• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 41 Chương 41: Nhất Đao Diệt Tâm Ma

Nhất Đao Diệt Tâm.Ma.

Đem cả người hắn đẩy lùi ra sau hai mươi mét, bất giác đụng vào gốc thân cây đằng xa, sau đó vang lên tiếng nổ vang.

Oa!!!

Vũ Thuần Tử cảm giác lục phủ ngũ tạng chấn động, phun ra một ngụm máu, cầm đại đao trong tay cũng phát run.

"Thật mạnh!"

Hắn không khỏi kinh hãi, nếu không có đại đao chống đỡ, đem lực công kích của Hấp Linh Thú hấp thu hết tám phần, có lẽ giờ khắc này đã là một đống thịt nát rồi.

Hạ Uyển Nhi ở một bên cũng âm thầm lo lắng, ngược lại kinh ngạc càng nhiều, đổi lại là nàng, cũng khó có thể toàn mạng đón đỡ được sức mạnh của yêu thú này.

Vậy mà thiếu niên lạ lẫm trước mặt lại có thể nhẹ nhõm đón đỡ, tuy bản thân cũng bị thương, nhưng thân thể không hề có vết thương chí mạng nào, đơn giản chỉ là thổ huyết một chút, điều này thật sự là bất khả thi.

Trong lúc Hấp Linh Thú cùng Vũ Thuần Tử giao chiến, nàng thuận tiện đem thương thế hồi phục một ít, nếu hồi phục được một hai phần, có thể tăng thêm khả năng chạy thoát.

Ngay khi Hạ Uyển Nhi nuốt xuống đan dược trị thương, liền nghe âm thanh từ thiếu niên kia phát ra.

"Nhất Đao Diệt Tâm Ma! Khởi!"

Vũ Thuần Tử nắm chặt Kinh Thiên Đao, dùng toàn bộ lực lượng đánh ra một kích, nâng đại đao lên cao sau đó đập xuống.

Chỉ thấy một hư ảnh đại đao to lớn xuất hiện lớp bên ngoài, theo tiếng hét của hắn mà phóng ra, lực lượng mạnh mẽ kèm theo gió thổi, khiến vô số cát bụi bay mịt mù.

Gào!!!

Hấp Linh Thú cảm thấy khí thế bị áp đảo, trong lòng không phục vang lên từng đợt gào rống, từng vân vụ linh khí không ngừng du đãng quanh thân thể, chớp mắt, Hấp Linh Thú đã nhào đến, phía sau chỉ còn lưu lại một dải linh khí màu vàng đồng.

Lần này, Hấp Linh Thú triệt để dùng toàn bộ thực lực của bản thân, đem nhân loại nhỏ yếu này dẫm đạp, bảo vệ tôn nghiêm của chính nó.

Đối với Hấp Linh Thú điên cuồng tấn công, Vũ Thuần Tử mặt không đổi sắc, linh khí trong người cơ hồ đã cạn kiệt toàn bộ, hắn trong lòng cầu mong, hi vọng chiêu này có thể đẩy lùi được yêu thú Linh Tuyền cảnh.

Hấp Linh Thú bất chấp lao đến, ngay lập tức gặp phải thế tấn công của Vũ Thuần Tử, hư ảnh đại đao tựa như một bức tường dày đặc, nhắm thẳng vị trí Hấp Linh Thú đập xuống.

Hấp Linh Thú gồng toàn bộ thân thể, từng lông tơ dựng lên như vô số ngọn giáo cứng cáp, hư ảnh đại đao kia liền đánh xuống trên lưng nó.

Bành…

Ngao!!!

Cảm giác được lực lượng đại đao trầm trọng, yêu thú đau đớn gào rống một tiếng.

Lông tơ của nó liền bị hư ảnh của đại đao này đập đến gãy hơn phân nửa, nhưng hư ảnh vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Hấp Linh Thú bước chân bị đình trệ, không thể bước thêm một bước.

Vũ Thuần Tử sau khi đánh ra chiêu thức, cả người hoàn toàn hư thoát, ngồi bệt xuống mặt đất thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, kinh mạch bên trong tùy thời có thể vỡ nát.

Khi hắn nhìn thấy chiêu thức của mình có thể ngăn chặn được Hấp Linh Thú, liền nở một nụ cười mãn nguyện.

Bành bành bành…

Hư ảnh lực lượng còn đó, thuận thế mạnh mẽ đập xuống, đem Hấp Linh Thú đánh sâu vào bên dưới lòng đất.

Hạ Uyển Nhi chứng kiến mọi chuyện, nét mặt cực kỳ khiếp sợ, nàng không ngờ tới, thiếu niên này vậy mà có thể đánh hạ Linh Tuyền cảnh yêu thú, lại còn dùng một chiêu duy nhất.

Thật là bất khả tư nghị!

Lúc này Hấp Linh Thú vùi sâu vào bên dưới lòng đất, thân thể nó bị đánh thành một cái huyết thú, nhìn qua cực kỳ thê thảm. Nhưng vẫn còn chưa có chết, nó đau đớn kêu rên, cả người không ngừng giãy giụa.

Nhìn yêu thú thảm trạng, Vũ Thuần Tử cũng khiếp sợ không thôi, không ngờ chiêu thức này lại mạnh mẽ đến như vậy, phải nói là quá biến thái, uy lực có thể sánh ngang với Huyền giai, Địa giai công pháp.

Công pháp chia làm nhiều cảnh giới khác nhau, lấy Thần, Thánh, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân, mà Nhân chính là công pháp thấp nhất.

Mỗi một cấp bậc sẽ chia làm sơ, trung, cao, tượng trưng cho từ nhỏ đến lớn.

Tuy hắn không biết uy lực Huyền cấp, Địa cấp như thế nào, nhưng chỉ vẻn vẹn một chiêu thức có thể đánh hạ được một con yêu thú Linh Tuyền cảnh, trong khi tu vi hiện tại của hắn chỉ là Thông Linh cảnh nhị trọng. Có thể nghĩ tới, toàn bộ công pháp hắn mang trong người, chí ít cũng thuộc hàng Địa cấp cấp bậc.

Hấp Linh Thú lúc này có thể nói một từ, thảm, cực kỳ thê thảm. Nếu không nhờ vào cơ thể rắn chắc, đã trực tiếp bị diệt, một phần cũng là do tu vi của Vũ Thuần Tử còn quá kém.

Vũ Thuần Tử cố gắng dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, đi tới đem Hạ Uyển Nhi vác lên vai sau đó rời khỏi, đối với Hấp Linh Thú trước mặt, Vũ Thuần Tử còn chưa có tự tin đánh giết nó. Chẳng ai biết nó có phải hay không đang giả vờ, nếu dại dột muốn kết liễu ngay bây giờ thì càng không ổn.
Chapter 42 Chương 42: Cứu Hạ Uyển Nhi.

Cứu Hạ Uyển Nhi

Khi một người nào đó đến bờ vực sinh tử đều sẽ bộc phát ra một lực lượng cuối cùng đánh trả, mà yêu thú cũng tương tự như vậy, điều này hắn đương nhiên biết rõ.

Nhiều năm theo chân Bàng lão đi vào rừng sâu, hắn cũng học được không ít kinh nghiệm đối phó.

Khi Hạ Uyển Nhi định thần lại, phát hiện bản thân mình đã bị thiếu niên ở trước mặt đem nàng nhấc bổng lên, không nói không rằng vác lên vai.

Nàng chợt sửng sốt, liên tục khoa tay múa chân phản kháng, miệng không ngừng la hét.

"Thả ta xuống! Lưu manh, hạ lưu, đê tiện…"

"Hừ! Ngươi vùng vẫy nữa ta ném ngươi về lại chỗ cũ đấy!"

Vũ Thuần Tử tức giận hừ một tiếng, lạnh giọng nói, trong lòng hắn cực kỳ phiền muộn, không biết đem nàng cứu ra có đúng hay không, chẳng may sau khi chạy thoát, đem hắn tiếp tục truy sát nữa thì rắc rối to, hắn cũng không muốn suốt ngày bị người dòm ngó.

Mặc kệ thế nào, thì cũng đã đem nàng cứu ra, muốn ném trở lại thì không được, đây vốn là bản tính của hắn.

Lúc này, Vũ Thuần Tử cảm nhận trong người từng trận đau nhức, xương cốt kinh mạch bị thương tổn nghiêm trọng, bây giờ tranh thủ thời gian đem thiếu nữ này ném một nơi an toàn, sau đó tìm chỗ dưỡng thương.

Có lẽ đây chính là di chứng, sau khi cưỡng ép sử dụng Nhất Đao Diệt Tâm Ma vừa rồi.

Hạ Uyển Nhi nghe vậy, chợt im lặng không tiếp tục lên tiếng. Cảm thấy thiếu nữ ngoan ngoãn trở lại, Vũ Thuần Tử cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nếu nàng không nghe lời, liền đem nàng ném trở lại.

Bên kia, Hấp Linh Thú bất lực nhìn hai tên nhân loại rời đi, nó không cam lòng rống nhẹ một tiếng.

Vũ Thuần Tử chớp mắt đang mang Hạ Uyển Nhi thoát ly khỏi vòng thứ hai, trở lại khu ngoài cùng, nhìn cảnh vật chung quanh, Vũ Thuần Tử thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát ra được.

"Thả ta xuống!"

Giọng nói của Hạ Uyển Nhi chợt vang lên, bên trong kèm theo một chút tức giận.

Vũ Thuần Tử cười nhạt, liền đem nàng thả ra.

Bịch!

"A… Ngươi khốn kiếp!"

Hạ Uyển Nhi rơi mạnh xuống đất, làm cặp mông đau nhói, kèm theo tác động vào vết thương trên người, khiến nàng đau đớn kêu rên, nhìn Vũ Thuần Tử bằng ánh mắt giết người.

"Ta cứu ngươi một mạng, chuyện hôm nay, coi như xóa bỏ, sau này đừng có tìm ta gây phiền toái."

Vũ Thuần Tử nén cơn đau bên trong cơ thể, lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Hạ Uyển Nhi chợt im lặng, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, sau một lúc lại lên tiếng hỏi.

"Được! Vì hôm nay ngươi cứu ta, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền phức, nhưng ngươi tên là gì, cũng phải cho ta biết tên?"

Vũ Thuần Tử trầm ngâm chốc lát, sau đó nói.

"Ta tên Vũ Thuần Tử!"

Sau đó liền quay người bước đi, hắn cũng không để ý thiếu nữ này hỏi để làm gì, dù sao hắn và nàng chỉ là người qua đường mà thôi, nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại.

Tâm trạng của hắn bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ trị liệu thương thế, không hề để ý đến nàng ta.

Vũ Thuần Tử cảm giác được, thương thế của Hạ Uyển Nhi đã hồi phục được một ít, tuy không còn mạnh như trước, nhưng sẽ không sợ gặp nguy hiểm, có thể nhẹ nhàng chạy trốn cũng không vấn đề gì.

"Vũ Thuần Tử? Sao cái tên này nghe quen quen?"

Hạ Uyển Nhi lâm vào suy nghĩ, rốt cuộc cũng không biết được đã nghe từ đâu, liền tạm thời bỏ qua không nghĩ đến nữa. Sau khi nhìn lại, phát hiện Vũ Thuần Tử đã đi thật xa, chỉ còn lại một chấm nhỏ, nàng liền vội vã hô lớn.

"Ta gọi Hạ Uyển Nhi, ân tình này, ta nhất định sẽ trả!"

"Hắn có nghe không đây?"

Thân ảnh Vũ Thuần Tử liền biến mất trong tầm mắt, Hạ Uyển Nhi không khỏi nghĩ ngợi, trong lòng hy vọng hắn nghe được, nhưng khoảng cách xa như vậy, liệu hắn nghe được sao? Ngay cả nàng cũng không chắc có thể nghe rõ, huống chi là hắn.

"Người này thật thần bí! Rốt cuộc trên người hắn ẩn chứa thứ gì?"

Trong lòng nàng tràn ngập vô số câu hỏi, nghĩ mãi, chẳng thể nào hiểu được.

"Vũ Thuần Tử… Vũ Thuần Tử… Ngoại môn…"

Nàng trầm ngâm một lúc, chợt phát hiện ra thứ gì, tròng mắt mở to đến cực điểm.

"Hắn… Hắn là đệ tử tạp dịch, Vũ Thuần Tử? Không thể nào…"

Hạ Uyển Nhi trợn tròn mắt, nhớ lại bóng dáng của hắn, trong lòng khó có thể tin được sự thật.

Thì ra Vũ Thuần Tử lại là đệ tử tạp dịch của Linh Bảo Tông, hai mươi năm không có tu vi, chỉ là phàm nhân không hơn không kém, luôn bị nhiều người trong tông khi nhục. Nổi tiếng với danh xưng phế vật bên trong tông môn.

So sánh tới, Hạ Uyển Nhi lúc này vẫn còn không thể tin được sự tình này, quá trái ngược hoàn toàn.

Nếu hắn chính là Vũ Thuần Tử kia, như vậy có một khả năng, là người này thâm tàng bất lộ, thích giả heo ăn thịt hổ, muốn ẩn nhẫn để tu hành.

Nhưng việc gì đến tận hôm nay mới chịu lộ diện ra bên ngoài? Rốt cuộc là có nguyên nhân gì?

Hạ Uyển Nhi càng nghĩ càng thêm khó hiểu.
Chapter 43 Chương 43: Phục Thiên Quyết Biến Đổi

Phục Thiên Quyết Biến Đổi.

Ngay khi nàng đang phân vân, phía xa đột nhiên xuất hiện ba khí tức tương tự nhau đang đi tới.

Hạ Uyển Nhi cũng cảm giác được, ba đạo khí tức này đối với nàng cực kỳ quen thuộc, không ai khác chính là ba người Phong Dao, Vi Diệu, Mục Uyển.

"Hạ Uyển Nhi? Người đẹp tên cũng đẹp."

Vũ Thuần Tử rời đi không lâu, cũng nghe được lời của Hạ Uyển Nhi nói, đối với thiếu nữ vừa mới gặp mặt này, hắn không có lý do gì căm ghét nàng.

Đi được một đoạn, thân thể hắn càng ngày càng đau nhức, tay chân bủn rủn rã rời, lần này có lẽ đã tới thời điểm cắn trả. Vũ Thuần Tử không chần chờ nữa, liền ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu vận công phục hồi.

Hai chân xếp bằng lại, đặt hai tay lên đầu gối, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm nhìn thể nội.

Phục Thiên Quyết tự động vận chuyển, đan điền cạn kiệt linh khí đang bắt đầu sinh sôi, giống như một vũng nước giữa sa mạc, không có dấu hiệu cạn kiệt hay bốc hơi, mà là đang dần dần dâng lên.

Vũ Thuần Tử cảm nhận được kinh mạch xương cốt trở nên nhăn nhúm, đây chính là cưỡng ép thi triển ra công pháp, vượt qua giới hạn của bản thân tạo nên.

Công pháp Phục Thiên Quyết như một ngọn gió đầu nguồn, đem đan điền khô cạn bắt đầu thổi mát, làm tâm thần Vũ Thuần Tử lâng lâng dễ chịu.

Đan điền cũng hồi phục lại một nửa sinh cơ, theo chu thiên của Phục Thiên Quyết, liên tục vận hành sản sinh ra tia linh khí.

Linh khí bên trong đan điền vừa sinh ra, Vũ Thuần Tử đem nó phân tán khắp mọi ngóc ngách bên trong cơ thể, mỗi một nơi linh khí đi qua, kinh mạch lẫn xương cốt chịu tổn thương liền hồi phục một ít.

Hắn cảm giác trong cơ thể mình giống như có hàng vạn con kiến đang bò qua lại bên trong, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, may là Vũ Thuần Tử hiểu rõ, cho nên liền nhịn xuống.

Không biết trải qua bao lâu, Vũ Thuần Tử cảm giác cơn đau dần dần dịu đi, vết thương bên ngoài cũng đã khép lại hoàn toàn, chỉ là chưa có lành lặn như làn da bình thường.

Qua bảy bảy bốn mươi chín chu thiên, bên trong cơ thể hắn đã ổn định không ít, tu vi liền nhanh chóng đột phá đến Thông Linh cảnh tam trọng.

Điều này ngoài khả năng dự đoán của hắn.

Lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên phát hiện, Phục Thiên Quyết dường như xuất hiện dấu hiệu kỳ lạ, linh khí màu xanh lá đặc trưng, đột nhiên biến thành màu trắng bạch. Nó thay đổi chỉ trong vòng ba canh giờ, Vũ Thuần Tử trong lòng khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.

Ngay lúc hắn đang tò mò, bên trong thân thể đột nhiên xuất hiện dị tượng, đan điền bên trong thể nội, lấy màu xanh lá làm mặc định, trong vài giây ngắn ngủi hóa thành màu trắng bạch.

Chớp mắt, cả đan điền liên hóa thành màu trắng.

Nhưng Vũ Thuần Tử không hề biết, hình dạng bên ngoài cũng đang dần dần thay đổi, duy chỉ có mái tóc, từ màu đen liền hóa thành màu trắng, ngũ quan vốn anh tuấn càng trở nên sắc sảo, tựa như một tiên giới mỹ nam tử, mái tóc màu trắng càng tăng thêm dáng vẻ.

Bên trong đại não Vũ Thuần Tử truyền đến một tin tức.

Phục Thiên Quyết chính thức lột xác bước đến tầng thứ hai, linh khí từ bên trong đan điền không ngừng tuôn ra, nó di chuyển tới bên cạnh đan điền, linh khí màu trắng liên tục xoay quanh một chỗ.

Vũ Thuần Tử đầu óc mơ mơ hồ hồ, không hiểu được chuyện gì, về sau, hắn cũng biết được, sau khi Phục Thiên Quyết đạt tới tầng thứ hai, sẽ gọi là Xoáy Linh.

Trước kia hắn bắt đầu tu luyện, vốn chỉ là tầng thứ nhất của Phục Thiên Quyết, tức Nhân Ngã.

Qua thời gian dài luyện tập, bản thân đã hiểu rõ được tầng thứ này, Nhân Ngã vốn là tầng cơ bản nhất, lúc trước khi vừa bước vào tu tiên. Linh khí bốn phương tám hướng truyền tới bên trong thể nội, chính là nó đã đem cơ thể Vũ Thuần Tử gột rửa qua một lần, sau đó sinh ra đan điền, dần dần mới có thể tu hành cho đến ngày hôm nay.

Hắn không biết tầng thứ hai Xoáy Linh sẽ có đặc điểm gì, trong lòng cũng tràn đầy chờ mong.

Bên trong thể nội không ngừng di động, Vũ Thuần Tử đứng ở một bên quan sát, nhìn về phía vòng xoáy ngay cạnh đan điền gần đó, linh khí vừa đầy trở lại, nhanh chóng bị hút cạnh.

"Vòng xoáy này rốt cuộc là cái gì?"

Hắn không khỏi tò mò nghĩ, nhìn mãi cũng không thể hiểu được, tựa như nó đang hút linh khí để chuẩn bị sản sinh ra cái gì đó.

Dù thế nào đi chăng nữa, miễn là nó không làm hại đến chính mình là được, ít ra bây giờ hắn vẫn ổn.

Nhưng mà, hắn cảm nhận vòng xoáy này có tính biệt lập riêng, không giống như đan điền, điều này làm hắn có chút bất an.

Nếu lỡ không may, vòng xoáy này đem hắn đánh ngược trở lại, như vậy hắn sẽ chết không kịp ngáp.

Thương thế trong người hoàn toàn không còn vấn đề gì lo ngại, lực lượng đã hồi phục gần tám mươi phần trăm, có thể nhảy nhót như bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK