• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12

Còn một tháng nữa là đến Tết, ngày nào tôi cũng tập vũ đạo.

Học viện đang tuyển chọn những vũ công xuất sắc để tham gia biểu diễn múa cổ điển ngày đầu năm mới.

Tôi chắc chắn có tên trong danh sách, nhưng điều tôi muốn phấn đấu là C vị (Center – vị trí trung tâm).

C vị tương đương 5 tín chỉ, bình thường hai giờ tọa đàm mới được 0.5 tín chỉ.

Việc luyện tập vũ đạo rất nghiêm ngặt, thậm chí giáo viên sẽ còn yêu cầu nghiêm khắc hơn về cân nặng mỗi tuần.



“Chu Khiết, 49.5 cân, còn phải giảm 1.5 cân.” Giáo viên vũ đạo cầm bảng cân nặng tiêu chuẩn nghiêm túc nói.

"Tỉ lệ cơ bắp quá cao, múa cổ điển quan trọng nhất là tư thái nhẹ nhàng, trọng điểm chính là trong nhu có cương, không phải trong cương có nhu. Bình thường em nên thả lỏng cơ bắp sau khi luyện tập."

Tôi nghe thấy Chu Khiết thấp giọng lẩm bẩm: "Ều, đường cong hoàn hảo như vậy mà không biết thưởng thức."

Tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua Chu Khiết, cô nàng cao 1m70, là người có khung xương đẹp nhất trong số chúng tôi.

Tôi lo lắng đứng lên bàn cân, thậm chí cởi cả tất ra.

46 cân.

May mắn ghê, nó đúng bằng mức giới hạn cao nhất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt của giáo viên vũ đạo.

"Khương Doanh, thể chất của em là tốt nhất, nhưng nếu muốn ở C vị, em càng phải chú ý đến hình thể của mình. Giảm thêm một cân nữa đi." Ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, dừng ngay ở xương quai xanh của tôi.

Tôi không được tự nhiên gật gật đầu, ngồi trở lại trên mặt đất.

Tôi nhìn mình trong tấm gương đối diện.

Trước giờ chưa giáo viên nào yêu cầu khắt khe như vậy, làm sao để giảm cân bây giờ?

Sau khi vào đại học, đúng là tôi đã ăn nhiều hơn so với thời kỳ tập huấn trước đó, tôi cũng đã tăng thêm vài cân so với thời điểm thi đầu vào.

"Không phải chứ, còn có yêu cầu này nữa? Nhất định phải khiến chúng ta cũng bằng phẳng như cô ta sao?"

"Ồ quao, đã hiểu, hóa ra là cậu ta ghen tị với Khương Doanh."

Tôi nhìn về phía Chu Khiết. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy liền lập tức quay đi với ánh mắt vô hồn. Như thể người vừa nói không phải là cô ấy.

13

Buổi tối, tôi bật đèn ngủ và tính toán sổ sách trên chiếc bàn nhỏ trên giường.

Tôi đã mua một bộ đồ lót trong tháng này, số tiền này hơi vượt quá ngân sách.

Quần áo có thể mua hàng giá rẻ, nhưng đồ lót và mỹ phẩm nhất định phải mua đồ chất lượng tốt.

Tháng này trước bớt ăn bớt mặc chút, học bổng quốc gia phải đầu tháng sau mới có, còn cần tiết kiệm từ từ tích trữ học phí cho kỳ tiếp theo nữa.

Tôi cầm bút và từ từ lên kế hoạch chi tiêu hàng ngày.

Sau đó, tắt đèn, đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK