• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 1 Chương 1: Mối Thù!

"Vũ Thuần Tử, mau lấy nước cho ta!"

"Vũ Thuần Tử, hôm nay ta hơi mệt, ngươi giúp ta dọn dẹp đống rác ngoài sân đi, kẻo Ninh trưởng lão tới thấy thì phiền phức."

"Ngươi đúng là thiếu niên khả ái, ài… Cha mẹ ngươi không may bị chết trong nạn đói, nhìn ngươi đáng thương ta đem về đây nuôi dưỡng, không ngờ lại khiến ngươi chịu nhiều uất ức như vậy."

"Vũ Thuần Tử…"

Trong đầu Vũ Thuần Tử hiện lên vô số câu nói của Bàng lão, nhớ lại từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, đều là một tay Bàng lão nuôi nấng hắn trưởng thành. Hơn hai mươi năm, ơn nghĩa này hắn không bao giờ quên được, bây giờ nhìn ngôi mộ Bàng lão ra đi trước mặt, trong lòng Vũ Thuần Tử không khỏi đau xót, cảm xúc của hắn lúc này khó có ai hiểu được, nhìn người thân duy nhất mất đi, hắn bây giờ vẫn không thể tin được, đau lòng không cách nào diễn tả.

"Bàng gia gia, ngươi vì ta mà chết, ta cảm thấy thiếu nợ ngươi rất nhiều, nếu có kiếp sau, ta nguyện trở thành cháu của ngươi."

âm thanh Vũ Thuần Tử nghẹn ngào nói.

Đúng lúc này, từng tiếng bước chân chậm rãi đi tới, một âm thanh mỉa mai truyền vào trong tai Vũ Thuần Tử.

"Hừ! Chết cũng đáng, linh dược quý giá như vậy, cũng dám lấy đưa cho thường dân hèn hạ dùng? Đúng là phí của trời."

Nghe âm thanh này, Vũ Thuần Tử liền nổi giận, quay người lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên mới đến, người này trên thân mặc y phục màu trắng, ngực có khắc chữ Linh, đồng phục tượng trưng cho nội môn đệ tử, đằng sau hắn có năm tên áo xanh, hiển nhiên đều là đệ tử ngoại môn. Nhìn những người này, Vũ Thuần Tử không thể không nhận ra.

Linh Bảo Tông lấy xanh trắng vàng đen, tượng trưng cho từng cấp bậc. Xanh là ngoại môn lẫn tạp dịch, trắng dùng cho nội môn, màu vàng là Tinh Anh, đen chính là Chân Truyền.

"Kim Bảo? Ngươi ra tay hại chết Bàng lão, ta đời này hận không thể giết ngươi."

Vũ Thuần Tử lòng đầy bi phẫn gào thét, con ngươi đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Kim Bảo thiếu niên.

Năm ngày trước, hắn bị một số đệ tử ngoại môn đánh trọng thương, nếu không phải Bàng lão liều mạng trộm một ít thảo dược cứu hắn, có lẽ mạng của hắn đã khó bảo toàn. Nhưng đổi lại, Bàng lão vì lấy trộm thảo dược tông môn, mà gặp Chấp Pháp Điện trừng trị, sau đó trở về liền không còn hơi thở. Mà mọi chuyện này, đều là do tên Kim Bảo trước mặt làm ra.

Vũ Thuần Tử đối với hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đùng!!!

Kim Bảo ánh mắt lạnh lẽo, tốc độ cực nhanh lướt tới, một đá đem Vũ Thuần Tử bay ra xa, lạnh giọng nói.

"Hừ! Ngươi muốn chết, ta liền tiễn ngươi theo với lão già đó."

Phụt!!!

Vũ Thuần Tử phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực đau nhói, nhưng vẫn cắn chặt răng nhịn xuống, kiên quyết nói.

"Ngươi giết thử xem? Một là ta chết, còn không, ta sẽ tìm cách trả thù."

Sắc mặt Kim Bảo trầm xuống, trong lòng hắn liền xuất hiện ý định giết Vũ Thuần Tử, nhưng vừa nghĩ lại, hắn không có lá gan đó, trong Linh Bảo Tông không cho phép đệ tử chém giết lẫn nhau. Nếu đã giết người, sẽ nhận phải hình phạt tàn khốc, tiến vào Hỏa Ngục trừng trị. Nghĩ đến cảnh tượng này, Kim Bảo không nhịn được mà rùng mình. Khí thế liền thu hồi lại, nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử cười lạnh.

"Ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, nhưng hành hạ vẫn có thể!"

Sau đó ngẩng đầu cười lớn, mang theo đám người rời đi.

Nhìn thân ảnh năm người Kim Bảo đi xa, trong lòng Vũ Thuần Tử hiện lên vô tận tủi nhục, hắn cảm giác bản thân thật sự bất lực, không thể trả thù cho Bàng lão.

Vũ Thuần Tử tức giận đấm mạnh xuống đất gào thét.

A!!!

Hắn điên cuồng chạy như điên, không biết chạy bao lâu, chỉ thấy khắp nơi toàn là khu rừng âm u tĩnh mịch. Vũ Thuần Tử dừng lại thở hổn hển, hai tay liên tục đấm vào gốc cây, giống như bản thân đang đánh giết Kim Bảo trước mặt, khiến xương cốt mấy ngón tay vỡ vụn, máu từ bên trong không ngừng tràn ra.

"Lão thiên, ta muốn mạnh, ta muốn báo thù!"

Vũ Thuần Tử ngẩng đầu nhìn trời hét lớn!

Từ khi tiến nhập Linh Bảo Tông, Vũ Thuần Tử không bao giờ buông bỏ cơ hội đi vào nội môn, dù hắn cố gắng thế nào, cũng không được toàn bộ Linh Bảo Tông công nhận, bởi vì hắn không có thể chất, đồng nghĩa không thể tu luyện được, câu nói này đã đánh vỡ ý niệm của hắn bấy lâu nay.

Vốn dĩ không thể tu luyện, ít ra cũng có thể cùng Bàng lão an nhàn sống đến hết quãng đời còn lại, nhưng người tính không bằng trời tính, Bàng lão chưa kịp hao hết tuổi thọ, đã bị người ám hại, dẫn đến mất mạng, điều này khiến hắn vô cùng tự trách.

Vũ Thuần Tử thẫn thờ ngồi dựa vào gốc cây, hắn cảm giác chính mình sống hai mươi năm thật uổng phí.

Ngay lúc Vũ Thuần Tử buồn bã, bên trong đại não hắn trở nên đau nhói.

"A! Chuyện gì thế này?"

Vũ Thuần Tử kinh ngạc ôm lấy đầu mình, trong lòng còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên trong đại não truyền đến một hồi âm thanh.
Chapter 2 Chương 2: Phục Thiên Quyết

Phục Thiên Quyết!

"Thiên Địa Cộng Hưởng, Chí Tại Bốn Phương, là tình là nghĩa hay là thù, tất cả chỉ là cảm xúc, mạnh mẽ mới là vương đạo, tu sĩ lấy nhân chứng đạo, lấy đạo chứng thiên, hoàn thành nhất chuyển. Bước lên con đường vô hạn vinh quang!"

Trải qua liên tục hai ba lần như vậy, Vũ Thuần Tử có cảm giác muốn ngất đi, sau khi kết thúc, hắn cảm thấy trong đại não mình xuất hiện một luồng ký ức lạ lẫm.

Bên trong đó có không ít thông tin, Vũ Thuần Tử vừa xem liền chấn động không ngừng.

"Phục… Thiên… Quyết?"

Trong lòng hắn bang bang nhảy loạn, dù không biết tại sao nó lại ở trong đầu mình, nhưng mà hắn cảm giác được, thứ này không phải phàm vật, tựa như một linh vật trôi nổi bên trong thức hải.

"Phục Thiên Quyết? Nó là công pháp sao?"

Ngay khi Vũ Thuần Tử còn mơ màng không hiểu, cuốn bí pháp cổ xưa này đột nhiên mở ra, từng trang chữ bên trong thâm nhập vào trong đại não, dung hợp với ký ức, Vũ Thuần Tử im lặng chờ đợi, sau đó thầm nói.

"Bản thân chính là linh, linh cùng thiên địa linh khí giống nhau, nếu bản thân phá bỏ chấp niệm nhân cùng linh, chính là khiến bản thân dung nhập vào, cùng linh hợp tác tu luyện, phá vỡ cảnh giới chỉ trong nháy mắt…"

Hắn vừa đọc, cơ thể Vũ Thuần Tử đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy bên trong cơ thể khô quắt liền trở nên tươi mát, sau đó linh khí từ tám phương bốn hướng hội tụ lại với nhau, đem Vũ Thuần Tử bao bọc lại thành một chiếc kén lớn.

Nhưng hắn vẫn không biết được chuyện gì đang xảy ra, hiện tại Vũ Thuần Tử tiến nhập vào trạng thái vong ngã, một mực chăm chú đọc khẩu quyết Phục Thiên Quyết.

Rất nhiều ngoại môn đệ tử Linh Bảo Tông đang tu luyện gần đó, bỗng nhiên cảm ứng được tia linh khí đang dần dần mỏng manh. Suy nghĩ mãi, bọn họ rốt cuộc không thể nào nghĩ ra nguyên do, đành im lặng ngồi xuống tiếp tục bế quan.

Trải qua hai ngày, Vũ Thuần Tử lúc này vẫn còn chìm trong khẩu quyết, linh khí đậm đặc lúc đầu đã hoàn toàn tiến vào bên trong cơ thể, bọn nó di chuyển tới phần bụng, chính là nơi đan điền. Chỉ thấy linh khí như đoàn nước lũ tràn vào, nhanh chóng hóa thành một vòng xoáy lớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trung tâm vòng xoáy linh khí đột nhiên xuất hiện một hạt châu nhỏ bé tròn nhẵn. Nếu có cao thủ tại đây nhìn thấy, sẽ cực kỳ kinh ngạc há hốc mồm, cái viên tinh châu này, cùng đan điền không khác chỗ nào.



Từ thuở khai sơn tích địa đến nay, chưa từng thấy chuyện linh khí tạo thành đan điền, chuyện này chính là lần đầu tiên.

Qua một vài chu thiên, dòng lũ linh khí dần dần thối lui, lục phủ ngũ tạng lẫn xương cốt, đều bị linh khí đậm đặc này tẩy rửa qua một lần, tất cả tạp chất bên trong cũng hoàn toàn bài trừ ra bên ngoài.

Ngoài cơ thể hắn, linh khí phóng thích mạnh mẽ mà ra, từng lỗ chân lông có thể nghe rõ tiếng phông phốc vang lên.

Những tạp chất còn bám trên da thịt bỗng chốc bị phủi bay, ngay cả quần áo Vũ Thuần Tử cũng bị linh khí xe rách, lộ ra da thịt cường tráng.

Hắn vẫn một mực chìm trong khẩu quyết, không hề biết bản thân đã trải qua ba ngày ba đêm.

"Hô!"

Vũ Thuần Tử đột nhiên thở ra một hơi, đôi mắt hé mở nhìn chung quanh, hắn đứng dậy ưỡn người vươn vai một cái.

Đột nhiên cảm giác thân thể lành lạnh, cúi xuống nhìn, phát hiện chính mình đã không còn mảnh vải che thân.

"Ách! Cái gì thế này?"

Hắn kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã đi về phòng thay đồ.

Trong lúc hắn nhấc chân, chỉ trong phút chốc liền nhảy lên cao hai mét.

Vũ Thuần Tử kinh ngạc đứng chết lặng trong vòng năm giây.

"Ta vậy mà nhảy cao như vậy?"

Hắn không thể tin được chính mình, cảm giác thân thể nhẹ nhõm hơn trước, giống như bản thân vừa trải qua một lần đổi thai hoán cốt.

"Khoan đã! Đổi thai hoán cốt?"

Vũ Thuần Tử ý thức được chuyện gì, vội vàng kiểm tra thân thể, hắn phát hiện mình vậy mà có thể kiểm tra thể nội.

Cảm giác bên trong xuất hiện viên tinh châu tròn nhẵn, đang không ngừng xoay chuyển liên tục.

"Đan… Đan điền?"

Vũ Thuần Tử run run giọng, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn, ông trời không phụ lòng người, hắn vậy mà sản sinh ra đan điền.

Theo kích thước mà tính, chắc là đạt tới Hóa Đan cảnh nhất trọng!

Tu vi ở nơi này lấy Nhập Môn, Hóa Đan, Thông Linh, Linh Tuyền, Xuất Khiếu, Phá Đan, Nguyên Châu, mỗi một cảnh giới sẽ chia ra làm cửu trọng.

Ví dụ Nhập Môn nhất trọng đến Nhập Môn cửu trọng…

Nhập Môn ở Linh Bảo Tông chính là ngoại môn đệ tử tư cách, Hóa Đan liền có thể nhẹ nhõm bước vào nội môn.

Tên Kim Bảo kia, tu vi đã đạt tới Hóa Đan cảnh tam trọng, cho nên mới tiến vào nội môn.

Phát hiện bản thân có thể tu luyện, Vũ Thuần Tử trong lòng dấy lên tia hy vọng, nợ thù rốt cuộc cũng sắp được báo, tiếp theo đó chính là bước vào nội môn Linh Bảo Tông.

Hai tay Vũ Thuần Tử nắm chặt, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Chapter 3 Chương 3: Chó Dại Cản Đường

Chó dại cản đường

Vũ Thuần Tử nhanh chóng trở về, hôm nay tâm trạng hắn cực kỳ tốt, lần này trở lại chính là ngày hắn muốn trở mình.

Vũ Thuần Tử vừa thay đồ xong, đột nhiên bên ngoài cửa xuất hiện hai người đi tới.

Hắn ý thức được người tới không thiện, liền nhíu mày bước đi ra.

"Uy uy… Tiểu tử này vẫn chưa có đi cơ, mấy ngày nay mất tích ta tưởng ngươi chạy khỏi Linh Bảo Tông rồi."

Vừa thấy Vũ Thuần Tử bước ra, một người trong số đó đột nhiên mở miệng châm chọc.

Nhìn hai người này, Vũ Thuần Tử liền nhanh chóng nhận ra, bọn họ chính là hai tên đệ tử ngoại môn, Thanh Minh, Phú Hòa.

Hai tên này là hai thủ hạ của tên Kim Bảo, tu vi bọn họ chỉ Nhập Môn cảnh ngũ trọng.

"Thì ra là hai tên cẩu các ngươi!"

Vũ Thuần Tử cười nhạt, mở miệng nói.

"Hừ! Ngươi nói ai cẩu?"

Thanh niên tên Phú Hòa đột nhiên lớn giọng kêu lên.

"Ai nói thì người đó là cẩu."

Vũ Thuần Tử nhàn nhạt đáp trả.

"Ngươi! Dám mắng bọn ta?"

Thanh Minh bên này mặt mũi tràn đầy tức giận, hùng hổ tiến lên phía trước.

"Ta không có nói, chính là các ngươi tự nhận mình là cẩu."

Ánh mắt Vũ Thuần Tử mang theo cười cợt, nhún vai ý bảo không liên quan đến hắn.

Phú Hòa, Thanh Minh hai người ý thức được bản thân bị gài bẫy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Ngươi hôm nay rất khác lạ, không còn hèn nhát như trước kia."

Thanh Minh nhíu mày nhìn vào Vũ Thuần Tử, cảm giác hôm nay tiểu tử này ăn phải gan hùm mật gấu, dám trêu chọc trên đầu bọn hắn.

Đổi lại ngày xưa, gặp hai người bọn họ đến, Vũ Thuần Tử sớm đã trốn trong phòng run cầm cập.

Vũ Thuần Tử cười lạnh, ngày xưa bọn hắn ăn hiếp, đó là do thực lực hắn không đủ.

Hôm nay đột phá Hóa Đan cảnh, coi như mười người bọn họ cộng lại, cũng không phải đối thủ của hắn.

Với lại, hắn không muốn tiếp tục hèn nhát, lần này muốn đem tất cả mọi người đè bẹp dưới chân.

"Các ngươi nên biến về nơi ở của các ngươi, nếu không đừng trách ta khách sáo."

Vũ Thuần Tử lúc này lạnh giọng nói.

"Uy? Cũng mạnh miệng ghê gớm nhỉ? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Nghe Vũ Thuần Tử nói, Phú Hòa lẫn Thanh Minh đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó Phú Hòa làm ra vẻ mặt sợ hãi.

"Hừ! Ta không muốn đi đó, ta đến là muốn giáo huấn ngươi một trận, khôn hồn mau quỳ xuống, rồi bước qua háng ta, ta sẽ suy nghĩ mà tha cho ngươi lần này."

Phú Hòa trực tiếp hừ lạnh, giọng điệu bên trong còn mang theo tia uy hiếp.

"Ta rất bận, phiền biến đi chỗ khác."

Vũ Thuần Tử làm lơ hai người, phủi phủi tay giống như đang đuổi một con muỗi, khiến hai người tràn đầy tức giận.

Chung quanh rất nhiều ngoại môn đệ tử tiến đến xem kịch, bọn họ vừa nhìn liết biết hai người Phú Hòa lại muốn gây khó dễ với Vũ Thuần Tử.

Trong lòng ai nấy đều nghĩ, Vũ Thuần Tử lần này sẽ thảm.

"Tiểu tử, ngươi dám!"

Phú Hòa, Thanh Minh mặt mũi tràn đầy nộ khí, hét lớn mốt tiếng, thân hình nhanh chóng lao đến tấn công vào phần lưng Vũ Thuần Tử.

Hai người song song tả hữu đánh lén, nếu như người bình thường, sẽ bị bọn hắn đánh cho gãy xương.

Đáng tiếc, Vũ Thuần Tử bây giờ đã không phải là tên yếu đuối khi xưa.

Chỉ thấy hắn nghiêng người né tránh một chút, nhẹ nhàng thoát khỏi song quyền của hai người này.

Phú Hòa lẫn Thanh Minh một kích đánh hụt, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh liền nghĩ rằng Vũ Thuần Tử đang gặp may mắn, tiếp đến xông vào tấn công, lần này bọn hắn dùng quyền pháp kết hợp cước pháp.

Hai người liên tục ra từng chiêu thức, ánh mắt Vũ Thuần Tử nhanh chóng bắt kịp tốc độ của bọn họ, hắn cảm giác hai người Phú Hòa đang múa võ chậm.

Nhìn sơ qua giống như là đang đánh túy quyền hơn là đánh quyền pháp.

"Quá chậm!"

Vũ Thuần Tử một bên né tránh, một bên khinh bỉ đối phương.

Bàn chân phải của Thanh Minh đá ngang qua thái dương, liền bị Vũ Thuần Tử một tay bắt lấy.

Bên dưới bụng hắn, Phú Hòa đang dùng chân phải, nâng đầu gối nhằm đánh vào hông bên trái của Vũ Thuần Tử.

Tay phải Vũ Thuần Tử thuận tiện nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ đấm mạnh xuống đầu gối Phú Hòa, khiến hắn đau đến rên la.

"A!"

Đầu gối Phú Hòa chợt sưng vù lên, lùi về sau ôm lấy, khuôn mặt bị cơn đau làm cho nhăn nhó, trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi.

Thanh Minh thấy vậy, thuận thế xoay người ba trăm sáu mươi độ, lấy đà từ dưới đất lẫn chân phải, hai tay chống xuống đất.

Cơ thể toàn bộ quay nhanh một vòng, chân trái huy động lên cao, tấn công vào thái dương bên kia của Vũ Thuần Tử.

Vũ Thuần Tử giờ phút này, ánh mắt cỡ nào sắc bén, chỉ thấy hắn nghiêng đầu ra sau né tránh chiêu thức, chân trái nâng lên.

Dùng tốc độ nhanh nhất đạp thẳng vào vùng bụng của Thanh Minh, khiến thân thể hắn bay ngược ra sau.

"Oa!!!"

Thanh Minh lăn lóc dưới đất vài vòng, trong lòng đột nhiên nhộn nhạo, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Chapter 4 Chương 4: Áp Đảo!

Áp Đảo!

Phú Hòa đứng dậy, nắm chặt nắm đấm lao đến tấn công, hai chân bên dưới di chuyển như gió.

"Thiết Quyền!"

Vù!!!

Nắm đấm chớp mắt đã tới trước mặt Vũ Thuần Tử, chỉ thấy hắn mở rộng bàn tay bắt lại, cả người nghiêng về một bên, nhấc chân lên đá một phát vào ống cưỡng Phú Hòa, khiến hắn ngã sấp trên đất.

Thanh Minh hồi phục thể lực, tức giận lao vào tấn công, quyền cước không ngừng phát huy ra, từng cú đấm liên tục tấn công vào Vũ Thuần Tử.

Đối với Thanh Minh ra đòn, Vũ Thuần Tử ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, không có chút nào xem thường, tuy bọn họ ra đòn khá chậm, nhưng uy lực vẫn rất mạnh, sơ suất một chút sẽ chịu thua thiệt.

Vũ Thuần Tử chặn từng đòn đánh, cũng có thể cảm thấy tay chân tê rần.

Thanh Minh dùng cước đá ngang, hai tay không ngừng tấn công vào xương sườn lẫn yết hầu, đây đều là chỗ yếu hại, trúng một đòn cũng có thể gây mất sức trên phạm vi lớn.

Phú Hòa lúc này cũng đứng dậy, dùng quyền thiết tấn công từ phía sau, Vũ Thuần Tử nhanh chóng đem Thanh Minh đẩy lui, xoay người quyền đối quyền cùng Phú Hòa.

Bành!!!

Bạch bạch…

Vũ Hòa bất chợt lui về sau năm bước, trong lòng hiện lên tia kinh ngạc, không ngờ Vũ Thuần Tử lại có thể chính diện đón đỡ. Vũ Thuần Tử bên này lui mười bước, hiển nhiên đang rơi vào thế yếu.

Thanh Minh thấy vậy, trong lòng cười gằn, giơ lên cánh chân đá vào bên hông, Vũ Thuần Tử vừa lui, phát hiện Thanh Minh đang tấn công từ phía sau, hắn xoay người một vòng chín mươi độ, nâng đầu gối lên cao đón đỡ.

Uỵch!!

Cùng lúc này, Phú Hòa xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, cánh chân phải vút lên cao, nhắm vào đỉnh đầu Vũ Thuần Tử đánh tới.

Vũ Thuần Tử thuận thế nghiêng người né tránh, lui về sau hai bước.

Đám đệ tử ở một bên đang không ngừng theo dõi trận chiến, trong lòng vô cùng thích thú.

Bên này, Phú Hòa lẫn Thanh Minh không ngừng phát huy ra võ công, đem Vũ Thuần Tử đánh lui.

Vũ Thuần Tử vừa đón đỡ vừa tìm ra sơ hở của hai người này, lúc đầu do bọn họ sơ xuất mới khiến Vũ Thuần Tử đắc thủ, giao chiến dần dần, mới phát hiện ra, Vũ Thuần Tử không phải là một tên đệ tử tạp dịch trước kia, mà đã có lực lượng có thể đánh cùng bọn họ.

Hai người bây giờ không còn khinh thị, thay vào đó coi Vũ Thuần Tử là đối thủ ngang hàng với chính mình.

Qua một lúc giao chiến, Vũ Thuần Tử ý thức được, Thanh Minh chuyên dùng cước pháp, Phú Hòa chuyên về quyền pháp, điểm yếu bọn họ đều hiện rõ trong tầm mắt. Nắm ở điểm này, tâm thần Vũ Thuần Tử như được mở ra.

Chỉ thấy Vũ Thuần Tử tránh thoát công kích của Thanh Minh, chuyển sang Phú Hòa tấn công.

Cảm giác Vũ Thuần Tử đang nhắm vào chính mình, Phú Hòa đột nhiên cười lạnh, hai tay không ngừng đánh ra từng đòn, có thể nghe tiếng phông phốc, khi va chạm với không khí phát ra.

Vũ Thuần Tử nghiêng người né tránh, cảm nhận lực ra đòn từ Phú Hòa, hai tay hắn bắt đầu đối chiến, từng nắm đấm của kẻ địch, đều bị Vũ Thuần Tử đón lấy.

Hiện tại nội tâm Phú Hòa tràn ngập hung tính, gầm thét một tiếng.

"Kim Cương Quyền!!!"

Bành bành…

Vũ Thuần Tử hai tay chống đỡ, hắn cảm thấy lực lượng cuồng bạo từ Phú Hòa đánh tới, khiến cánh tay hắn tê dại.

Nhưng cũng không thể làm Vũ Thuần Tử chùn bước, chỉ thấy hắn dần dần áp sát đối phương, nắm đấm Phú Hòa sắp sửa chạm vào yết hầu, liền bị Vũ Thuần Tử bắt được.

Sau đó, Vũ Thuần Tử gập cánh tay lại, lên chỏ tấn công vào chiếc cằm của hắn.

Phú Hòa đột nhiên biến sắc, muốn thu người lui lại né tránh, phát hiện bên dưới chân mình bị cánh chân Vũ Thuần Tử chặn ở sau.

Vũ Thuần Tử không cho hắn cơ hội, bàn chân gạt nhẹ một phát, khiến Phú Hòa ngã ngửa ra sau, chỏ tay lúc này hất mạnh vào cái cằm của hắn, khiến hai hàm răng bên trong va chạm mạnh, tiếp đến, Vũ Thuần Tử liên tiếp ra năm đòn mạnh mẽ, đấm vào lồng ngực Phú Hòa.

Bành bành bành!

Lồng ngực Phú Hòa bị lõm sâu, cả người văng ra xa, lăn lộn vài vòng dưới đất mới dừng lại.

Phụt!!!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, bên trong kèm theo vài chiếc răng gãy, thân thể thương tổn khá nghiêm trọng, Phú Hòa kinh hãi nhìn Vũ Thuần Tử.

Thanh Minh bên này chứng kiến, nội tâm tràn đầy kinh ngạc, thấy Phú Hòa bị đánh bại, Thanh Minh thi triển cước pháp tấn công.

Sau khi đánh bại Phú Hòa, Vũ Thuần Tử liền nhắm vào Thanh Minh.

Hắn nhanh chóng lao đến, muốn đem Thanh Minh đánh hạ.

Thanh Minh quyền cước liên tục tấn công dồn dập, đá ngang, đạp… Đủ loại tư thế, Vũ Thuần Tử đơn giản nhẹ nhàng né tránh. Nếu Thanh Minh tốc độ nhanh hơn một chút, có lẽ đã có thể đả thương được hắn.

Đáng tiếc, uy lực tuy mạnh, nhưng không đủ nhanh, cho nên Vũ Thuần Tử mới dễ dàng thoát khỏi.

Một cước đạp thẳng vào phần bụng, Vũ Thuần Tử chỉ nhẹ nhàng né sang một bên.
Chapter 5 Chương 5: Tu Luyện Bước Đầu

Tu Luyện Bước Đầu

Một đấm nhắm vào vị trí bên má phải, sau đó một cước đem bụng dưới đạp một phát, khiến Thanh Minh ôm bụng kêu lên oai oái.

Vũ Thuần Tử thừa thắng xông lên, nhấc chân đá thẳng vào cằm Thanh Minh, một đá này làm hắn lộn nhào một vòng.

"A!"

Thanh Minh kêu thảm một tiếng, trong miệng không ngừng rên rỉ.

"Thanh Minh ngươi không sao chứ?"

Phú Hòa bị thương nhẹ nhất, vội vã chạy đến đỡ lấy hắn.

Vũ Thuần Tử ánh mắt lạnh lùng, bước từng bước đến chỗ bọn họ, hai người Phú Hòa sợ hãi lùi ra sau.

Trong lòng bọn họ có hàng vạn câu hỏi, tại sao hôm nay Vũ Thuần Tử lại trở nên mạnh như vậy?

Đám đệ tử ngoại môn đứng xem ở phía sau, càng kinh ngạc không nói nên lời, cái kịch bản này đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn hắn, Vũ Thuần Tử không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, đây vốn đâu phải Vũ Thuần Tử khi xưa bọn hắn hay quen biết? Ánh mắt từng người nhìn vào thân ảnh Vũ Thuần Tử dần trở nên thay đổi.

"Hôm nay tâm trạng ta tốt, không giết các ngươi, mau cút đi, đi nói với Kim Bảo rằng, sớm muộn ta sẽ đem nợ thù này báo lại."

âm thanh lạnh lùng từ trong miệng Vũ Thuần Tử truyền ra, khiến hai người bọn họ run cầm cập, nhanh chóng dìu nhau dậy, sau đó không nói hai lời liền chạy đi.

"Hừ! Ta, Vũ Thuần Tử kể từ giờ khắc này, không muốn bị người khi nhục!"

Ánh mắt Vũ Thuần Tử hiện lên một tia kiên quyết, lạnh nhạt quay sang nhìn đám người bên kia, sau đó rời đi.

Đám người bên này bị ánh mắt của Vũ Thuần Tử dọa cho một hồi, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.

"Trời đất! Tên kia vậy mà đánh bại hai người Phú Hòa?"

Nhiều người tràn ngập kinh hãi không thôi, sau chuyện này, rất nhanh đã truyền đi khắp ngoại môn, ai cũng biết Vũ Thuần Tử có thể tu luyện.

Vũ Thuần Tử trở về phòng, chuẩn bị tìm lại ký ức bên trong còn sót lại. Hắn cảm giác ngoài Phục Thiên Quyết ra vẫn còn công pháp tu luyện khác.

Quả nhiên không để hắn thất vọng, bên trong tia ký ức này vẫn còn lưu trữ một công pháp khác, gọi là Thập Nhị Song Quyền.

Bên trong tổng cộng có mười hai tầng được chia ra, nhưng trong công pháp này chỉ lưu lại có bốn tầng.

Gọi là Vũ, Linh, Toái, Địa.

Điều khiến hắn thắc mắc chính là, rốt cuộc đoạn ký ức này từ đâu mà tới? Tại sao lại xuất hiện trong đại não hắn? Dường như cảm thấy nó cùng với hắn có chung liên quan với nhau, rất quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Nghĩ mãi rốt cuộc chẳng biết nguyên do, Vũ Thuần Tử không muốn tìm hiểu thêm nữa, nếu nó xuất hiện chính là vận số, đợi sau này hắn trưởng thành, từ từ đem bí mật này giải khai.

Trước tiên phải tu luyện công pháp, đem mối thù này trả lại, như vậy hắn mới cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm.

Vũ Thuần Tử tiếp thu công pháp Thập Nhị Song Quyền, hắn đem bước đầu tiên thu nạp xong toàn bộ, đột nhiên đến bước thứ hai lại không thể dung nạp được, nhìn nét chữ rất mờ mờ ảo ảo, khó có thể nhìn kỹ rốt cuộc nó đang viết những gì.

"Xem ra công pháp này cao thâm, muốn tu luyện bước thứ hai, phải đem bước thứ nhất luyện thành."

Rất nhanh, hắn liền đoán được nguyên do bên trong.

Đến khi lúc trời vừa tối, Vũ Thuần Tử lại tiếp tục chạy vào trong rừng, lần này hắn muốn vào sâu hơn bên trong tu luyện, tránh cho các đệ tử ngoại môn chú ý.

Cũng tiện thể tìm một hai yêu thú rèn luyện.

Không lâu lắm, Vũ Thuần Tử đã thâm nhập vào sâu khu rừng rậm, hiện tại đang là mùa yêu thú sinh sản, toàn bộ yêu thú lui về tổ của mình để chuẩn bị sinh con. Cho nên dọc đường đi rất an toàn, nhưng trong cái an toàn lại có nguy hiểm, yêu thú trong giai đoạn này, bản tính cực kỳ hung dữ, nếu thấy ai bước vào địa bàn của nó, nó trực tiếp coi người đó là kẻ địch, mặc kệ sống chết lao vào tấn công.

Vũ Thuần Tử sinh sống hai mươi năm, vào rừng rậm lấy củi cũng không ít, cho nên khá quen thuộc với nơi đây, liền biết được phạm vi hoạt động của từng con yêu thú.

Mỗi một phạm vi yêu thú bao quát, chung quanh sẽ tạo thành một vòng tròn, bên trong có bán kính một hai trăm mét, sẽ xuất hiện mùi vị đặc trưng của nó, thường là nước tiểu, phân, hoặc tơ nhện các loại. Đây là sự phân chia địa bàn, cũng là phạm vi bọn nó có thể phát giác ra được.

Thường thường, mỗi một địa bàn yêu thú sẽ cách xa hai ba chục mét, vào đoạn này tương đối an toàn đối với nhân loại, yêu thú càng mạnh, địa bàn phân tán của nó càng rộng lớn.

Vũ Thuần Tử chú ý ở điểm này, liền biết được nơi nào an toàn cho bản thân.

Vào thời kỳ sinh sản, tất cả yêu thú lui về bị động, không có tìm kiếm thức ăn, yêu thú cũng như nhân loại, sau khi đạt tới Hóa Đan, có thể tự mình nhịn đói vài tháng, đương nhiên sẽ không lo lắng về tính mạng.

Có thể nói Vũ Thuần Tử tương đối là may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang