ là cup 34D, phía dưới chiếc váy xếp ly màu xanh da trời là đôi chân dài miên man, không chút thịt thừa.
Tần Mặc thầm nghĩ: Nếu có thể cùng chung sống ba năm với một mỹ nữ như vậy thì có tổn thọ mấy năm cũng có sao đâu chứ?
Tuy nhiên, lúc này cô chủ không quan tâm đến hắn, hắn cũng không cần phải tự rước nhục, bèn cúi đầu nhìn những con chữ xinh đẹp trên tờ giấy trong tay.
“Tần Khả Hân!”
Đúng vậy, đây chính là số điện thoại của Tần Khả Hân – nhân viên lễ tân tập đoàn Kim Thạch. Hắn đã dùng rất nhiều biện pháp mới có được nó, nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra ở sảnh tầng một lúc nãy.
Rời khỏi văn phòng của Tiêu Kính, Tần Mặc dùng thang máy đi xuống lầu một, hắn vừa bước ra khỏi thang máy thì một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt.
“Anh Tần, cuối cùng anh cũng đến rồi!”, quản lý sảnh tay kết hình hoa lan điệu đà, ỏn ẻn nói.
“Anh là ai? Hình như tôi không quen biết anh!”, Tần Mặc hoang mang, hắn cố gắng nhớ nhưng hình như trong trí nhớ chưa từng có nhân vật nào như vậy.
Quản lý sảnh nhoẻn miệng cười, cảm giác mặt nóng dán mông lạnh quả thật không dễ chịu chút nào, nhưng vì công việc, anh ta đành phải kiên trì mà thôi. Vì vậy anh ta đưa tay nắm chặt lấy Tần Mặc còn cao hơn mình một cái đầu, nói với giọng kiều mị: “Anh Tần, tôi tên là La Ngọc, là quản lý sảnh lớn. Tôi biết vừa nãy tôi bỏ mặc anh là không đúng. Nhưng tôi thật sự không biết anh là khách quý của giám đốc Tiêu! Chỉ cần anh đồng ý tha thứ, tôi bằng lòng trả giá tất cả, kể cả… tấm thân này!”
“Phụt!”, lời này khiến Tần Mặc thiếu chút phun hết bữa tối. Vốn tưởng rằng anh ta chỉ là một tên ẻo lả, không ngờ còn đồng tính nữa. Chắc bố mẹ anh ta đã đoán trước được nên mới đặt tên cho anh ta như vậy.