• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Tìm nhà vệ sinh

“Cô chủ, cô sao vậy? Còn bảo không sao, không sao mà như thế này?", Tần Mặc giả bộ kinh ngạc. Thực ra trong lòng đã cười nghiêng ngả rồi. Đây gọi là tự làm tự chịu! Vị cay nồng nặc như vậy ngồi trên ghế còn có thể ngửi thấy, không ngờ kỹ năng diễn xuất của mình lại đỉnh cao đến thế. Mình chỉ giả vờ nuốt xuống đã khiến cô chủ tưởng mình đã uống sữa! Sau đó, tự rơi vào bẫy haha!

"Đồ khốn, anh dám lừa tôi! Tôi phải giết anh!", Tiêu Ái Lệ vừa nói vừa nhảy xuống ghế, đang chuẩn bị lao về phía Tần Mặc.

Tần Mặc nhanh nhẹn nghiêng người, hắn nhịn không được cười đến nỗi đau cả ruột nói: "Nếu không phải cô muốn bẫy tôi hì sao lại trúng chiêu được chứ! Chú Quách đến rồi! Chúng ta cũng phải đi học thôi".

Bên ngoài biệt thự, tiếng động cơ độc nhất của Mercedes-Benz vọng vào. Lúc này Tiêu Ái Lệ mới từ bỏ, mặc dù không khiến hắn uống ly sữa do tự tay cô pha, nhưng dù sao thì hắn cũng đã ăn bánh sandwich kia rồi! Haha, tên thần kinh kia đợi lát nữa thì biết tay.

“Vui buồn của cuộc sống đến quá nhanh, thực ra không có chút kích thích nào cả!”, đây là lời mà Tần Mặc đã nói Tiêu Ái Lệ lúc ngồi trên xe đi đến trường!

Ly sữa do Tiêu Ái Lệ tự tay pha không hại được Tần Mặc mà ngược lại là tự hại cô, cảnh tượng này khiến Tần Mặc ngồi trong xe cứ không ngừng ôm bụng cười.

"Hừ! Bây giờ cho anh cười tôi cho đã, lát nữa sẽ là lúc tôi cười anh thôi!", Tiêu Ái Lệ ngồi ở ghế sau trừng mắt nhìn Tần Mặc ngồi ở ghế phụ.

“Cô chủ, sao lại nói vậy?”, Tần Mặc hỏi, nếu là bình thường, hắn sẽ không hỏi như vậy. Nhưng hôm nay hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

“Anh Tần, xin hỏi anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không. Ví dụ như đau bụng, đau dạ dày?”, Tiêu Ái Lệ hỏi.

“Bụng tôi vẫn bình thường, chả có cảm giác gì cả”, Tần Mặc ngơ ngác, lúc này cô chủ đột nhiên chắc đến đau bụng, là muốn biểu đạt chuyện gì? Lẽ nào cô ấy không chỉ động tay động chân với ly sữa kia, mà còn thứ khác? Đột nhiên trong lòng Tần Mặc bỗng dâng lên một dự cảm xấu. Lúc này, dạ dày của hắn bắt đầu co giật vài đợt, tiếp đó lại cảm thấy đồ ăn lúc sáng không ngừng trào lên trong bụng, một cảm giác dồn dập cứ như vậy dâng lên, ào về phía cửa sau của hắn. Đây không phải là thuốc tẩy đấy chứ! Khuôn mặt Tần Mặc không ngừng vặn vẹo! Gân xanh nổi lên dữ dội!

Tiêu Ái Lệ thấy Tần Mặc như vậy thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói: "Tôi quên nói với anh. Chiếc sandwich mà anh ăn sáng nay cũng được tôi thêm vào một thứ rất đặc biệt đấy!", giờ thì biết sự lợi hại của chị đây rồi chứ! Tôi là người có thù ắt báo nhé, hôm qua anh cợt nhả tôi vậy thì hôm này để dạ dày của anh trả giá đi! Trong lòng Tiêu Ái Lệ thầm nói.

"Cô? Cô!", Tần Mặc chỉ tay về phía Tiêu Ái Lệ hồi lâu nhưng không nói được lời nào. Tính toán trăm đường cũng không ngờ được sẽ có chiêu này. Vừa nãy Tần Mặc còn vui vẻ cười nói, bây giờ lại đột nhiên rơi vào thảm cảnh! Phải biết rằng lúc này đang ở trên chiếc Mercedes-Benz, nếu hiện tại đau bụng đi ngoài thì cũng không có chỗ để đi! Cách duy nhất đó chính là cố gắng chịu đựng đến lúc tới trường mới có thể giải quyết được!

Chú Quách nghe xong cuộc đối thoại giữa Tần Mặc và Tiêu Ái Lệ thì lập tức hiểu ra vấn đề, phương pháp trừng phạt người khác của vị cô chủ này vô cùng kỳ quặc, ngay cả chú Quách cũng có chút sợ hãi! Trong lòng ông ta thầm mặc niệm cho Tần Mặc ba phút. Người bình thường sao có thể chịu được loại phương pháp hành hạ này!

"Chú...chú Quách! Có...có thể lái xe...lái xe nhanh hơn chút được không!", Tần Mặc nghiêng đầu nhìn chú Quách cười khổ.

"Tôi sẽ cố gắng! Nhưng phía trước là thành phố rồi! Hơn nữa bây giờ còn là giờ cao điểm mọi người đều đi làm, cho nên cậu nhất định phải kiên trì đến cùng!", chú Quách nghiêm túc nói, đồng thời cũng bắt đầu đạp mạnh chân ga.

Bây giờ đang là giờ cao điểm ai ai cũng đi làm, vừa vào khu đô thị, xe cộ trên đường tăng đột biến, lại có rất nhiều đèn tín hiệu giao thông nên cứ đi đi dừng dừng! Mất gần hai mươi phút mới đến được cổng trường Đế Tôn!

Ngay khi chiếc Mercedes-Benz đậu ở cửa, một thiếu niên lao xuống như gió vội vàng xông vào cửa khuôn viên trường. Tốc độ đó thậm chí còn nhanh hơn cả Lưu Tường và Usain Bolt nữa.

Cơ sở vật chất của trường Đế Tôn rất đầy đủ. Toà nhà thí nghiệm, tòa nhà dạy học, tòa nhà công vụ! Từng tòa nhà cao tầng nằm sừng sững ở đó, diện tích sân thể thao cũng rất lớn, một đường chạy dài tám trăm mét bao quanh toàn bộ sân thể thao! Còn ở chính giữa đường chạy là một sân bóng rổ! Có tám cái bảng rổ rất mới! Lúc này Tần Mặc đang co giò chạy trên đường chạy, giờ phút này hắn mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng! Hình như đây là ngày đầu tiên hắn đến trường, cực kỳ lạ lẫm với mọi thứ ở đây, làm sao hắn có thể tìm thấy nhà vệ sinh trong khuôn viên trường rộng gần hai trăm mẫu này!

Có một câu nói rất hay, người sống vẫn có thể bị ngạt nước tiểu! Không phải chỉ là nhà vệ sinh thôi sao? Chỉ cần tìm một bạn học hỏi đường không phải là biết rồi sao. Lúc này đang là giờ vào học, nên vẫn có rất nhiều học sinh đang lũ lượt kéo nhau đi đến khu vực này. Tình cờ có một cậu mập đang đi trên đường chạy trước mặt Tần Mặc, hắn vội vàng lao lên hỏi: "Bạn, bạn học! Xin hỏi, nhà…nhà vệ sinh ở đâu?", dường như chỉ cần lên tiếng thì sẽ phụt ra ngoài, sau đó bụng dạ lại truyền đến một đợt khó chịu dữ dội nên lúc này giọng nói hắn cũng có chút run rẩy.

Cậu mập chỉ tay về phía một tòa nhà cao khoảng năm sáu mét nằm phía sau sân thể thao, cách đó chưa đầy trăm mét, nói: "Cậu nhìn thấy chưa? Đó chính là nhà vệ sinh dành cho học sinh!"Chương 12: Thầy tướng

Tần Mặc nói một câu cảm ơn, sau đó tăng tốc chạy về phía tòa nhà thấp kia, đến nơi cũng chẳng có thời gian đâu mà nhìn bảng hiệu, trực tiếp lao vào trong.

Cậu mập hét lớn: "Bạn, bạn học! Cậu vào nhầm phòng rồi", nhưng Tần Mặc sao có thể nghe thấy giọng nói của cậu ta chứ, cậu mập thấy vậy chỉ lặng lẽ lắc đầu bỏ đi!

Tần Mặc vừa bước vào liền tìm được một gian phòng nhỏ, đóng cửa lại, cởi quần xuống, sau đó trực tiếp bung xỏa! Âm thanh cao vút mạnh mẽ giống như pháo nổ kia khiến cả người Tần Mặc vô cùng thoải mái!

“A, cảm giác này đã thật đấy!”, Tần Mặc không nhịn được thốt lên: "Nhưng có điều bây giờ còn có một vấn đề nghiêm trọng hơn. Lúc nãy vội quá, hình như…hình như không mang theo giấy!", Tần Mặc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay trống không của mình, một cảm giác trời sắp sập khiến hắn vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt hắn liếc qua phía bên cạnh, hai mắt bỗng sáng lên, vì hắn nhìn thấy ở trên ngăn đó có một cuộn giấy và một gói “Diana”.

"Haha, không hổ là một trường học xa hoa, suy nghĩ chu đáo thật đấy! Trong nhà vệ sinh nam vậy mà lại có những thứ này!", Tần Mặc cười nhẹ.

Tiếng xả nước bồn cầu dường như cũng cuốn trôi tất cả những phiền não của Tần Mặc! Hắn mở cửa phòng ra, đánh giá cách trang trí trong nhà vệ sinh. Các bức tường ở đây cao khoảng ba đến bốn mét, đều được ốp gạch trắng. Trước mặt hắn có một bồn rửa tay và một chiếc gương cực lớn, một thiết kế chu đáo như vậy khiến Tần Mặc không khỏi cảm thán: "Đây mới là nhà vệ sinh này! So với cái chỗ dùng cỏ lợp nên ở thôn Đông thực sự là một trời một vực! Ai nói chỉ có nhà vệ sinh nữ mới có gương soi, trường học này cũng lắp gương trong nhà vệ sinh nam đấy thôi!"

Có điều rất nhanh ngay sau đó hắn lại phát hiện ra một vấn đề khác. Thường thì nhà vệ sinh nam sinh đều sẽ có bồn tiểu đứng, dù sao đây cũng là trường học, thời gian nghỉ ngơi giữa các tiết học chỉ có mười phút! Nếu như chỉ dựa vào mấy gian phòng nhỏ này thôi thì căn bản không đủ! Mà bây giờ nơi hắn đang đứng không hề có cái bồn tiểu đứng nào cả!

Cùng lúc đó, cánh cửa của một gian vệ sinh phía sau hắn chợt mở ra. Tần Mặc bất giác quay đầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục học sinh. Khi cô gái ngẩng đầu lên, mắt cô nhìn thẳng vào người con trai xa lạ trước mặt.

“A”

“A”

Hai tiếng hét thất thanh khiến cả nhà vệ sinh chấn động! Tiếng đầu tiên là giọng nam cao, rõ ràng là do bạn học Tần Mặc phát ra, còn tiếng thứ hai mới là của bạn nữ kia!

Đại não Tần Mặc chuyển động nhanh chóng, Diana, nhà vệ sinh không có bồn tiểu đứng, gương trang điểm to lớn kia! Lẽ…lẽ nào đây chính là cấm địa của nam sinh trong truyền thuyết? Lúc này Tần Mặc lập tức cảm thấy giống như sét đánh ngang tai, mới ngày đầu tiên đến trường hắn đã xông vào nhà vệ sinh nữ, chuyện này nếu như đồn ra ngoài, hắn nhất định sẽ mất sạch danh dự, đến lúc đó hắn đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể cua gái nữa! Nói không chừng còn được chụp cho cái mũ háo sắc! Không được, chuyện này tuyệt đối không được, nhiều cô gái xinh đẹp đang chờ đợi đến vậy, sao có thể rời khỏi nơi này cơ chứ! Phải nghĩ cách giải quyết mới được!

Giết người diệt khẩu? Vậy sao được, đây là một cô gái xinh đẹp rung động lòng người đấy! Sao mình có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy, mình là người biết thương hoa tiếc ngọc mà!

Chạy trốn? Dù sao cậu ấy cũng không biết tên của mình. Cách này có vẻ khả thi, nhưng trường học chỉ lớn bằng này, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp! Cuối cùng cũng sẽ đụng phải, không phải đều toang giống nhau sao.

Cho nên nhất định phải nghĩ ra một lời bào chữa hoàn hảo! Giải quyết triệt để vấn đề này. Suy nghĩ một hồi, ánh mắt hắn sáng lên, nhìn người đẹp trước mắt, mặt không đổi sắc, nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết cái gì! Thực ra không giấu cậu, từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ lên núi Ngũ Đài học nghệ. Đối với ngũ hành bát quái, thiên băn địa lý tôi đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng! Nói một cách đơn giản, tôi là một thầy tướng! "

Nghe Tần Mặc nói vậy, bạn nữ giật mình, kinh ngạc hỏi: "Thầy tướng? Xem phong thủy?"

"Ừ, bạn học này, cậu rất có tuệ căn. Vừa đến trường, tôi đã bắt đầu khảo sát phong thủy mọi ngóc ngách trong trường, nghe nói dưới nhà vệ sinh này có một bãi tha ma, nên tôi mới cố ý đến đây”, Tần Mặc nghiêm túc nói.

Bạn nữ nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Mặc, hỏi: "Nhưng không phải thầy tướng đều có công cụ sao? Ví dụ như gương bát quái, kiếm gỗ đào, kiếm bảy sao các thứ...! Sao cậu không có?"

"Haha, đó là thứ mà mấy vị thầy tướng thiểu năng lực dùng để lừa gạt mọi người thôi. Thầy tướng thực sự thì chỉ cần bấm đầu ngón tay là có thể biết hết rồi!", Tần Mặc cười đáp, trong lòng thầm nghĩ may là bản thân có thể lừa được.

Bạn nữ vẫn là không tin Tần Mặc lắm, nhìn hắn hỏi: "Vậy cậu làm thế nào để chứng minh cậu chính là thầy tướng?"

"Nếu cậu đã hỏi như vậy mà tôi vẫn không thể hiện tài năng thì cậu nhất định sẽ không tin. Được thôi được thôi! Cậu đợi chút", Tần Mặc giả vờ giả vịt giơ tay tính toán, hai mắt đảo quanh nhìn nhó. Một lúc sau, hắn nói: "Bạn học, nếu như tôi không đoán sai thì có lẽ tên cậu là Lăng Nhã. Tính cách hơi rụt rè, gia cảnh nhà cậu không tốt lắm, vì vậy cậu luôn cố gắng học tập chăm chỉ. Thành tích của cậu cũng luôn được xếp trong số những người giỏi nhất lớp! Những điều tôi vừa nói có đúng không?" Chương 13: Bí quyết cua gái

“Cậu… cậu… Làm sao mà cậu biết được?”, Lăng Nhã mở to hai mắt ngỡ ngàng không thể tin, nam sinh này rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, vậy mà hắn có thể nói chính xác không trật đi đâu được.

“Ha ha ha, cậu quên rồi sao? Tôi chẳng đã bảo tôi là thầy bói à?”, Tần Mặc thở dài nói, xem ra cá mắc câu rồi.

“Thật sao? Vậy cậu có thể giúp tôi xem thử bệnh của bố tôi khi nào thì khỏi được không?”, Lăng Nhã kích động hỏi.

“À, cái này thì cũng được, nhưng cậu có thể mặc đồ lại đàng hoàng trước đã rồi nói tiếp được không?”, Tần Mặc chỉ chỉ vào chân Lăng Nhã. Đương nhiên hắn cũng không quên nhìn lâu hơn một chút, dù sao cơ hội như vậy đâu phải lúc nào cũng có!

Bây giờ không lo chuồn đi thì còn chờ lúc nào? Tần Mặc chớp thời cơ vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

“Thật sự tin mình là thầy bói thật hả trời! Cùng lắm là thầy bói mù thôi!”, Tần Mặc không biết chạy bao lâu, mệt đứt hơi tựa vào vách tường tòa nhà thở hổn hển.

Sở dĩ Tần Mặc có thể nói chính xác về Lăng Nhã là bởi vì hắn là một sát thủ, bản thân cực kỳ nhạy cảm với việc quan sát tình hình! Chỉ từ bảng tên trên ngực, hắn có thể biết được tên và lớp cô ta học: 11a7, đây là lớp chọn của trường trung học Đế Tôn, nhờ vậy Tần Mặc đã suy đoán cô ta có thành tích rất ưu tú, còn sở dĩ nói tính tình cô nhát gan là bởi ánh mắt Lăng Nhã luôn tỏ ra sợ sệt. Không ngờ chỉ có thế cũng khiến Lăng Nhã tin hắn là thầy bói, ngay cả Tần Mặc cũng cảm thấy phục mình sát đất!

“Thôi bỏ đi, đi báo danh trước đã rồi tính”, Tần Mặc thở dài rồi bỏ đi! Vốn đi báo danh là một quá trình với cả đống thủ tục rườm rà, thế nhưng nhờ có Tiêu Kính can thiệp, nên đối với Tần Mặc mà nói chẳng qua chỉ mất vài phút mà thôi.

Tòa nhà lớp học và ký túc xá vốn liền kề nhau, cho nên trong khi mấy người bọn họ còn đang nói chuyện thì đã đến lớp học rồi. Tòa nhà gồm tám tầng, trong đó tầng một và tầng hai là lớp 12, tầng ba và tầng bốn là lớp 11, hai tầng trên cùng là lớp 10, mỗi cấp đều có 12 lớp, trong đó a7 và a8 là lớp chọn.

Lớp 11a7 nằm tại tầng ba, phòng thứ hai từ trái qua, Triệu Phong dẫn Tần Mặc đến trước cửa lớp 11a7. Trong hành lang, một cô giáo 34 tuổi đang đứng trước cửa phòng học nghe điện thoại. Cô là chủ nhiệm lớp 11a7, Khưu Tuyết Quyên!

“À, bệnh của bố em chuyển biến xấu à? Được rồi, vậy em cứ nghỉ vài ngày đi! Cô tin một cán sự học tập như em nhất định sẽ bảo đảm hoàn thành bài tập khi đi học lại. Ừ, cứ vậy đi nhé! Chúc bố em sớm khỏe lại! Chào em!”, Khưu Tuyết Quyên cúp máy, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Triệu Phong và Tần Mặc.

“Cô Khưu, đây là học sinh mới chuyển đến lớp cô! Cấp trên yêu cầu cô quan tâm đến cậu ta chu đáo một chút!”, Triệu Phong nói.

“À, tôi biết rồi! Tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng!”, Khưu Tuyết Quyên trả lời không chút cảm xúc, không những vậy trong mắt cô còn lóe lên vẻ không hài lòng!

Triệu Phong gật đầu rồi bước đi! Còn Tần Mặc, dưới sự sắp xếp của Khưu Tuyết Quyên đã trở thành học sinh lớp 11a7!

Trước khi đến trường, Tần Mặc đã tiến hành công cuộc ‘lên đời’ bản thân toàn diện, cái gì râu xồm, tóc dài đều bị hắn cắt phăng, cạo sạch. Vốn hắn cũng chẳng muốn đâu, nhưng ông bà từng dạy: Cá và tay gấu không thể có cả hai. Vì sự nghiệp tán gái vĩ đại, Tần Mặc chỉ có thể nén nước mắt hy sinh râu tóc! Lại còn mặc đồng phục học sinh sạch sẽ chỉn chu, Tần Mặc trở nên bảnh trai đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra mình! Bởi vậy hắn vừa bước vào lớp 11a7 đã thu hút vô số ánh mắt con gái si mê không chớp, chỉ trong vòng ba ngày đã được bình chọn là hotboy đẹp trai nhất lịch sử trường học!

Đối với danh hiệu này, lòng tham hư vinh trong lòng Tần Mặc càng được thể phình to lên, thế nhưng dù sao hắn vẫn không quên mục đích đến trường, đó là làm cận vệ bảo đảm an toàn cho cô chủ! Do đó những ngày này, hắn luôn có mặt trong phạm vi ba mét quanh Tiêu Ái Lệ. Bởi vậy như một lẽ đương nhiên, mọi người đều cho rằng hắn đang theo đuổi cô nàng.

Hiện giờ trên sân tập thể dục, Tần Mặc theo sát nút ba mét sau Tiêu Ái Lệ, khiến cả người Tiêu Ái Lệ hệt như một quả bóng đầy hơi sắp sửa nổ tung. Trong lòng cô càng củng cố quyết tâm đuổi cổ cái tên này càng sớm càng tốt.

Trai xinh gái đẹp lượn lờ trên sân vận động tất nhiên sẽ thu hút vô số ánh mắt nhìn ngó. Không ít nam sinh mắng hắn là đồ mặt dày: “Không theo đuổi được người ta mà còn cố, mặt dày đến thế là cùng. Đúng là làm mất mặt nam sinh chúng ta mà!”

Thế nhưng cũng có không ít nam sinh khác cho rằng, làm thân nam nhi mà da mặt không dày làm sao cua được bạn gái? Phải không ngừng giữ vững tâm thái kiên định, cố gắng tiến lên! Đây chính là bí quyết tán gái chứ còn gì!

“Ừa, đúng rồi đấy! Con trai mà, phải giống cậu ta, mặt dày vào, sợ gì không tán đổ người đẹp chứ! Tớ cũng thử bắt chước cậu ta xem có thể đốn ngã Tô Phi được không”, một cậu học sinh má đỏ như hoa đào, khí thế hừng hực vì phấn khích.

“Thôi giùm, nhìn lại mình đi! Cần là cần nhan sắc, cậu có không? Còn nữa, có tiền không? Muốn cua hoa khôi Tô Phi hả? Chẳng lẽ cậu không biết có bao nhiêu nam sinh đã toi đời trong tay cô ta hay sao hả?”, nam sinh A khinh thường nhìn cậu ta.Chương 14: Từ chối lời mời

“Ha ha tao bảo này… Nếu ai có thể thu phục được Tô Phi thì đúng là sướng như lên trời. Cô nàng á, không chỉ có gương mặt xinh đẹp không thôi, mà thân hình cũng đẹp vô đối. Cao này gầy này, mông vừa tròn vừa cong nữa chứ! Còn ngực thì khỏi phải nói, ít nhất cũng phải cup C trở lên! Quan trọng nhất là nhà cô nàng còn rất giàu!”, nam sinh B hai mắt mơ màng, hình như đang tưởng tượng đến chuyện gì đó.

“Nhìn kìa! Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay! Kia chẳng phải cô nàng băng sơn tuyết liên Tô Phi sao?”, Nam sinh C kinh ngạc la lên, chỉ vào một bạn nữ đang đứng ở một góc sân thể dục.

Tiếng hô của nam sinh C chẳng khác nào châm ngòi thuốc nổ, nhất thời mọi người có mặt trên sân đều đồ dồn sự chú ý vào một cô gái đứng trong góc.

Cô gái nọ dường như là tác phẩm hoàn hảo nhất của tạo hóa! Thật vậy, chiều cao 1,72m kết hợp cùng đôi sandal cao gót càng làm nổi bật vóc dáng cao gầy, đôi mắt to tròn trong sáng như biết nói. Tuy chỉ mặc đồng phục, nhưng chẳng khác gì trang phục được cắt may riêng cho mình, khiến khí chất thanh tân của học sinh càng tỏa sáng! Suối tóc đen dài óng ả cột vội trên đỉnh đầu, vài sợi tóc buông xõa xuống vai, bờ vai gầy hơi nhô ra gợi cảm, vòng eo nhỏ xíu như thể chỉ cần bóp mạnh sẽ gãy, nhưng lia mắt xuống lập tức sẽ thấy bờ mông tròn lẳn vểnh cao, đường cong chữ S cực chuẩn vượt xa nét vẽ của đám họa sĩ truyện tranh, vẻ đẹp này không phải là thứ mà cọ vẽ có thể thể hiện được, mà chỉ tồn tại trên cơ thể độc nhất vô nhị của cô gái ấy, khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo. Cô thường được các nam sinh gọi là băng sơn tuyết liên Tô Phi.

Lúc này, ánh mắt của Tô Phi đang dán lên bóng lưng Tần Mặc đang khuất dần vào tòa nhà lớp học. Khóe môi cô ta cong lên: “Một người rất thú vị”.

Nếu như lúc này có ai đó đứng bên cạnh cô ta, chắc chắn sẽ cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Một hoa khôi được mệnh danh là núi tuyết vạn năm hôm nay lại hiếm hoi mỉm cười. Đây chẳng phải là mặt trời chân lý chói qua tim bọn con trai sao? Chẳng lẽ mùa xuân của hoa khôi rốt cuộc cũng đến rồi?

Về phần Tần Mặc, hắn vẫn theo sát Tiêu Ái Lệ hoàn thành buổi học sáng. Gần đây, đủ thứ tin đồn và cả thư tình không ngừng xuất hiện trước mặt hắn, khiến Tần Mặc thật sự muốn chửi thề đậu xanh rau má. Có vẻ như đẹp trai cũng là một cái tội thì phải. Nhưng mà da mặt hắn không chỉ dày bình thường, bao nhiêu đồn thổi hắn đều bỏ ngoài tai, còn thư tình thì dứt khoát vo tròn liệng vào sọt rác.

Hiện tại đã đến giờ ăn trưa, rất nhiều học sinh đều ùa ra khỏi lớp học. Tần Mặc vẫn bám theo Tiêu Ái Lệ, định bụng phen này phải kè kè bên cô nàng cả đêm ở căn tin mới được! Ấy vậy mà vừa bước ra khỏi lớp lại bị một cô gái cản đường.

Tần Mặc ngầng đầu, nhìn chăm chăm cô gái xinh đẹp trước mặt nói: “Bạn gì ơi, làm ơn tránh đường!”

“Cậu là Tần Mặc?”, Tô Phi không tránh, còn hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, tôi là Tần Mặc! Cậu tìm tôi có việc gì à?”, Tần Mặc ngờ vực hỏi. Hắn chẳng có ấn tượng gì với cô gái này cả, cho nên hẳn không phải là chủ nợ đến đòi nợ đâu.

“Vậy tôi tự giới thiệu trước! Tôi là Tô Phi! Tôi muốn hẹn cậu đi ăn trưa! Không biết bạn Tần Mặc đây có chịu nể mặt không?”, Tô Phi cười nói, nụ cười đã lâu lắm rồi mới thấy xuất hiện trên mặt.

Lúc này trong hành lang có rất nhiều học sinh vây quanh, không những vậy phần nhiều đều là những nam sinh tơ tưởng Tô Phi.

“Trời ạ! Tao có nhìn nhầm không đấy? Tô Phi, đúng là cô ấy, cô ấy mỉm cười kia kìa, hoa khôi lạnh lùng hơn cả núi tuyết vạn năm, cuối cùng cũng chịu cười rồi!”

“Đúng đó! Cô ấy cười lên trông mới xinh đẹp làm sao, tao nhìn thấy mà chết mê chết mệt! Nếu cô ấy cười với tao như vậy thì tao có chết cũng cam lòng!”, khuôn mặt núng nính của Hoàng Trần rung rung lên.

“Đó không phải trọng tâm vấn đề, mà trọng tâm chính là, cô ấy vậy mà lại động lòng phàm rồi! Muốn hẹn Tần Mặc đi ăn nữa chứ trời ơi là trời! Này mới đúng là chuyện đáng hóng hớt nhất lịch sử! Tao phải đăng lên diễn đàn trường để các anh em biết mới được!”

Tô Phi nghe thấy tiếng xầm xì cảm thán chung quanh, cảm thấy vô cùng hài lòng! Điều cô ta muốn chính là hiệu quả như thế. Với nụ cười đã lâu không ai nhìn thấy cùng với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành vốn có, cô ta tin chắc không ai không quỳ rạp dưới váy mình!

“Tô Phi? Không quen! Tôi không có hứng thú với cậu! Cậu tìm người khác đi”, Tần Mặc mặt không cảm xúc, giọng hắn không quá lớn, song lại rất rõ ràng. Mặc dù lúc này trên hành lang rất ồn ào, nhưng mọi người đều đổ dồn chú ý vào hắn, cho nên lời hắn vừa thốt ra ai nấy đều nghe không sót chút gì.

Hành lang trong nháy mắt lặng phắc như tờ! Ai nấy kinh ngạc há hốc mồm, nhét nguyên quả trứng gà vào cũng chẳng thành vấn đề! Bầu không khí cứ ngưng đọng như thế khoảng ba giây đồng hồ, rốt cuộc cũng có ai đó kịp phản ứng!

“Trời ạ! Lỗ tai tao không nghe lầm chứ? Tần Mặc vậy mà lại từ chối! Còn từ chối thẳng thừng như vậy nữa!”

“Lần đầu tiên hoa khôi chủ động tìm người hẹn hò, vậy mà lại bị sập cửa vào mặt! Chuyện này đúng là không thể hiểu nổi! Kể ra chắc không ai tin đâu!”

“Tần Mặc từ chối rồi! Vậy mời tôi nè bạn ơi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối đâu!”, hai nam sinh một trước một sau lên tiếng.

“Haiizzz! Đại ca Tần Mặc đúng là có khí phách anh hùng, là thần tượng cho em noi theo. Chúng ta gặp được hoa khôi chưa kịp nói gì đã đờ người, bủn rủn hết cả chân tay! Chẳng trách bọn mình cua mãi mà người đẹp chẳng để vào mắt! Sau này phải theo đại ca học hỏi mới được!”, Hoàng Trần than thở.

“Cậu… Cậu từ chối tôi? Cậu có biết tôi là hoa khôi của trường Đế Tôn này không hả?”, Tô Phi thảng thốt nhìn Tần Mặc với vẻ không thể tin được. Đến bây giờ cô ta vẫn không dám tin vừa rồi mình bị Tần Mặc từ chối. Chương 15: Lái xe

“Hoa khôi trường Đế Tôn? Vậy thì liên quan gì đến tôi? Tôi bận rồi, đi trước nhé!”, Tần Mặc khẽ cười, sau đó lách qua đám đông, bước nhanh đuổi theo Tiêu Ái Lệ, bóng dáng hắn nhanh chóng hòa vào dòng người đang đổ ra hành lang!

Thật ra chẳng phải Tần Mặc không thích gái đẹp, thậm chí hắn còn là một tên háo sắc nữa là khác! Được người đẹp hẹn đi ăn hắn mừng còn không kịp, tuy nhiên hắn không quen cái kiểu ngạo mạn của Tô Phi. Làm cho người ta phải xúm xít trầm trồ chung quanh, còn mình thì vênh mặt tự đắc, một cô gái như vậy thật sự không nên dây vào! Quan trọng nhất chính là, từ trong ánh mắt Tô Phi, Tần Mặc nhận ra cô ta không giống những cô gái bình thường khác. Cô ta tiếp cận hắn hẳn là có mục đích! Cho nên Tần Mặc dứt khoát từ chối thẳng.

Tô Phi quay đầu lại nhìn bóng lưng bỏ đi chẳng chút nể tình kia, trống ngực đập dồn! Hừ, Tần Mặc! Cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi! Cậu không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu! Tô Phi giận dữ giậm chân, sau đó mau chóng rời khỏi khu vực hành lang! Hôm nay có thể nói cô ta chẳng còn chút mặt mũi nào! Lần đầu tiên hoa khôi học đường ngỏ ý để rồi bị từ chối ê chề! Điều này không khỏi khiến mọi người nghi ngờ sức quyến rũ của Tô Phi có thật là đến mức như vậy không?

Thật ra sở dĩ Tô Phi được bầu chọn là hoa khôi không hẳn nhờ sắc vóc và dung mạo! Mà chính khí chất lạnh lùng của cô ta mới là chất kích thích nam sinh thêm mê mệt. Cho nên cô ta trở thành hoa khôi cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng sau chuyện này thì ai nấy đều tin chắc rằng người muốn theo đuổi Tô Phi sẽ giảm mạnh!

Trong lúc đang học tiết 1, Tần Mặc nhận được điện thoại của chú Quách.

“Alô! Chú Quách, có chuyện gì vậy?”

“Tần Mặc hả, hôm nay tôi phải đi với ông chủ ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho nên không thể đưa cô chủ về nhà được! Những người khác cũng không đáng tin, vậy nên hôm nay hai người tự về nhà nhé! Cậu có biết lái xe không?”

“Biết chút chút! Trước đây tôi từng lái xe trọng tải lớn trong núi đấy!”, Tần Mặc đáp, biết lái xe tải chí ít cũng phải có bằng lái loại B! Cho nên lái ô tô chỉ là chuyện nhỏ!

“Vậy thì được rồi, tôi sẽ đưa xe qua đó, tiện đưa chìa khóa cho cậu luôn”, chú Quách nói.

“Vậy được rồi! Chú Quách, tôi cúp máy trước!”, Tần Mặc đáp, sau đó cúp điện thoại.

Khoảng tiết 2, chú Quách đã có mặt trước cửa phòng học, đưa cho Tần Mặc một xâu chìa khóa, sau đó đi ngay. Nhìn dáng vẻ của ông ta hẳn là bận rộn lắm, nếu không đã chẳng bỏ đi nhanh như vậy. Có điều nếu người ta đã không nói, Tần Mặc cũng sẽ không mở miệng hỏi làm gì.

Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, một ngày cũng trôi qua! Học sinh tan học chạy còn nhanh hơn thỏ, lớp sau tiếp lớp trước ùa ra khỏi lớp. Hoàng Trần nói với Tần Mặc vài câu rồi cũng ra về. Tần Mặc và Tiêu Ái Lệ dọn dẹp sách vở xong bước ra khỏi phòng học: “Chú Quách hôm nay bận việc, cho nên chúng ta phải tự lái xe về thôi!”

Tiêu Ái Lệ gật đầu không đáp lại, chỉ lẳng lặng bước tiếp.

Vừa rồi lúc chú Quách đưa chìa khóa cho Tần Mặc cũng đã nói với hắn, ông đậu xe trong bãi đỗ xe ngay cổng trường! Vì vậy hai người đi thẳng đến trước một chiếc Mercedes-Benz 350, Tần Mặc toan mở cửa xe ngồi vào ghế lái thì bị Tiêu Ái Lệ ngăn lại.

“Tôi hỏi này, cậu biết lái xe không vậy?”, Tiêu Ái Lệ ngờ vực nhìn Tần Mặc.

“Biết sơ sơ, hồi ở dưới quê đã từng lái xe rồi!”, Tần Mặc cười đáp.

“Dưới quê từng lái á? Chắc là lái xe máy cày chứ gì? Giao thông ở thành phố lớn phức tạp hơn nông thôn nhiều nha! Thôi để tôi tự lái cho lành. Để tôi lái! Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đằng sau đi!”, Tiêu Ái Lệ bực bội liếc Tần Mặc

“Ặc, nhưng… nhưng mà… cô hai à, vậy thì có hơi không hợp tình hợp lý! Cậu là cô chủ mà, sao lại để cho cô chủ lái xe được chứ!”, Tần Mặc cười.

“Hừ, bây giờ mới nhớ ra tôi là cô chủ à? Không phải cậu lúc nào cũng leo lẻo rằng mình là một cận vệ rất tận tụy sao? Chuyện này không phải đơn giản như làm tạp vụ đâu, cho nên cậu khỏi lái!”, Tiêu Ái Lệ liếc hắn trắng mắt, cướp chìa khóa trong tay Tần Mặc một cách dễ dàng, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Tần Mặc hết cách, đành yên phận ngồi ở ghế phụ. Tiêu Ái Lệ nhanh chóng khởi động xe, sau đó tay nắm vô-lăng, di chuyển xe, sau một loạt thao tác thì chiếc xe cũng rời khỏi vị trí đậu trước đó. Toàn bộ quá trình đều liền mạch, lưu loát, không hề có sự cố gì! Có thể thấy kỹ thuật lái xe của Tiêu Ái Lệ rất tốt.

Chiếc Mercedes-Benz chạy bon bon trên đường. Năm sáu giờ chiều vốn là cao điểm tan tầm! Xe cộ trên đường đông như mắc cửi, giao thông ùn tắc, thế mà Tiêu Ái Lệ vẫn duy trì tốc độ 60km/giờ! Đây cũng chính là cách cô khoe kỹ thuật lái xe thần sầu của mình.

“Cô hai à, lái chậm chút được không? Đang trong nội thành đó”, Tần Mặc ngồi ở ghế phụ tốt bụng nhắc nhở.

“Ai mượn cậu lo? Tay lái của chị đây rất tốt đấy nhé!”, tính tình Tiêu Ái Lệ có chút ngang ngược, cho nên nếu Tần Mặc bảo cô chậm lại, cô nhất định sẽ lái nhanh hơn. Ra vẻ chị đây là cô chủ, mắc gì phải nghe lời cậu?

“Haiiizzz, tài xế xót một giọt xăng, còn người nhà rớt hai hàng lệ đó nha!”, Tần Mặc tiếp tục khuyên nhủ.

“Im cái mồm quạ đen của cậu lại. Có mà cậu bị thì có!”, Tiêu Ái Lệ hung hăng trừng mắt với Tần Mặc.

Cũng không biết có phải Tiêu Ái Lệ rất may mắn hay không. Trong nội thành không ít đèn giao thông hoạt động, nhưng cứ hễ xe Tần Mặc tới thì đèn lập tức chuyển xanh. Cho nên suốt dọc đường hai người không hề dừng xe lại lần nào. Sau hai mươi phút chạy trong nội thành, lúc này chiếc Mercedes-Benz mới ra đến ngoại ô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK