• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi sắp vào học rồi, làm phiền anh Vương copy đoạn video này giúp, tan học gửi cho tôi!”


“ừ, được! Cậu cứ yên tâm! Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này!”, Vương Phi Dương mỉm cười tiền Tân Mặc rời khỏi phòng bảo vệ. Lúc anh ta vừa ngồi xuống trước bàn làm việc thì một loạt tiếng đập cửa vang lên.


“Tân Mặc à? Cậu đế quên gì ở đây hả?”, Vương Phi Dương mỉm cười mở cửa thì phát hiện


người đến là bảo vệ Tiểu Trung.


“Tiếu Trung hả? Cậu không đi tuần mà đến đây làm gì?”, Vương Phi Dương thân thiện hỏi.


“Anh Vương, hòm nay có một bảo vệ vừa đến, anh đến xem đi!”, Tiểu Trung nói.


“Không phải chứ? Số lượng nhân viên bảo vệ của chúng ta đã đủ rồi, sao lại có thêm người mới?”, Vương Phi Dương khẽ nhíu mày.


“Anh Vương, trí nhớ của anh tệ thật! Không phải tối qua Lưu mập đã từ chức rồi sao?”, Tiểu Trung nhắc nhở.


“Ôi! Tôi quên mất! Vậy cậu đi xem thử xem sao! Tòi tin tưởng năng lực của cậu! Tòi còn có việc phải làm!”, chuyện copy lại băng ghi hình không thể làm công khai được, nên anh ta đành phải tự xử lý.


Tiểu Trung khẽ gật đầu rồi đi xuống, Vương Phi Dương lại tiếp tục còng việc của mình.


Lúc Tân Mặc rời khỏi phòng bảo vệ chỉ mới một giờ mà thôi, trong khi tiết học chiều của trường Đế Tôn bắt đầu lúc hai giờ. Sở dĩ hắn kiếm cớ rời đi là vì muốn tìm Tô Phi.


Thân phận của Tân Mặc không giống Vương Phi Dương, hắn chỉ là một học sinh, còn Vương Phi Dương là đội trưởng đội bảo vệ. Thế nên, hắn đi nói chuyện sẽ không có vấn đề gì.


Đến lớp, Tân Mặc liền giao trách nhiệm hẹn Tô Phi cho Hoàng Trần.


Hoàng Trần là một cậu mập ba vòng đều 200, cặp mắt ti hí


của cậu ta khiến người ta chắng thể phân biệt nổi nó đang nhắm hay mở. Cậu béo này ngồi phía sau Tân Mặc, bởi vì hai người nói chuyện cũng khá hợp gu, cho nên cậu ta nghiễm nhiên trở thành một người bạn của Tân Mặc ở lớp 11A7.


Tên mập chết tiệt này cứ nắm lấy tay Tân Mặc mãi không buông, đây chính là cơ hội tiếp xúc với hoa khôi giảng đường hiếm có khó tìm, thế nên Hoàng Trần vui chết đi được. Hắn còn lắc lắc cái eo thô kệch cỡ đại của mình, hào hứng chạy ra ngoài.


Thấy vậy, Tân Mặc chỉ biết


cười lắc đầu, hắn liếc nhìn các bạn học đang nằm bò trên bàn nghỉ trưa, rồi sải bước rời khỏi phòng học.


Cạnh trường có một quán cà phê rất nổi tiếng, tên là cà phê Đôi Bờ. Tuy diện tích không quá lớn, chỉ độ khoảng 40 mét vuông, nhưng luôn luôn trong tình trạng chật kín, nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này có lắp đặt thiết bị điều hòa, hơn nữa ông chủ quán rất biết kinh doanh. Ông ta thiết kê’ quán thành vô số gian phòng nhỏ, khác với môi trường có tính kỷ luật cao như trường học, ở nơi này, các cặp tình nhân có thể ngồi trong các gian phòng nhỏ kia, thoải mái


thể hiện tình cảm với nhau mà không sợ có người thấy được.


Tân Mặc vừa bước vào quán, liền có một nhân viên phục vụ bước tới và mỉm cười với hắn, sau đó dẫn hắn vào một gian còn trống.


“Bạn học, xin hỏi cậu muốn dùng gì?”, nhân viên phục vụ cười hỏi.


“Có trà đá không?”, Tân Mặc thản nhiên nói.


Nhân viên phục vụ ngớ ra, suýt nửa làm rơi menu xuống đất. Cậu ta không dám tin nhìn Tân Mặc. Trường Đế Tôn vốn là


trường quý tộc nổi danh trong thành phố, có thể đến đó học không phú cũng quý, đương nhiên cũng có một số học sinh dựa vào thành tích, thế nhưng những học sinh đó thường chỉ ở trong trường lo chăm chỉ học tập, căn bản không rảnh rỗi chạy đến đây uống cà phê.


Cậu ta làm nhân viên phục vụ ở đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe có khách vào quán gọi trà đá đấy. Đương nhiên, ngày hè chói chang, uống trà đá là thích nhất, nhưng nói vậy thì cũng quá… xấu hổ!


“Bạn… bạn học! Cậu… cậu thật sự muốn uống trà đá?”,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK