• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1

Nửa đêm mười hai giờ, hai tay tôi đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ khóa chặt trên đỉnh đầu.

Tôi bừng tỉnh sợ hãi, đang định hét lên thì bị một bàn tay to lớn bịt miệng lại.

Chợt theo ánh trăng sáng, tôi thấy rõ người.

Là Ngụy Trạch Thu – nam thần của học viện cảnh sát!

Tôi bị dọa đến nước mắt chảy ròng.

Ngụy Trạch Thu cởi trần, mày rậm như kiếm, ánh mắt sắc bén mang theo một tia ngoan lệ.

Phát hiện người là tôi, tay anh thoáng buông lỏng, cơ thể đang đè lên người tôi cũng thả lỏng.

Ngụy Trạch Thu cau mày nhìn tôi, đầy áp bức.

Tôi lúc này mới sực tỉnh và lau nước mắt.

Trong màn đêm tĩnh mịch, vang lên những tiếng ngáy nhè nhẹ.

Tôi không ở trong ký túc xá của mình sao?

Đây rõ ràng không phải phòng ngủ của tôi, chiếc giường màu xanh đậm, nam tính.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, là chiếc váy ngủ mà tôi sẽ mặc khi đi ngủ, vì tay tôi bị giữ, áo ngủ có chút lộn xộn, một bên vai trượt xuống.

Ngụy Trạch Thu cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, ý thức được điều này, lập tức buông tay, nhìn đi chỗ khác.

Tôi không mặc gì bên trong.

Tôi run rẩy ngồi dậy ôm lấy cổ áo.

Đây là ký túc xá của Ngụy Trạch Thu sao?

Cứu mạng, sao tôi lại ở đây!

Chẳng lẽ là ban ngày quá thèm thuồng thân thể người ta, ban đêm liền mộng du đến?!

Tôi thật muốn khóc chết. Anh ấy đúng lúc là cảnh sát tương lai đó, sẽ là người đầu tiên xông lên bắt tôi.

Tôi ngước mắt xem xét, liền trợn cả mắt lên.

Đây là thứ mà tôi có thể nhìn miễn phí sao!

Vai rộng hẹp eo, cơ bụng rõ ràng, từng bó cơ đẹp như tạc tượng, hormone quả thực muốn tràn ra ngoài màn hình!

Có lẽ là do ánh mắt tôi quá mãnh liệt, Ngụy Trạch Thu mặt không đổi sắc cầm áo để một bên mặc lên.

Tôi cúi đầu ôm gối cuộn mình trong góc, nhỏ yếu, đáng thương, bất lực, ý đồ che lấp ánh mắt vừa rồi.

Anh mặc quần áo tử tế, xuống giường cầm một kiện áo khoác cho tôi, nói thầm "Ra ngoài nói chuyện".

Áo khoác của anh dài đến đầu gối của tôi, tôi cài khuy lại thật chặt.

Đột nhiên ——

"Ngụy ca, em, em chạy không nổi nữa, chờ em một chút." Giường tầng phía trên truyền đến một thanh âm.

Tôi sợ đến mức suýt chết tại chỗ, vội vàng trốn vào trong ngực Ngụy Trạch Thu.

Ngụy Trạch Thu đỡ vai tôi bằng cả hai tay, giữ vững chút khoảng cách.

Sau đó không còn âm thanh nữa, hóa ra là nói mớ.

Ngụy Trạch Thu mở cửa, cuối cùng chúng tôi cũng đi ra.

Ra cửa mới là thử thách thực sự của tôi.

Ngụy Trạch Thu hai tay khoanh trước ngực, "Nói một chút, em làm sao vào được nơi này? Lại còn ở trên giường anh."

Giống như là đang thẩm vấn phạm nhân.

Tôi ngắt quãng đáp: “Em, em cũng không biết. Vừa tỉnh lại đã, đã bị anh đè xuống.”

Chân tôi đều mềm nhũn, có cho tôi mười cái lá gan tôi cũng không dám xông vào ký túc xá nam trường cảnh sát ngủ á!

Mặc dù trường tôi ở ngay cạnh học viện cảnh sát, nhưng dù là mộng du tôi cũng không thể đi bộ xa như vậy...

Ngay khi tôi nghĩ đến sắp vỡ đầu, Ngụy Trạch Thu đã nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi ra sau lưng anh.

Có tiếng bước chân.

Tôi trốn đằng sau anh ấy, nắm áo anh một cách lo lắng.

Khi mọi người đi rồi, Ngụy Trạch Thu giúp tôi đội mũ rồi buộc lại thật chặt, thở dài, nửa ngồi xuống đưa lưng về phía tôi.

“Lên đi, anh đưa em về trường học trước đã."

Tôi leo lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào gáy anh.

Ngay cả khi cách mấy tầng vải vóc, tôi vẫn có thể cảm nhận được các cơ bắp chắc khỏe, tấm lưng rộng và dày, việc cõng tôi xuống lầu phảng phất không tốn sức chút nào, khiến người ta có cảm giác an tâm.

Bọn tôi một đường tránh người, xuyên qua một lối đi bí mật, cửa hông nối thẳng từ học viện cảnh sát đến trường tôi giờ này không ra được, chỉ có thể trèo tường.

Tôi nhìn tường cao hai, ba mét, sợ hãi đến mắt nhìn thẳng, tôi sẽ không trèo tường đâu.

"Giẫm lên vai anh rồi trèo lên."

Tôi giẫm lên vai Ngụy Trạch Thu, anh đỡ lấy chân tôi, tôi khó khăn leo lên, mặc dù tôi không tốn chút sức lực nào, bởi vì tất cả đều là Ngụy Trạch Thu xuất lực.

Leo tường như vậy giống như còn có chút kích thích.

Trong nháy mắt Ngụy Trạch Thu đã trực tiếp nhảy sang bên trường tôi.

Tôi vẫn còn đang ngồi trên tường rào hỗn độn trong gió.

"Xuống đi, anh có thể đỡ được em." Ngụy Trạch Thu giang hai cánh tay ra.

Ngụy Trạch Thu trông càng đẹp trai hơn dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng bây giờ không phải là lúc để mê trai, vì vậy tôi bổ nhào vào người anh ấy.

Anh vững vàng bắt được tôi.

Giày bị rơi mất, Ngụy Trạch Thu giúp tôi nhặt lên, tôi vẫn đang đi đôi giày của anh.

Bước vào trường mình, tôi thở phào nhẹ nhõm, vùi cằm vào áo khoác và chủ động cung khai:

"Tối nào em cũng đi ngủ lúc 10 giờ, hôm nay như thường lệ 10 giờ đi ngủ, em ngủ thiếp đi rất nhanh. Sau đó em không còn nhớ gì nữa. Em ngủ rất say, không mộng mị. Sau đó như đã thấy ở trên giường anh."

Nếu không phải Ngụy Trạch Thu từ nhỏ đã biết tôi, anh ấy khẳng định gọi cảnh sát bắt tôi ngay lập tức.

“Anh nói xem có phải là mộng du không?”

Ngụy Trạch Thu một mực không nói chuyện, tôi có chút hoảng nắm lấy tay anh: "Em không phải là kẻ rình trộm, em không phải! Anh tin tưởng em đi, em cũng không biết chuyện gì xảy ra."

"Anh tin em, chuyện này anh sẽ bí mật điều tra trước. Dù sao đối với thanh danh của em cũng không có gì tốt." Thanh âm trầm ấm êm dịu nháy mắt xoa dịu nỗi bất an của tôi.

“Được rồi, lau nước mắt đi.” Anh quay sang nhìn tôi.

Tôi loạng choạng bước đi, đôi giày quá lớn, tôi đi đường đều thất tha thất thểu.

"Quên đi, anh cõng em. Với tốc độ của em, đến nơi thì trời sáng rồi."

Tôi lại lần nữa trèo lên lưng anh, vòng tay quanh cổ anh.

“Xin lỗi vì đã gây cho anh nhiều rắc rối tối nay."

Tôi tựa cằm lên vai anh, nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, hầu kết lên xuống lúc nói chuyện: “Đừng suy nghĩ nhiều, trở về ngủ ngon đi.”

Tôi ậm ừ trên lưng anh, may mắn thay Ngụy Trạch Thu còn có ở đây trong đêm đáng sợ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang