Nguyên Lượng Giao Dịch.
Vũ Thuần Tử trong lòng tràn ngập rung động, hai mươi gốc cây này, nếu đem ra ngoài bán chí ít cũng bán được năm trăm nghìn Nguyên Lượng.
Nguyên Lượng chính là tiền tệ giao dịch tại u Lạc Châu Lục, nó được hình thành bởi một mỏ khoáng sản bên dưới lòng đất, nằm ở độ sâu chín nghìn mét.
Mỗi một Nguyên Lượng bên trong ẩn chứa một số linh khí tạp chất, nhưng đa số là linh khí phế thải, rất ít có tác dụng với tu sĩ, bên trong nó tám phần là tạp chất, hai phần thuần chất, nếu tu sĩ đem Nguyên Lượng thu nạp, sẽ rất khó để bảo toàn được Linh Khí thuần túy.
Vì vậy mà người ta mới đem nó làm tiền tệ để giao dịch, đương nhiên Nguyên Lượng không chỉ có như thế, tuy là nhân loại không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đối với yêu thú hoặc sủng vật cực kỳ cần thiết. Yêu thú tiếp thu Nguyên Lượng về sau, cơ thể tự động hấp thu toàn bộ tạp chất, cho nên mới không sợ chậm trễ tu vi như nhân loại, chưa kể, yêu thú lấy thân thể làm tu hành, đối với số tạp chất này coi như là đồ bổ.
Ngay cả một số thực vật thảo dược cũng vậy, cần Nguyên Lượng để bồi bổ.
Kích cỡ Nguyên Lượng không lớn, toàn bộ nó chỉ to bằng viên bi nhỏ, không có kích cỡ lớn hơn tồn tại.
Nhìn đám thảo dược, Vũ Thuần Tử trong lòng kinh hỉ, đây cũng là một bảo tàng khá phong phú.
"Tầng một này chắc là Dược Điền, năm mươi dặm khu đất, toàn bộ được phân chia cực kỳ chính xác, nếu ta đếm không lầm, chí ít cũng phải hai ba trăm ngàn mẫu."
Nghĩ ngợi một lúc, hắn liền bước lên tầng thứ hai.
Ngay lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên không thể thâm nhập vào, điều này khiến hắn có chút mông lung, chẳng lẽ hắn chưa thể mở ra tầng hai sao?
Nếu thật như vậy cũng khá tiếc nuối, trong lòng vốn chờ mong tầng hai sẽ có thứ gì, nhưng không ngờ lại không cho hắn đi vào.
Đây cũng không thể trách bảo tháp, do tu vi Vũ Thuần Tử quá thấp mà thôi, không thể mở ra tầng kế tiếp.
Sau khi thử qua vài lần, Vũ Thuần Tử cũng buông bỏ không đi vào nữa, nhanh chóng thu hồi thần niệm, tiếp tục khảo sát một ít đồ vật lấy được từ bên trong bảo tháp.
Trước mặt hắn tổng cộng có hai mươi sáu viên đan dược, năm miếng đá kỳ lạ, cùng ba bộ công pháp Huyền cấp.
Vũ Thuần Tử đem đống đan dược với năm viên đá kỳ lạ ném vào bên trong tầng một, sau đó chú ý vào ba cái công pháp.
Một bộ công pháp thuộc thân pháp, một bộ đao pháp, và chưởng pháp.
Công pháp tên là Huyền Vân Bộ, Kịch Liệt Trảm cùng Ngũ Chưởng Ấn.
Vũ Thuần Tử đem ba loại công pháp này đọc qua một lượt, đợi sau khi tiến vào nội môn liền đem ra tu luyện, hắn tin tưởng, lấy tu vi Thông Linh cảnh hiện tại, muốn vào nội môn dễ như trở bàn tay. Về phần Tinh Anh đệ tử, hắn chưa có nghĩ đến.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ hắn cũng đang rãnh rỗi, tông môn đối với ngoại khu khá buông lỏng, không có quản nhiều tại nơi này, đặc biệt chỉ là một tên đệ tử tạp dịch như hắn, không đáng để các cao tầng chú tâm.
Vũ Thuần Tử vì vậy mà thuận lợi sống yên ổn.
Nghĩ một lúc, hắn thu hồi đồ đạc, tiếp tục rời khỏi tông môn, lần này hắn tiến về khu rừng phía sau tông môn, nơi này gọi là Ma Ám Sâm Lâm.
"Này! Vũ Thuần Tử lại chuẩn bị đi nữa."
Đám người nhìn thấy Vũ Thuần Tử rời đi, sau lưng mang theo một thanh đại đao kỳ dị, trong lòng bọn họ tràn đầy nghi ngờ, rốt cuộc tên này ăn trúng thứ gì, tại sao lúc nào cũng đi đi về về?
Lần này rời đi, Vũ Thuần Tử muốn tu luyện toàn bộ công pháp, nếu như hoàn thành mấy công pháp trên, cộng với Vũ Lực Quyền hiện tại, có thể bảo toàn thêm tính mạng.
Chưa kể tới hắn còn chưa có luyện Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp.
Thời gian tới ngày tham gia cử hành tuyển đệ tử tại Linh Bảo Tông, chí ít còn ba tháng nữa, thời gian này đủ để Vũ Thuần Tử nắm được một chút da lông, có thể bảo đảm nhiều phần thắng.
Vũ Thuần Tử vừa rời đi Linh Bảo Tông hai mươi ngày, bên trong Tinh Anh điện, Diệp Vô Song ánh mắt tràn ngập sát khí.
Hai mươi ngày này, nhờ có nhiều người đi điều tra, hắn mới thu tóm được phạm vi, Kim Bảo rời đi buổi đấu giá hôm đó, cực kỳ an toàn, không có gây xích mích cùng cao thủ bên trong.
Tại đây, hầu hết đều là tông môn gia tộc lớn, bọn họ đối với Địa Ngục Thảo tuy là muốn lấy, nhưng, cái bọn họ cần nhất chính là thứ ở sau cùng. Toàn bộ không có ai ngu ngốc đi lấy Địa Ngục Thảo, mà bỏ qua cái quan trọng phía sau được.
Cho nên buổi đấu giá hôm đó, được loại trừ.
Chuyển đến di tích, Diệp Vô Song nhận được tin, sau khi Kim Bảo trở về, đã đi vào địa phận của Linh Bảo Tông, mà địa phận này, sẽ không có ai dám đi vào khi không có lệnh bài, ngoại trừ đệ tử bên trong tông môn.
Chapter 32 Chương 32: Tiến Về Núi Sâu
Tiến Về Núi Sâu.
Theo tìm hiểu, người ra tay tu vi chỉ đạt tới Hóa Đan cảnh, không bước qua Thông Linh, nhìn dấu tích chiến đấu để lại liền phát hiện ra.
Đương nhiên các cao tầng Linh Bảo Tông cũng biết những điều này, bọn họ đang thu tóm phạm vi để truy lùng kẻ giết người.
Sau khi liên kết lại toàn bộ, Diệp Vô Song suy đoán, hung thủ chắc chắn đang ở tại bên trong Linh Bảo Tông, một là nội môn khu vực, hai là bên trong ngoại môn. Hai khu vực này đều có tu sĩ có thù oán với Kim Bảo.
Bên trong ngoại môn có rất nhiều đệ tử ẩn mình, tu vi đạt tới Hóa Đan cảnh cũng có không ít, những người này chính là không muốn bạo lộ thực lực quá sớm, đợi ngày ứng tuyển nội môn đệ tử phát huy.
Đã xác định được manh mối quan trọng, Diệp Vô Song trong lòng thầm cười lạnh, nếu quả thật như thế, lần này hắn phải điều tra toàn bộ bọn họ một lượt.
Vũ Thuần Tử thản nhiên rời Linh Bảo Tông, không hề biết đến nguy hiểm sắp đến gần.
Hắn lúc này đã tiến vào bìa ngoài Ma Ám Sâm Lâm, bởi vì hắn muốn chọn một nơi yên ắng để tu luyện, cho nên mới chọn bìa ngoài cùng, lý do là không muốn đối mặt quá nhiều yêu thú có tu vi cao.
Rất dễ phân tâm khi tập luyện, Vũ Thuần Tử lựa chọn bìa ngoài, dù gặp được yêu thú đột kích, cũng không sợ hãi bao nhiêu.
Hắn leo lên một vùng đồi cao, mặt phẳng cực kỳ rộng lớn, nơi này khá thoáng đãng không ai có thể thấy được. Bởi vì chung quanh đồi này bao phủ một lớp đá che chắn, bên dưới không thể nhìn thấy ở trên bằng mắt thường, đây là một nơi thích hợp để tu luyện.
Vũ Thuần Tử dọn dẹp chung quanh nơi này một chút, sau đó đem thanh đại đao thả xuống đất, đại đao này vừa hạ liền vang lên âm thanh chấn động.
Bành!!!
Mất đi đại đao gánh nặng, cơ thể Vũ Thuần Tử trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn duỗi người một cái, sau đó ngồi xuống nghỉ chân, kế tiếp là bắt đầu tu luyện công pháp.
Trong đầu Vũ Thuần Tử hiện lên công pháp Huyền Vân Bộ, bên trong chỉ ra những lối đi của từng chu thiên. Toàn bộ đều chỉ rõ cách vận hành kinh mạch, làm sao kết hợp cùng linh khí bản thân, cùng lực tác động của bàn chân thi triển ra bộ pháp.
Làm cho tốc độ của tu sĩ nhanh hơn người bình thường, nhưng cũng phải nằm trong phạm vi tu sĩ đạt tới trạng thái nào, nếu đạt tới đại thành, chỉ trong thời gian ngắn thi triển ra tốc độ mờ mờ ảo ảo, khiến kẻ địch không theo kịp.
Vũ Thuần Tử vội đứng dậy, hắn bắt đầu di chuyển bàn chân, hai chân không ngừng bước qua lại khắp mặt đất, nhìn bề ngoài không giống như đang tu luyện bộ pháp, mà tựa như đang tập múa.
Chỉ có người chính thức tu luyện, mới hiểu được ảo diệu bên trong nó, chưa kể, đây chỉ là mới vừa tập luyện, nếu tu luyện về sau, công pháp này sẽ phát huy hết khả năng, tốc độ càng thêm kinh khủng.
Vũ Thuần Tử bước đi từng bước, trong đầu âm thầm vận hành công pháp, hai chân hắn di chuyển càng lúc càng thuần thục một chút, tuy chỉ là da lông, nhưng đối với Vũ Thuần Tử mà nói, đã là kỳ tích rồi.
Bước chân trầm ổn mà nhẹ nhàng, vừa ảo diệu lại vừa vững chắc, lối di chuyển không hề đi theo một khuôn mẫu, nhìn qua cực kỳ rối rắm, nhưng bên trong lại vô cùng khớp.
Cùng lúc đó Phục Thiên Quyết bên trong tự động vận chuyển, tiến hành giao thoa rồi di chuyển phía bên dưới lòng bàn chân. Lúc này Vũ Thuần Tử cảm giác hai chân bỗng chốc nhẹ đi vài phần, di chuyển cũng nhịp nhàng hơn trước.
Trải qua hai canh giờ luyện tập, Huyền Vân Bộ cũng coi như tạm ổn, tạm thời đặt chân vào nhập môn cảnh sơ kỳ.
Hắn tạm gác lại Huyền Vân Bộ, tiếp tục tu luyện Kịch Liệt Trảm.
Rất nhanh, toàn bộ cơ chế vận hành công pháp được Vũ Thuần Tử nắm rõ toàn bộ, bây giờ chỉ cần thực hành nữa là được.
Kịch Liệt Trảm có thể dùng đao pháp hoặc kiếm pháp, nhưng về đao pháp sẽ vượt trội hơn một chút.
Bởi vì Kịch Liệt Trảm ưu tiên thể trọng lẫn sát thương nặng, cho nên khi dùng đao pháp sẽ tăng khả năng chiến đấu cao hơn.
Kiếm pháp cũng có thể tu luyện Kịch Liệt Trảm, nhưng khi ra chiêu, đa số toàn dùng sát thương chí mạng, bản thân chỉ lấy sắc bén làm ưu tiên.
Bên trong công pháp ẩn chứa trầm trọng lực lượng cuồng bạo, ngoài đao pháp ra thì không cái nào hợp với nó.
Vũ Thuần Tử cầm chuôi đao trong tay, cố gắng nhấc bổng Kinh Thiên Đao lên.
"Hô!"
Cảm giác thể trọng Kinh Thiên Đao cực kỳ nặng, muốn nhấc nó lên cơ hồ cũng dùng hết sức lực bình sinh, gân tay đều nổi lên hết cỡ. Đan điền bên trong tự động xoay chuyển, linh khí tràn xuống hai cánh tay, đem hai tay gia tăng thêm sức mạnh, như vậy mới có thể cầm chắc Kinh Thiên Đao, không để cho nó rơi xuống.
Vũ Thuần Tử trong lòng một trận thấp thỏm, cầm thanh đại đao đã khó như vậy, muốn tu luyện được Kịch Liệt Trảm đúng là nói suông.
Chapter 33 Chương 33: Linh Bảo Tông Phát Hiện
Linh Bảo Tông Phát Hiện.
"Tạm thời không cần học công pháp, trước tiên nên đem Kinh Thiên Đao tập luyện qua một vài lần."
Nghĩ một lúc, hắn liền không có gấp gáp tu luyện công pháp, đã không điều khiển được Kinh Thiên Đao, đồng nghĩa với không thể tu công pháp, đằng nào cũng như vậy, thôi thì tập trung làm quen với thanh đại đao này. Ít ra, sau khi quen thuộc với đại đao, tu luyện công pháp cũng dễ dàng hơn nhiều.
Lần này Vũ Thuần Tử chọn ra những cái tu luyện thể chất cơ bản nhất, hai mươi năm sống tại Linh Bảo Tông, cũng thấy không ít ngoại môn đệ tử rèn luyện thân thể, nào là đứng tấn, vác thanh gỗ lớn, khiêng nước, mang vật nặng leo lên bậc thang…
Vũ Thuần Tử cũng dựa vào những cái này để rèn luyện thân thể, đem chính mình mài mòn đến cực hạn, như vậy mới đột phá được giới hạn của bản thân.
Năm xưa, Vũ Thuần Tử cũng từng làm theo cách này không ít lần, nhưng bởi vì hắn không có tu vi, vẫn còn bên trong giới hạn của thường nhân, cho nên không có đột phá toàn bộ giới hạn. Nếu có thì cũng chỉ khiến thân thể trở nên rắn chắc một chút mà thôi.
Mà lần này không giống như trước kia vô dụng, hắn có thể tu luyện, kèm theo đó cực hạn của bản thân cũng tăng lên một mảng lớn.
Bình thường chỉ cần tập luyện hai ba giờ đã thấy toàn thân bủn rủn đuối sức, phải ngồi nghỉ một lúc mới luyện tập lại. Còn bây giờ, hắn có thể tập luyện bảy sáu canh giờ liên tục, nếu ráng thêm nữa, cũng trụ được tám hoặc chín canh giờ.
Hiện tại, Vũ Thuần Tử muốn dùng một tay mang theo Kinh Thiên Đao sau đó nâng lên hạ xuống, cho đến khi không còn sức thì mới thôi.
Chỉ thấy tay trái Vũ Thuần Tử nâng lên đại đao, hắn không hề dùng đến linh khí, chỉ muốn tập luyện bằng thể lực.
Kinh Thiên Đao nằm sấp xuống mặt đất, chuôi đao bị tay trái nắm chặt, Vũ Thuần Tử dùng hết sức lực đem nó nâng lên, lúc này chỉ thấy chuôi kiếm nhích lên được một chút.
Nhưng như vậy cũng khiến Vũ Thuần Tử rã rời cơ thể, cảm giác cánh tay tê dại, dường như lực lượng toàn bộ thanh đao này đã chuyển về chuôi đao.
Cánh tay nổi đầy gân xanh, sắc mặt hắn cũng trở nên đỏ bừng, cắn chặt răng đem đại đao nhấc lên.
"A…"
Vũ Thuần Tử hét lớn một tiếng, đại đao trong tay bây giờ mới nhấc lên được một chút, nhưng mũi đao vẫn nằm im dưới mặt đất, không có ly khai một chút nào.
Cứ như vậy hắn đem chuôi đao nhấc lên năm sáu canh giờ, vấn đề là Vũ Thuần Tử chỉ có thể đem chuôi đao này nâng lên cách mặt đất khoảng ba tất là cùng, không thể tăng hơn một chút.
Toàn thân Vũ Thuần Tử trở nên run rẩy, mồ hôi không ngừng chảy đầm đìa, đem y phục của hắn ướt đẫm, cánh tay bây giờ đã trở nên tê cứng, các khớp ngón tay giống như bị đóng băng, cử động một chút cũng đau nhức khó chịu, đây là máu không thể tuần hoàn được, mới khiến các ngón tay co cứng.
Vũ Thuần Tử bây giờ đã gần đạt tới cực hạn, chỉ nâng thanh đại đao mà đã tốn sức như vậy, nếu tu luyện những bước về sau, không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
Dù sao thì hắn cũng không thể nản chí, hai mươi năm bị người khi nhục, lần này tu luyện, hắn muốn tận hưởng tất cả vinh quang, thích cảm giác người người ngưỡng mộ, đem những cái gọi là Thiên Tài đạp đổ dưới chân.
Lần này hắn tập luyện, chính là bốn tháng sau.
Mà ở trong Linh Bảo Tông, những cao tầng tông môn đã sớm biết được, Vũ Thuần Tử chính là người đã giết Kim Bảo cùng đám thủ hạ.
Nhưng môn chủ Tần Bằng cùng các cao tầng khác không có đem chuyện này ra xử lý, ngược lại bọn họ chờ mong Vũ Thuần Tử tiến vào nội môn, muốn tận mắt nhìn xem Vũ Thuần Tử làm thế nào có thể đánh giết được Kim Bảo.
Một tên tạp dịch đệ tử, suốt hai mươi năm bị người khi nhục, hành hạ, đột nhiên quật khởi đem toàn bộ những người ức hiếp mình trước kia đánh giết, chuyện này không thể không nói là một tin tức động trời.
Bọn họ tò mò, Vũ Thuần Tử tại sao lại có thể tu luyện, mà chỉ trong thời gian ngắn lại tu luyện nhanh như vậy?
Tần Bằng môn chủ đối với Vũ Thuần Tử hành động không có bao nhiêu tức giận, ngược lại càng thêm thưởng thức. Tuy Linh Bảo Tông có quy định cấm đệ tử chém giết lẫn nhau, riêng về Vũ Thuần Tử lại là một ngoại lệ, mấy trăm năm nay, hắn chưa thấy được một tên đệ tử tạp dịch nào, lại có thể vượt bậc giết chết nội môn đệ tử.
Dù không biết Vũ Thuần Tử đạt được vận khí ra sao, nhưng trong mắt Tần Bằng, thiên tài như thế không thể phá hủy.
Các cao tầng nghe Tần Bằng phán quyết, cũng im lặng gật đầu, bọn họ không có hạ lệnh đem Vũ Thuần Tử bắt về, mà đợi hắn tiến nhập nội môn đệ tử, sau đó tra hỏi cũng không muộn. Nếu hắn xem Linh Bảo Tông là nhà, chắc chắn sẽ đem mọi thứ nói ra, nếu không nói cũng không sao, bọn họ cũng sẽ có cách khiến Vũ Thuần Tử nói ra sự thật.
Chapter 34 Chương 34: Bại Lộ
Bại Lộ.
Cao tầng Linh Bảo Tông tha cho Vũ Thuần Tử, nhưng Diệp Vô Song lại không dễ dàng như thế.
Hắn chỉ muốn mau chóng tìm lại Địa Ngục Thảo, đem ám thương trị liệu, sau đó đột phá cảnh giới tiếp theo.
Từ khi nghe tin tức người sát hại không ai khác, chính là tạp dịch đệ tử Vũ Thuần Tử, Diệp Vô Song trong lòng cơ hồ nổi giận, đường đường Tinh Anh đệ tử, bị một tên vắt mũi chưa sạch xoay lòng vòng.
Trước nay cứ nghĩ, Vũ Thuần Tử chỉ là một tên phế vật hèn nhát, không ngờ hôm nay lại dám mạo phạm đến uy danh của hắn, món nợ này hắn không thể không đòi lại.
Diệp Vô Song ra lệnh năm vị chấp pháp điện truy tìm tung tích Vô Song, bọn họ tu vi đều là Thông Linh cảnh cửu trọng. Đáng nói hơn, trong năm người này có hai người đã ra tay hại chết Bàng lão, nếu Vũ Thuần Tử có ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra.
Nguyên Nhân, Chu Chương!
Ba người chấp pháp điện còn lại gọi là Tần Hạ Lưu, Lý Thủy, Hoàng Bị.
Bên cạnh đó, còn có ba vị trưởng lão nội môn Linh Tuyền Cảnh, Triệu Phong Sơn, Tào Chu, Đốc Tháo.
Những người này đều do Diệp Vô Song sai khiến, bởi vì thân phận Diệp Vô Song cao hơn bọn hắn rất nhiều, nhị tổng trưởng lão trên cao chính là sư phụ của hắn, chưa kể Diệp Vô Song đến từ Diệp gia, lực lượng Diệp gia gần như ngang ngửa với Linh Bảo Tông.
Mà tại Diệp gia, Diệp Vô Song thuộc đệ tử dòng chính, rất có cơ hội để trở thành vị trí gia chủ sau này.
Ngoài ra, Diệp Vô Song còn có một ca ca, gọi là Diệp Tinh Hà, hắn sớm đã gia nhập tông môn bậc nhất, được thái thượng trưởng lão Thiên Địa Môn ưu ái, truyền thừa toàn bộ bát môn.
Người này năm nay chỉ mới ba mươi tuổi, tu vi đã đạt tới Xuất Khiếu Cảnh, cảnh giới ngang ngửa với tông chủ Linh Bảo Tông.
Bởi vì những thế lực đằng sau, đám người bọn họ không dám làm phật lòng Diệp Vô Song, đơn giản chính là muốn níu lấy chân sau, sau khi Diệp Vô Song thành tài cũng có tên của bọn hắn.
Vũ Thuần Tử bây giờ vẫn yên ổn luyện tập, không hề biết bản thân đã rơi vào tầm nhắm của Diệp Vô Song.
Năm cao thủ Thông Linh Cảnh cửu trọng, cùng ba tên Linh Tuyền cảnh mở rộng truy bắt, xem ra Vũ Thuần Tử cũng có tầm ảnh hưởng nhất định.
Nếu hắn không đoạt lấy Địa Ngục Thảo, thì Diệp Vô Song cũng không có quá nhiều để tâm đến, Kim Bảo chết thì chết, chẳng liên quan đến hắn, đáng tiếc, Vũ Thuần Tử cầm thứ mà Diệp Vô Song cần.
Vũ Thuần Tử bên này đã trải qua hơn hai tháng, trong thời gian tu luyện, cuối cùng cũng có thể nâng lên Kinh Thiên Đao, tuy hoạt động vẫn còn khó khăn, nhưng cũng đã ổn định được một chút.
Một tay nâng thanh đại đao không có gì gọi là quá khó đối với hắn.
"Hai tháng trôi qua, rốt cuộc cũng có thể tự do nâng thanh đại đao trong tay, tuy chém ra không được nhanh lắm, nhưng vẫn phát huy ra một chút lực lượng."
Vũ Thuần Tử thầm nghĩ, đối với thanh Kinh Thiên Đao này, cảm giác bản thân thật sự ưa thích nó.
Sau một thời gian dài luyện tập, Vũ Thuần Tử cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, hắn quyết định lần này tạm ngưng một ngày, chính là muốn tìm một nơi để tắm rửa, hai tháng qua, cả người hắn bám đầy mùi hôi thối, nếu không tắm rửa có thể giống như tên ăn mày.
Suy nghĩ một lúc, Vũ Thuần Tử bắt đầu vác thanh đại đao sau lưng, đi sâu vào bên trong khu rừng.
Khu vực bên ngoài khá hoang vu, yêu thú lại nhỏ yếu, chỉ tu vi từ Nhập Môn cảnh hoặc Hóa Đan cảnh là cùng, cho nên Vũ Thuần Tử không có sợ hãi, ung dung tự tại đi về phía trước.
Không bao lâu, hắn rốt cuộc cũng tới được một hồ nước rộng lớn, nơi này cỏ cây xanh biếc, đàn bướm nhàn nhã bay lượn chung quanh, ánh nắng trên cao chiếu thẳng xuống mặt hồ, làm nên một khung cảnh lung linh huyền diệu.
Điều đáng chú ý là, mặt hồ này có rất nhiều mỏm đá lớn, cũng là một nơi thích hợp để tắm rửa, không sợ bị ai nhìn thấy.
Vũ Thuần Tử đem toàn bộ y phục cởi ra, sau đó thả người nhảy xuống bên dưới tắm rửa, đem mùi hôi thối rửa sạch.
Nhưng hắn lại không biết, cách đó không xa có vài người đang tiến lại gần.
Mà toàn bộ đều là nữ nhân, tổng cộng có bốn người, tầm hai mươi hai mươi mốt, đi đầu là một thiếu nữ có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen nhánh dài lả lướt ở sau lưng, vóc dáng cũng khá tốt.
Ba nữ nhân đi cùng cũng thuộc loại mỹ nữ, nhưng vẫn còn thua kém thiếu nữ này vài phần, bốn thiếu nữ mặc cùng một bộ y phục màu vàng, hiển nhiên đều là Tinh Anh đệ tử bên trong Linh Bảo Tông.
Lúc này, người thiếu nữ bên trái đột nhiên nhìn qua thiếu nữ đi đầu mở miệng hỏi.
"Hạ Uyển Nhi, ngươi nói ở trong này có nơi thích hợp để chúng ta tắm rửa sao? Đảm bảo không ai tới?"
Hai thiếu nữ còn lại cũng tò mò nhìn sang thiếu nữ Hạ Uyển Nhi.
Chapter 35 Chương 35: Dâm Tặc!
Dâm Tặc.
Hạ Uyển Nhi chính là người đã từng xâm nhập vào bên trong di tích, sau khi toàn thân trở ra, tu vi của nàng đột phá đến Thông Linh cảnh thất trọng, leo lên vị trí thứ mười bốn bên trong Thiên Bảng, cao hơn Diệp Vô Song một đầu.
Về phần Lâm Kỳ Phong tu vi đã sớm đạt tới Thông Linh cảnh cửu trọng, tuy chưa có đột phá đến Linh Tuyền, nhưng cũng không xê dịch bao nhiêu.
Chỉ thấy Hạ Uyển Nhi nở nụ cười xinh đẹp nói.
"Các tỷ muội yên tâm, ta đảm bảo nơi này rất bí mật, bên trong nơi này nằm khuất tại mootj hẻm núi nhỏ, chung quanh bao phủ một đồi núi hình tròn. Chưa kể, bên cạnh hồ có rất nhiều tảng đá to chắn ở giữa, có thể tự do bơi lội, không sợ bị ai dòm ngó."
Ba nữ nhân còn lại nghe vậy cũng thả lòng một phen, bọn họ khá tin tưởng bên trong lời nói của Hạ Uyển Nhi, làm tỷ muội cùng nhau nhiều năm, cũng coi là rất thân thiết.
Bốn người vừa đi vừa cười nói, rất nhanh đã tới gần hồ, bọn họ nhìn mặt hồ tĩnh lặng, tâm trạng rất là khoan khoái dễ chịu.
Lại không hề chú ý đến bất thường tại nơi đây, bởi vì trước khi tắm rửa đều đã phát tán thần niệm kiểm tra qua một lượt, qua kiểm tra liền không thấy ai quanh đây, bọn họ lúc này mới buông lỏng đề phòng.
Nhưng lại quên một việc, chính là không kiểm tra bên dưới mặt hồ, bốn nữ nhân đem y phục thoát ra, sau đó từ từ đi xuống ngâm mình, háo hức cười đùa vui vẻ. Hạ Uyển Nhi tâm trạng vui sướng, nhàn nhã bơi dạo một vòng quanh tảng đá.
Lúc này, Vũ Thuần Tử đang nín thở bên dưới, cách mặt nước năm mươi mét, cảm giác bên trên xuất hiện từng tia ba động, trong lòng chợt hiện lên nghi hoặc. Rốt cuộc ở trên gặp phải chuyện gì?
Tầm nhìn dưới này bị cản trở, khiến Vũ Thuần Tử khó mà thấy rõ được ở bên trên.
Hắn nhanh chóng bơi lên, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
Khoảng cách càng lúc càng gần, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét… Mười mét.
Đạt tới mười mét phạm vi, Vũ Thuần Tử mới nhìn rõ ở trên mặt hồ, lần này cả người hắn như chết lặng, đứng im bất động, đôi mắt trợn tròn mở lớn.
Bởi vì trước mặt hắn chính là một dáng người, người này lại là một nữ nhân, vóc người cực kỳ đẩy đã, có lồi có lõm.
Mà toàn thân nàng lại không hề mặc y phục, lõa lồ lộ ra ngay trước mặt Vũ Thuần Tử, khiến một nam nhân hai mươi tuổi chưa biết gì về nam nữ, cũng phải chết lặng một phen.
"Khục! Thật tốt vóc dáng."
Vũ Thuần Tử không khỏi thầm khen một tiếng, ở bên dưới im lặng thưởng thức phong cảnh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy thân thể nữ nhân, không khỏi tò mò mà nhìn ngắm một hồi.
Bất chợt, bên trên Hạ Uyển Nhi đột nhiên lặn xuống dưới nước, nhưng nàng không ngờ rằng, cú lặn này làm nàng sốc toàn tập.
Ngay lập tức khiến nàng sững sờ trong giây lát, cặp mắt xinh đẹp trợn tròn mở lớn, phát hiện bên dưới là một nam nhân đang nhìn chằm chằm vào nàng, bất giác trở nên kinh hãi.
Vũ Thuần Tử bên này lâm vào ngốc trệ, trong lòng không khỏi than thở, vóc dáng tốt, dung nhan cũng tốt.
Nhưng suy nghĩ lại, bản thân có lẽ là đang nhìn lén nữ nhân tắm, xem ra lần này toi thật rồi.
Hắn thầm than một tiếng, không đợi Hạ Uyển Nhi phản ứng, liền vận dụng công lực bơi thật nhanh, phút chốc đã bơi sang bờ bên kia, nhảy lên bờ đem đồ đạc gom lại vắt chân lên cổ chạy trốn.
Hạ Uyển Nhi nhìn thấy vậy, đầu tiên là giật mình, sau đó khuôn mặt bắt đầu giận dữ, phóng người bay thẳng lên cao, đem y phục tự động mặc vào, gào thét đuổi theo tên nam nhân này.
"Dâm tặc… Để mạng lại!"
Hạ Uyển Nhi lồng ngực như muốn nổ tung, thân thể ngọc ngà của nàng, không ngờ lại bị một nam nhân xa lạ nhìn thấy toàn bộ, nếu không đem người này xé thành trăm mảnh thì không thể hóa giải mối nhục hôm nay.
Nghe âm thanh rống giận ở đằng sau, Vũ Thuần Tử bất đắc dĩ cười khổ, ít ra hắn không có cố ý, nhưng không thể không nói, nữ nhân này cũng khá tốt dáng, làm hắn không kìm được ngắm lâu thêm vài lần.
Ba nữ nhân đang vui đùa bên phía khác, nghe Hạ Uyển Nhi gào rống, chợt giật mình thoáng qua, bọn họ muốn chạy lại xem tình hình, đã không thấy thân ảnh Hạ Uyển Nhi đâu.
"Chuyện gì vậy?"
Nữ nhân gọi Mục Uyển chợt thắc mắc hỏi.
"Nghe âm thanh nàng phát ra, chắc có người đang nhìn lén!"
Vi Diệu trầm tư suy nghĩ, làm hai người còn lại bất giác nâng cao cảnh giác, đem thân thể mình cuộn lại, đưa mắt nhìn chung quanh một lượt.
"Nếu vậy tên kia có nhìn thấy chúng ta?"
Thiếu nữ còn lại gọi Phong Dao sợ hãi hỏi.
"Hừ! Mặc kệ là ai, dám nhìn lén nữ đệ tử Linh Bảo Tông đều phải trả giá đắt, chúng ta mau chóng đuổi theo Hạ Uyển Nhi, hi vọng sớm bắt được tên dâm tặc kia."
Giọng nói lạnh lẽo từ Vi Diệu vang lên, khiến hai thiếu nữ bên cạnh cũng gật đầu ủng hộ.