• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Tiểu Thanh mất mặt

“Hay là anh để lại tấm thân thần thánh đó cho người cùng hệ đi nhé, tôi không có hứng thú với anh! Lại nói, tôi cũng không giận anh, anh vẫn nên đi làm việc thì hơn!”, Tần Mặc run rẩy tránh khỏi vòng ôm của La Ngọc, nghĩ đến chuyện tên này đồng tính, hắn không khỏi rùng mình một cái. Được rồi, vẫn nên giữ khoảng cách an toàn một chút.

“Anh Tần, anh bảo người ta đi thì người ta đi vậy!”, bàn tay kết hoa lan chỉ của La Ngọc phất phất với Tiểu Thanh và Tần Khả Hân đang đứng sau quầy lễ tân: “Hai cô chiêu đãi anh Tần thật tốt cho tôi! Bằng không thì lột đồng phục ra rồi cút khỏi đây ngay lập tức!”

Nếu lời này phát ra từ miệng người khác thì chắc cũng có chút hà khắc, nhưng La Ngọc với bàn tay kết hoa lan chỉ cùng âm thanh eo éo như thái giám lại chỉ khiến người ta có cảm giác buồn nôn mà thôi.

Hai cô lễ tân xinh đẹp giận nhưng không dám nói, ai bảo tên ẻo lả kia là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ cơ chứ!

Tần Mặc đi đến trước quầy tiếp tân, cười hì hì và nói: “Xin chào, hai mỹ nữ!”

“Xin chào!”, Tần Khả Hân cười đáp, giọng điệu của cô không khác gì ngày thường.

“Hừ!”, nhưng Tiểu Thanh lại quay đầu sang một bên, cái miệng nhỏ còn vểnh lên.

“Em gái ơi, thái độ khó ở đó của em là sao? Sao có thể bất lịch sự với khách như vậy được! Huống chi anh còn là người đàn ông của em đấy!”, Tần Mặc cao giọng nói, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Thanh, anh càng muốn trêu chọc cô.

“Tôi khinh, một tên mạt hạng như anh mà cũng dám xưng là người đàn ông của tôi?”, Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, quay phắt đi.

“Không biết vừa nãy vị mỹ nữ nào đã nói chỉ cần bác Tiêu xuống gặp tôi, cô ấy sẽ lên giường với tôi ấy nhỉ? Chậc chậc, tôi không phải người đàn ông của ai kia à?”, Tần Mặc cười xấu xa.

“Ai nói vậy? Tôi à? Tôi không có, không có nha!”, Tiểu Thanh giả vờ làm người vô tội: “Chị Khả Hân, vừa nãy em có nói à?”

“???”, mặc dù Tần Khả Hân không có ý kỳ thị Tần Mặc, nhưng cô cũng không có thiện cảm gì với anh. Chỉ một câu nói đùa mà thôi, sao cô có thể để chị em tốt của mình bị chà đạp được? Thế nên cô đành trái lương tâm lắc đầu.

“Ôi chao, phụ nữ thật là, đúng là miệng lưỡi không đáng tin mà! Thói đời bây giờ đúng là lươn lẹo dối trá quá đi. Lời nói không có uy tín gì cả!”, Tần Mặc lắc đầu tỏ vẻ tức giận.

“Tôi nói này, ông chú, anh không có bằng chứng thì lấy gì chứng minh đó là lời tôi nói? Anh đi kiện đi!”, Tiểu Thanh cười gian.

“Sao cô biết tôi không có bằng chứng?”, Tần Mặc đảo mắt, sau đó nở nụ cười ranh mãnh.

“Vậy thì đưa bằng chứng ra đi! Nhân chứng là chị Khả Hân đã nói không có rồi, anh còn có bằng chứng gì hả?”, Tiểu Thanh bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc thắng, còn chun chun cái mũi cãi.

“Cô có Trương Lương kế, tôi có thang qua tường! Tôi đã sớm đoán được cô sẽ chơi xấu rồi! Cho nên… đây này!”, nói xong, Tần Mặc lấy từ trong túi ra mộ cái điệu thoại Nokia 1265, quơ quơ trước mặt Tiểu Thanh: “Thật ra tôi không hay đổi điện thoại đời mời, thứ nhất là vì không có tiền, thứ hai là có đổi cũng không biết cách sử dụng. Tuy nhiên, kể cũng trùng hợp, cái điện thoại này của tôi lại có chức năng ghi âm. Và có một tin tức vô cùng tệ hại muốn nói với cô, đó là những câu nói hùng hồn lúc trước của cô đều đã được lưu lại trong này! Không biết cô có hứng thú muốn xác nhận thử không?”

“Má nó, vậy cũng được nữa hả?”, Tiểu Thanh mở to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trước mặt. Tuy cô chưa từng sử dụng nó nhưng cũng biết đây là dòng điện thoại đầu tiên có chức năng ghi âm của Nokia. Rốt cuộc tên đàn ông này có chỉ số IQ cao bao nhiêu vậy chứ, chuyện thế mà cũng nghĩ ra được. Tiểu Thanh chợt nhớ đến một câu nói: “Lưu manh không đáng sợ. Lưu manh có trí tuệ mới đáng sợ”.

“Sao hả? Cô chịu thừa nhận rồi chứ?”, Tần Mặc cười hề hề nói.

“Hừ, bà đây không thừa nhận đấy thì sao? Muốn tôi ngủ với anh hả? Kiếp sau đi! Hoặc là anh sang Hàn sửa hết cái mặt, biết đâu tôi còn suy nghĩ lại!”, Tiểu Thanh liếc Tần Mặc một cái, rồi hừ lạnh.

“Hề hề, tôi có chứng cớ rõ ràng mà! Hơn nữa, cô cũng biết tôi gọi giám đốc Tiêu là bác Tiêu rồi đấy, vừa rồi quản lý của các cô còn cúi đầu khom lưng với tôi, dáng vẻ chẳng khác nào chó ngoan, chẳng lẽ các cô không thấy à? Nếu giờ cô mà không thực hiện lời hứa, tôi đành phải bảo quản lý sa thải cô thôi! Xã hội bây giờ tìm việc khó lắm, hơn nữa còn là loại công việc nhàn nhã lương cao như vậy nữa!”, thấy đối phương không chịu thỏa hiệp, Tần Mặc liền giở giọng uy hiếp.

“Anh dám?”, Tiểu Thanh nhướng mày, hai tay chống nạnh.

“Là cô không chịu giữ lời trước mà! Vốn dĩ tôi chỉ định yêu cầu cô hôn tôi một cái, là chính cô muốn lên giường với tôi! Có ghi âm, có bằng chứng đây này!”, Tần Mặc tỏ vẻ đáng thương, rõ ràng là chiếm được lợi còn khoe mẽ.

“Anh?”, Tiêu Thanh tức đến mức không nói nên lời, cô ta thật sự không ngờ ông chú này lại khó đối phó như vậy, lúc này, Tiểu Thanh không khỏi nhìn về phía Tần Khả Hân bằng ánh mắt cầu cứu.

Tần Khả Hân vốn là một cô gái lương thiện, hơn nữa tình cảm chị em giữa hai người cũng không tệ, bạn tốt đã nhìn cô như vậy, sao cô có thể không giúp được. Vì thế, Tần Khả Hân cười nói: “Anh Tần, chúng ta dừng lại ở đây thôi! Vừa nãy Tiểu Thanh chỉ nói đùa, tôi thay cô ấy xin lỗi anh được không?”

“Ồ, chị gái xinh đẹp, cô thật sự muốn xin lỗi thay cô ấy à?”, Tần Mặc nhướng mày, nở một nụ cười thâm thúy.Chương 7: Bất ngờ không tưởng

Tần Khả Hân khẽ gật đầu.

“Thế nhưng đâu chỉ xin lỗi một tiếng là được! Dù sao cũng phải có gì đó chứ!”, giọng điệu Tần Mặc chẳng tốt lành gì.

“Vậy… anh muốn như thế nào?”, Tần Khả Hân chớp mắt hỏi, cảm giác bất an bỗng chốc trào dâng trong lòng cô.

“Nếu cô có thể cho tôi số di động thì… tôi có thể xem xét bỏ qua cho cô ta!”

“Việc này?”, Tần Khả Hân có chút do dự, tuy cô không hề chán ghét Tần Mặc, nhưng tùy tiện cho một người đàn ông chỉ mới quen biết số điện thoại quả thật có hơi đường đột.

“Chị Khả Hân, cũng chỉ có chị giúp được em thôi!”, Tiểu Thanh thì thầm vào tai Khả Hân: “Chẳng lẽ chị đành lòng nhìn em bị ông chú bỉ ổi này chà đạp hay sao?”

Tần Khả Hân cau mày, cô không biết nên làm sao bây giờ. Cô không thể thấy chết mà không cứu, lại nói, đối phương chỉ muốn lưu số điện thoại của cô mà thôi, nếu như sau đó anh ta gọi điện quấy rầy thì cô có thể đưa vào sổ đen được mà. Hiện tại, điện thoại thông mình rất dễ dàng làm được chuyện đó. Tần Khả Hân liếc nhìn Tần Mặc, phát hiện ánh mắt anh ta rất sạch sẽ, lúc này, cô mới quyết định. Thế nhưng, cô nào biết Tần Mặc là loại người “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công”.

“Được rồi! Vậy anh lấy điện thoại di động ra lưu lại đi!”

“Chị gái à, chị lấy giấy ghi lại đi! Khả Hân xinh đẹp như vậy, chắc chữ viết cũng rất đẹp!”, Tần Mặc cười nói.

Tần Khả Hân lấy một tờ giấy note từ trong quầy tiếp tân ra, ghi số điện thoại của mình lên đó cho Tần Mặc. Mà lúc này, chú Quách cũng đã từ trên lâu đi xuống, Tần Mặc bèn đi theo ông ta. Lúc gần ra đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại.

“Tạm biệt hai vị mỹ nữ, à đúng rồi, quên nói cho hai người một chuyện! Thật ra điện thoại của tôi hết pin lâu rồi!”, Tần Mặc nhe hàm răng trắng bóng trêu tức, sau đó mới xoay người đi bước ra cửa.

Tiểu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên uống nước cũng mắc nghẹn! Hừ, đúng là tởm! Lần sau để bà đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ đá nát trứng của anh!”

Lúc này, tâm trí của Tần Mặc đã quay về hiện thực, hắn đang ngồi trên ghế phó lái của chiếc Mercesdes-Benz, thầm đắc ý nhìn dãy số trong tay. Hề hề, vì dãy số này mà ông đây đã tốn không ít công sức. Tuy Tiểu Thanh cũng là một mỹ nữ, nhưng hung dữ quá lại không hợp khẩu vị của hắn, trái lại hình mẫu dịu dàng thiện lương như Tần Khả Hân mới cảm thấy vừa miệng. Vừa mới đến thành phố PT ngày đầu tiên mà đã có thu hoạch lớn như vậy, quả thật là một bất ngờ không tưởng!

Không biết từ lúc nào, ánh mắt của Tiêu Ái Lệ đã hướng về phía Tần Mặc.

“Hừ, lúc thì ngẩn người suy nghĩ gì đó, lúc lại cười như đứa dở người, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch, người vậy mà đòi làm cận vệ cho Tiêu Ái Lệ này à? Xách giày cho mình còn không xứng ấy chứ! Để hắn ta cùng đến trường thể nào cũng mất hết thể diện! Không được, lát nữa về đến nhà, mình phải hỏi rõ mới được!”, Tiêu Ái Lệ thầm nghĩ.

Tần Mặc không hề hay biết ấn tượng về mình trong lòng Tiêu Ái Lệ đã bị trừ thành số âm. Hắn lơ đãng liếc nhìn từng hàng cây vụt qua bên ngoài cửa xe.

Sau gần 20 phút lao đi như bay, rốt cuộc Mercedes cũng dừng lại trước một căn biệt thự. Chú Quách bước xuống xe mở cửa, sau đó mới tiếp tục lái xe vào trong.

Xe dừng lại, chú Quách bước đến mở cửa xe sau, Tiêu Ái Lệ mang cặp xách bước xuống, đi thẳng vào trong biệt thự, lúc này, Tần Mặc mới chậm chạp bước xuống xe.

Biệt thự nhà họ Tiêu chiếm diện tích không quá lớn, là kiểu biệt thự đơn lập mang hơi hướm Tây Âu. Hàng rào sắt cao gần bằng hai người bao bọc toàn bộ biệt thự. Phía trước là một thảm cỏ xanh rì, một con đường nhỏ trải đá cuội đi xuyên qua thảm cỏ, kéo dài từ cổng lớn đến thẳng cửa chính. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy biệt thự, nhưng hiện tại có thể ở lại đây, Tần Mặc khó tránh khỏi cảm thấy phấn khích. Nhất là khi nghĩ đến việc có thể sống chung cùng cô chủ xinh đẹp suốt ba năm trong căn biệt thự này, hắn càng thêm hưng phấn. Đó chẳng phải là “sống chung” trong truyền thuyết sao? Có thể ở cùng cô chủ duyên dáng, yêu kiều như vậy, thì còn gì đáng tự hào hơn nữa chứ!

Tuy nhiên, căn biệt thự này lại khiến Tần Mặc cảm thấy có hơi lạ. Ít nhất thì một căn biệt thự lớn như vậy cũng nên có bảo mẫu hoặc người hầu gì đấy, sao có thể trống trải, lạnh lẽo thế được. Nghĩ đến đây, hắn bèn hỏi: “Chú Quách này! Sao trong biệt thự không có bất kỳ người hầu nào vậy?”

“Là vầy, vốn dĩ trong biệt thự có một vài bảo mẫu cùng vệ sĩ, nhưng sau đó đều bị sa thải do cô chủ ngại nhiều người. Thế nên sau này chuyện cơm nước của hai người sẽ có nhà hàng làm sẵn và đưa đến đây!”, chú Quách giải thích.

“À, cám ơn chú Quách!”, Tần Mặc cười nói.

“Tôi đi đỗ xe trước đã! Cậu cứ vào trước làm quen đi!”, nói xong, chú Quách ngồi vào ghế lái, sau đó điều khiển xe chạy đến bãi đỗ phía sau biệt thự. Còn Tần Mặc thì kẹp nách cặp công văn bước vào cửa chính.

Đi qua một hành lang được treo đầy những bức tranh nổi tiếng của Châu Âu là đến sảnh chính. Dưới chùm đèn thủy tinh đắt đỏ là bốn chiếc ghế sofa bọc da được bày biện ngay ngắn. Vừa liếc nhìn, Tần Mặc liền nhận ra mấy cái ghế này đều là hàng của nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài. E là chỉ có nhà họ Tiêu phú quý mới mua nổi. Cạnh sofa là một cái cầu thang hình xoắn ốc, phía bên kia cầu thang là nhà ăn. Bên trái sảnh là hai phòng ngủ, lúc này, cửa phòng đang đóng chặt. Chương 8: Lãnh địa bất khả xâm phạm

Ngồi hơn mười mấy tiếng trên xe lửa, lại thêm chen chúc suốt ba tiếng đồng hồ trong xe khách xóc nảy, dù là thần cũng sẽ đuối sức, nói gì đến Tần Mặc. Sau khi quan sát kết cấu biệt thự một lượt, hắn bèn ngồi xuống sofa trong sảnh. Sờ lên vỏ bọc sofa, Tần Mặc tắc lưỡi: Đây mới là da thật này, cảm giác mềm mại, trơn nhẵn hệt như da thịt phụ nữ vậy!

“Này, này! Anh cho đây là nhà của mình đấy à? Anh có biết bộ sofa này có giá trị hơn 100 ngàn tệ mỗi cái không? Vậy mà anh dám dùng cái tay bẩn của mình sờ tới sờ lui, làm bẩn rồi thì ai giặt hả?”, Tiêu Ái Lệ nổi giận mắng.

“Tên tôi không phải là “này”! Vừa nãy tôi đã giới thiệu rồi mà, kẻ hèn này tên là Tần Mặc, cô có thể gọi tên mụ của tôi là Tần Tiểu Mặc, đương nhiên, nếu cô muốn thân thiết hơn chút nữa thì cũng có thể gọi là anh yêu, tôi không để tâm đâu!”, Tần Mặc cười hề hề nói.

“Buồn nôn chết đi được! Lại còn anh yêu? Tôi thấy gọi là cầm thú thì đúng hơn!”, Tiêu Ái Lệ run rẩy toàn thân, dường như muốn giũ sạch lớp da gà vừa mới nổi lên.

“Ôi chao, sao cô biết tôi còn có cái tên khác là Tần ròm?”, Tần Mặc ngạc nhiên hỏi. Khi còn bé, Tần Mặc béo ú như một khối cầu, vì hi vọng hắn có thể gầy xuống nên sư phụ của hắn hay gọi hắn là Tần ròm.

“Đã từng thấy da mặt dày, nhưng chưa thấy da mặt dày như anh đấy!”, Tiêu Ái Lệ khinh miệt nói.

“Không thả con săn sắt sao bắt được con cá rô, không mặt dày thì sao đến gần mỹ nữ được. Cô nói đúng! Ngẫm lại có thể ở cùng một cô chủ xinh đẹp ba năm, lòng tôi sắp nở hoa rồi đây này! Sướng rơn!”, Tần Mặc cười khoái chí.

Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Ái Lệ về Tần Mặc chính là mặt người dạ thú. Mười câu thì hết chín câu là dính đến mỹ nữ, thế nên nụ cười “thật thà” của Tần Mặc trong mắt cô lại có dáng vẻ hoàn toàn khác.

“Vô lại! Anh cho rằng anh lấy lòng bố tôi thì có thể làm vệ sĩ của tôi được à? Bổn cô nương là võ sĩ Taekwondo tam đẳng, còn cần anh bảo vệ à?”, Tiêu Ái Lệ nhướng mày, nói với vẻ tự hào.

“Con gái nên ngoan ngoãn ở nhà học thêm thêu thùa may vá, nữ công gia chánh gì đó, học Taekwondo làm gì, chém chém giết giết đã có đàn ông chúng tôi làm rồi!”, Tần Mặc vỗ ngực nói.

“Là ngựa chết hay lừa chết thì phải thử mới biết! Để tôi xem xem vệ sĩ của mình rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!”, nói xong, Tiêu Ái Lệ bước từng bước về phía Tần Mặc. Mỗi một bước cô đều xoay xoay cổ tay, thoạt nhìn như đang giãn gân cốt trước khi đánh nhau.

“Cô? Cô muốn làm gì? Tôi không phải người tùy tiện đâu nhé! Cô mà còn tiếp tục đến gần, tôi sẽ kêu lên đấy nhé!”, Tần Mặc giả vờ đáng thương, hơn nữa hắn còn lui về sau, thế nhưng sau lưng hắn lại là sofa, cho nên có lui cũng không cách nào lui được.

“Tôi khinh, nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh kìa, vậy mà còn đòi làm vệ sĩ của tôi à? Xem chân!”, Tiêu Ái Lệ khinh miệt “xì” một tiếng, hận không thể dùng một cước quật ngã Tần Mặc.

Cô giẫm mạnh lấy đà, sau đó bay vọt lên, đôi chân thon dài, trắng nõn mang theo tiếng gió đá thẳng vào mặt Tần Mặc. Mà lúc này, Tần Mặc lại chẳng có chút động tác gì cả, hai mắt thao láo nhìn chân của cô.

Đồ háo sắc, lại còn nhìn chân nữa chứ! Hừ, tôi sẽ đá anh thành đầu heo! Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tần Mặc, Tiêu Ái Lệ càng thêm tức giận. Nếu có thể tăng lực giữa không trung, chắc chắn cô sẽ ra sức gấp bội.

Khoảnh khắc cái chân trái thon dài kia sắp đá vào mặt Tần Mặc, rốt cuộc hắn cũng hành động. Tần Mặc nhẹ nhàng nâng tay lên.

“Bộp!”

Khi mũi chân sắp chạm vào chóp mũi Tần Mặc, hắn liền giơ tay trái lên bắt lấy, tạo thành một âm thanh nặng nề.

Theo như tính toán của Tiêu Ái Lệ, lúc cô giơ chân đá về phía Tần Mặc, tất nhiên hắn sẽ lui về sau, cô có thể nhân cơ hội đó hạ xuống đất bằng chân phải, sau đó thu chân trái lại. Như vậy, cú đáp đất đó sẽ rất hoàn mỹ. Nhưng thực tế lại không giống như tưởng tượng, chân trái của cô lại bị Tần Mặc bắt lấy, ngay lập tức, Tiêu Ái Lệ mất thăng bằng, cái gọi là “cú đáp đất hoàn mỹ” phút chốc chẳng còn gì nữa. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể dùng chân phải chống đỡ cơ thể.

Hiện tại, tư thế của Tiêu Ái Lệ chính là chân phải giẫm trên mặt đất, còn chân trái thì bị Tần Mặc nắm lấy ngay trước mặt hắn. Cũng có nghĩa là giữa hai chân tạo thành một góc hơn 100 độ, lại nói, trên người cô đang mặc đồng phục của trường Đế Tôn. Chiếc váy ngắn cũn màu da trời làm sao che chắn nổi hai chân xoạc ra góc độ lớn như thế? Thế là mọi thứ đều phơi bày ra hết trước mắt Tần Mặc.

“Cô chủ à! Cô đúng là người biết giữ lời đấy! Nói muốn cho người ta xem chân liền cho xem ngay, mà lại còn rõ như vậy nữa! Chẹp chẹp!”, Tần Mặc mở to mắt nhìn vào “cảnh xuân” bên dưới váy Tiêu Ái Lệ, không khỏi tán thưởng.

Nội y màu trắng hệt như một luồng sáng chói lóa chọc mù mắt Tần Mặc, mùi hương thiếu nữ từ cô gái trước mắt thoang thoảng trong không khí không ngừng kích thích thần kinh hắn.

Tần Mặc luôn cho rằng nội y sẽ phản ánh được tính cách của phụ nữ. Thích mặc “quần chữ T” viền ren đều là những cô nàng lẳng lơ, mặc đủ mọi màu sắc là loại phụ nữ có ham muốn cực lớn, bọn họ muốn dựa vào màu sắc bóng bẩy để kích thích thần kinh của đàn ông, từ đó đạt đến mục đích thỏa mãn bản thân. Còn những cô nàng hay mặc màu trắng đều là gái nhà lành cả đấy! Màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết, đồng thời cũng ám chỉ đó là lãnh địa không thể xâm phạm.

“Khốn kiếp, còn không mau buông tay!”, lúc này, Tiếu Ái Lệ ngay cả nói cũng không nói nổi. Đứng một chân vốn đã rất mỏi, lại còn bị Tần Mặc nắm lấy một chân. Cảm giác đau đớn ở mắt cá chân khiến cô có cảm giác như bị kìm nhổ đinh kẹp lấy. Sức lực mạnh đến đáng sợ!Chương 9: Chuyện đã định

Trong một năm này, Tiêu Kính đã tìm cho Tiêu Ái Lệ ba vệ sĩ, nhưng tất cả đều là hạng biết dăm ba thế võ mèo cào, ngay cả Tiêu Ái Lệ cũng không đánh lại. Lại nói, khi nhìn thấy bộ dạng vô sỉ, bỉ ổi của Tần Mặc, Tiêu Ái Lệ liền liệt hắn vào danh sách những kẻ như vậy, cho nên cô mới nghĩ dùng tới chiêu Taekwondo “Lăng Phong Nhất Cước” này để dạy dỗ tên đàn ông trước mặt một trận.

Nhưng hiện tại cô hối hận đến xanh ruột, cô thật sự không ngờ cái tên này lại là thứ giả heo ăn thịt hổ. Thoạt nhìn thì vẻ là một gã không có đầu óc, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Chẳng những hắn có thể dễ dàng tiếp được chiêu Lăng Phong Nhất Cước của cô, mà còn nhìn thấy rõ mồn một cảnh xuân giữa hai chân, đây vốn dĩ là nơi quan trọng nhất của con gái.

“Thật ra tôi chỉ nhìn đôi chân trắng nõn này mà thôi, không hề nhìn mấy thứ khác đâu nhé! Tôi không hề thấy nội y trắng cùng với…! Cô phải tin tưởng tôi, tôi là một người cực kỳ trong sáng!”, Tần Mặc buông chân của Tiêu Ái Lệ ra, vừa lau máu mũi, vừa bình tĩnh nói. Đối mặt với hình ảnh “ướt át” như vậy thì sao giữ bình tĩnh cho nổi chứ?

“Đồ vô liêm sỉ! Tôi muốn giết anh!”, Tiêu Ái Lệ đứng sững ra đó, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng Tần Mặc. Nếu có một cây dao mổ heo trong tay, chắc chắn cô sẽ chọc chết tên khốn kiếp này, sao đó tự sát để đền tội.

Đúng lúc này, trên hành lang vang lên tiếng giày gia nện xuống sàn nhà, chú Quách đã quay trở lại. Ông ta không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Ái Lệ. Sao chú Quách lại không biết cô chủ nhà mình có tính cách thế nào cơ chứ, tuy nhiên, Tần Mặc là vệ sĩ do Tiêu Kính chọn, thế nên ông ta chỉ có thể nghe theo.

“Cô chủ, tôi đã về!”

“Chú Quách, chú đến đúng lúc lắm! Tôi muốn sa thải tên vệ sĩ này, nếu bố tôi hỏi đến, cứ nói là tôi làm!”, Tiêu Ái Lệ ngước nhìn chú Quách.

“Cô chủ, tôi không làm chủ chuyện này được! Hay là cô thương lượng với ông chủ thử xem!”, chú Quách cười khổ đáp.

Tiêu Ái Lệ liếc xéo Tần Mặc, sau đó cầm lấy cái Iphone màu trắng trên bàn và bấm gọi cho Tiêu Kính. Sau một hồi chuông, rốt cuộc đầu dây bên kia cũng vang lên giọng của Tiêu Kính.

“Con gái ngoan, sao con lại đột nhiên gọi điện cho bố vậy?”

“Bố, không phải lần trước con đã nói rồi à, con không cần vệ sĩ gì cả. Sao bố lại tìm cho con nữa vậy, mà lại còn tìm một kẻ vừa hèn mọn vừa bỉ ổi nữa chứ?”, Tiêu Ái Lệ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Con gái ngoan, Tiểu Mặc không giống với những vệ sĩ khác, cậu ta có bản lĩnh rất cao, có cậu ta bảo vệ con, bố sẽ cảm thấy an tâm hơn!”

“Bố, người này không được, bố tìm đại ai đó còn tốt hơn anh ta gấp trăm lần! Hay đổi lại người lần trước đi! Tuy thực lực có hơi kém một chút, nhưng miễn cưỡng vẫn chấp nhận được!”, nói đến đây, Tiêu Ái Lệ còn liếc nhìn Tần Mặc một cái.

“Con gái ngoan, nghe lời bố, con phải hiểu cho bố! Tiểu Mặc chắc chắn có thể bảo vệ được con!”

“Con không cần đâu mà!”, Tiêu Ái Lệ làm nũng.

“Ái Lệ, chẳng lẽ con đã quên tháng trước xảy ra chuyện gì rồi sao? Bố chỉ có một đứa con gái là con, nếu như còn xảy ra chuyện gì thì bố phải làm sao bây giờ?”

“Nhưng mà… nhưng…”, Tiêu Ái Lệ còn muốn nói thêm gì đó nhưng mãi vẫn không nói nên lời.

“Không nhưng nhị gì cả, cứ quyết định như vậy đi! Sau này cậu ta sẽ cùng con đến trường, sống cùng con. Có Tiểu Mặc bảo vệ, bố cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa Tiểu Mặc và con cùng trang lứa, con hoàn toàn có thể xem cậu ta là anh trai của mình!”

“Anh trai?”, Tiêu Ái Lệ lẩm bẩm, trong đầu chợt hiện lên những tình huống sẽ xảy ra trong tương lai.

Tần Mặc tà ác nhìn cô, trong tay cầm một cái thước dây, bước từng bước đến gần, cười dâm đãng nói: “Lại đây, em gái Ái Lệ, để anh trai kiểm tra thân thể cho em! Hề hề!”

Nghĩ đến hình ảnh này, Tiêu Ái Lệ không khỏi rùng mình, ai muốn ở cùng tên khốn kiếp này cơ chứ!

“Bố, con không cần! Con không cần!”, Tiêu Ái Lệ lại tiếp tục làm nũng.

“Haiz, con gái cưng à, bố làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, cứ quyết định vậy đi nhé! Bố còn có một cuộc họp, cúp máy nhé!”, Tiêu Kính dứt khoát cúp điện thoại, không cho Tiêu Ái Lệ có cơ hội thương lượng.

Điện thoại bị cắt ngang một cách vô tình khiến Tiêu Ái Lệ đứng sững tại chỗ. Người bố luôn cưng chiều cô trước đây nay đã tỏ rõ quyết tâm. Vừa nghĩ đến chuyện phải ở cùng nhà cùng một tên đàn ông xấu xa luôn dùng ánh mắt dâm đãng để nhìn mình, tim Tiếu Ái Lệ bất giác run lên.

“Cô chủ à, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước! Đợi lát nữa sẽ có người đưa cơm tối đến!”, nói xong, chú Quách liền rời khỏi biệt thự, vì vậy, cả một tòa nhà to như vậy chỉ còn lại hai người là Tiêu Ái Lệ và Tần Mặc.

Tần Mặc chọn một căn phòng ngủ ở lầu một, rồi mang những thứ hắn đã mua được ở cửa hàng bày biện vào đó. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng thì một mùi thơm bay đến khiến bụng hắn đánh lô tô. Vì vậy, Tần Mặc lập tức chạy đến nhà ăn bất chấp tất cả, sau đó dùng tốc độ ánh sáng ăn một lượt các món trên bàn, mà quá trình này chỉ diễn ra có ba phút mà thôi. Tiêu Ái Lệ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, còn Tần Mặc thì sao? Lúc này hắn đang tựa lưng vào ghế, bày ra dáng vẻ thỏa mãn sau khi cơm no rượu say.

Ăn xong thì đến tiết mục xem TV, tiếp đến ai về phòng nấy, một ngày cứ thế trôi qua. Chương 10: Chuyên gia điều chế

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Tiêu Ái Lệ bị cơn đói làm tỉnh giấc. Phần cơm vốn dành cho một người phải chia ra, thử hỏi sao cô có thể no cho được. Không ngủ tiếp được, vì thế cô bèn rửa mặt chải đầu rồi xuống nhà ăn ngồi chờ bữa sáng. Trong khoảng thời gian đó, cô đã gọi điện căn dặn các đầu bếp, lại nói, năng suất làm việc của bọn họ cũng tương đối nhanh, đến khoảng năm giờ bốn mươi phút, đồ ăn đã được đưa đến biệt thự. Bởi vì cô chủ đã căn dặn từ trước, cho nên bữa sáng hôm nay không giống với trước đó. Lúc trước chỉ có sandwich cùng sữa bò, nhưng hôm nay còn có thêm một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt cùng một vài món điểm tâm. Trước khi đi, đầu bếp đem thức ăn đến còn đưa cho cô chủ nhà mình một cái túi nhựa đựng bột phấn màu trắng. Đây là thứ mà Tiêu Ái Lệ đã cố ý nhờ bọn họ đến tiệm thuốc mua.

Vừa nhìn thấy bữa sáng, hai mắt Tiêu Ái Lệ sáng lên, cho nên khi đầu bếp vừa xoay người đi, cô lập tức cầm đũa lên càn quét.

“Mình chưa từng ăn món cháo nào ngon như vậy đấy! Đúng là ngon quá đi!”, Tiêu Ái Lệ khen không dứt miệng, một tay cầm bát cháo uống, tay còn lại liên tục gắp đồ ăn nhét vào miệng. Bật hết công suất, hệt như dân Châu Phi chạy nạn vậy. Dáng vẻ cô có hơi thô lỗ, chẳng có phong thái của một cô chủ nhà giàu chút nào.

Trải qua một cuộc càn quét cỡ lớn, rốt cuộc Tiêu Ái Lệ cũng ôm bụng ngồi tựa vào ghế, bày ra dáng vẻ thỏa mãn hệt như Tần Mặc trước đó. Cô vỗ vỗ bụng mình, cảm thán: “Hóa ra có thể sống thoải mái như vậy!”

Cô nhìn về phía bàn ăn, nơi đó chỉ còn lại một đống chén bát bừa bộn minh chứng cho cuộc càn quét vừa rồi. Chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, không được, không thể để tên Tần Mặc chết tiệt kia nhìn thấy đống bát đũa này được, nếu không, chắc chắn anh ta sẽ cười nhạo bổn tiểu thư là thứ tham ăn. Vì thế, chỉ sau vài giây, cô đã thu dọn tất cả bát đĩa trên bàn vào nhà bếp.

“Hộc hộc, Tần Mặc chết tiệt! Như vầy sẽ không thấy được nữa! Đợi mình và anh ta đi học, số bát đũa này sẽ được xử lý sạch sẽ! Mình đúng là thông minh quá mà! Làm gì cũng cẩn thận!”, Tiêu Ái Lệ không khỏi tán thưởng mình một phen, đúng lúc đó, ánh mắt cô liếc nhìn về phía khay đựng đồ gia vị trong nhà bếp, rồi bỗng nhiên một kế hoạch lóe lên trong đầu. Cô nhếch mép cười lạnh: “Tần Mặc chết tiệt, Tần Mặc thối tha! Để bổn tiểu thư cho anh một bất ngờ nhé! Tôi sẽ tặng anh một bữa sáng vô cùng đặc sắc, tràn đầy mỹ vị!”

Nói xong, cô dùng tốc độ gió cuốn mang tất cả đồ gia vị trong nhà bếp ra.

“Ồ, sữa bò… vị nhạt như nước thế này thì uống sao được? Ừm, thêm chút muối vào!”, nói xong, Tiêu Ái Lệ liền múc muối bỏ liên tục vào sữa bò.

“Chậc, chỉ có muối thôi sao được! Thêm chút bột ngọt nào, à, bột nêm cũng cho vào một ít!”

“Nước sốt gà này cũng không tệ!”

“Ừm, bỏ thêm chút nữa để tăng hương vị!”

“À, còn thiếu tiêu! Chắc bấy nhiêu không đủ sặc đâu!”

“Thêm tí dầu mè nữa nhỉ?”

“Thêm chút xì dầu nữa, ôi không, đợi đã… Thêm xì dầu sẽ làm thay đổi màu, anh ta chỉ cần liếc nhìn là phát hiện ra ngay!”

“Chỗ này còn có mù tạt nữa, ừm, thêm một tí!”

Tiêu Ái Lệ vừa cười nói, vừa không ngừng thêm gia vị vào ly sữa bò bên cạnh. Một kế hoạch “to lớn” như vậy mà quá trình chỉ kéo dài có hai phút. Thoáng chốc, một ly sữa bò “đậm đà” đã xuất hiện trước mặt Tiêu Ái Lệ. Cô cầm đũa khuấy đều, sau đó cúi đầu ngửi rồi nhoẻn miệng cười: “Ha ha, Tần Mặc chết tiệt! Muốn đấu với bổn tiểu thư à? Anh còn non lắm! Đúng rồi, còn có thứ vô dụng này”.

Tiêu Ái Lệ vân vê bột phấn trong tay, sau đó cẩn thận rắc nó lên sandwich. Lúc này, trước mặt cô dường như đã hiện lên dáng vẻ của Tần Mặc khi uống ly sữa bò không biết là độc dược hay mỹ vị do chính tay cô điều chế.

Sau khi làm xong hết thảy, Tiêu Ái Lệ đem tất cả gia vị ném trở lại nhà bếp, rồi lấy ra một chiếc khăn tay phi tang dấu vết phạm tội. Xong việc, cô ngồi xuống ghế, giả vờ giả vịt đọc sách.

Giờ đã là sáu giờ rồi, Tần Mặc cũng đã rời giường. Hắn rửa mặt đánh răng, thay đổi đồng phục gọn gàng rồi đi đến nhà ăn. Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, mặt mày sáng bừng lên.

“Chào buổi sáng, cô chủ!”, Tần Mặc mỉm cười chào hỏi.

“Ừm!”, Tiêu Ái Lệ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.

“Sao vậy? Cô ăn trước rồi à?”, nhìn thấy trên bàn ăn chỉ có một phần ăn, Tần Mặc liền hỏi.

“Ừm!”, Tiêu Ái Lệ khẽ ừm một tiếng.

Tần Mặc ngồi xuống ghế, nhìn ly sữa bò đủ màu sắc đang tỏa hương “nồng nặc” trước mặt, khẽ nhíu mày một cái. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu, duỗi tay cầm lấy sandwich đưa lên miệng. Sau khi cắn một cái, hắn lại bưng sữa lên uống một ngụm, rồi tỏ vẻ thản nhiên như không có gì, tiếp tục ăn sandwich.

Tuy Tiêu Ái Lệ đang cúi đầu, nhưng cô vẫn luôn quan sát Tần Mặc. Nhìn thấy anh ta uống món sữa mà mình đã tự tay điều chế, cô đã chuẩn bị tâm lý chờ anh ta xấu hổ, còn mình thì được dịp cười to.

Nhưng thời gian dần trôi qua, Tần Mặc vẫn thản nhiên ăn sáng như không có việc gì.

Ơ? Sao thế nhỉ? Sao anh ta không có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ sữa bò do bổn tiểu thư điều chế ngon lắm sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Ái Lệ liền duỗi tay giành lấy ly sữa bò của Tần Mặc, sau đó bất chấp tất cả đổ vào miệng.

Một ngụm sữa vừa vào miệng lập tức hệt như thuốc nổ làm nổ tung cổ họng cô. Vị cay đặc trưng của mù tạt cộng với đủ loại mùi vị thiên kỳ bách quái từ cổ họng lan ra khắp khoang miệng: “Á, sao lại như vậy? Sao lại khó uống như vậy? Cay chết tôi rồi!”

Tiêu Ái Lệ thè lưỡi, vừa nói vừa không ngừng lấy tay quạt. Dáng vẻ của cô muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK