• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

25

Về sau tôi không có thời gian lên mạng đọc bình luận nữa.

Bởi vì sắp đến buổi biểu diễn mừng năm mới rồi, C vị có số phiếu bầu nội bộ cao nhất chính là tôi.

Để không phụ lòng mong đợi của mọi người, mỗi ngày tôi đều tập vũ đạo đến khuya.

Buổi biểu diễn mừng năm mới đó được tổ chức bởi Học viện cảnh sát và trường của chúng tôi.

Điệu nhảy mở màn của chúng tôi chính là điệu múa Đôn Hoàng, mặc váy dài cổ điển phiêu dật, tay cầm trống lục lạc.

Trên sân khấu, tôi thấy được Ngụy Trạch Thu đang ngồi bên dưới.

Múa xong tôi ngoái lại nhìn anh cười một tiếng.



Sau khi vào hậu trường tẩy trang xong, tôi nghe thấy Ngụy Trạch Thu đang tìm tôi ở ngoài hành lang hậu trường.

Tôi ngay lập tức chạy về phía anh ấy.

Đụng vào ngực anh, ôm lấy eo anh.

Anh khẽ đẩy tôi ra, cởi áo khoác khoác cho tôi.

Váy múa Đôn Hoàng còn chưa kịp thay.

"Em vừa biểu diễn thế nào? Có phần thưởng không?" Tôi kéo lấy cánh tay anh.

“Em muốn phần thưởng gì?”

“Em muốn anh gọi em là Doanh Doanh, anh không được gọi cả họ tên em ra nữa.” Tôi nhìn thẳng vào Ngụy Trạch Thu.

Anh gật đầu chịu thua.

Với một người đàn ông trưởng thành mà nói gọi tên thân mật như vậy vẫn có chút xấu hổ.

“Em thay trang phục trước đi, quần áo mỏng như vậy sẽ dễ cảm lạnh.”

Tôi không động đậy, chỉ nhìn anh ấy.

“Doanh Doanh”

Giọng nói trầm thấp êm dịu vang lên, còn khiến tim đập nhanh hơn cả tiếng trống.

Tôi ngay lập tức vui vẻ chạy đi thay quần áo.

Bóng lưng váy sa cũng vui vẻ nhảy múa theo.

Khi thay quần áo, "cạch" một tiếng có cái gì đó rơi xuống.

Tôi nhặt nó lên một cách nghi ngờ.

Đây là cái gì?

Một chiếc hộp nhỏ vuông vức, chỉnh tề, toàn tiếng Anh tôi xem không hiểu.

Ở dưới cùng có ghi Siêu thị Đại học Công An Thành phố H, size XXL.

Tôi đem nó nhét trở lại túi áo của Ngụy Trạch Thu.

26

Khi tôi đi ra ngoài, Chu Khiết đã gọi tôi lại.

Tôi nhìn cô ấy, "Có chuyện gì vậy?"

Cô ấy quay mặt sang một bên, hồi lâu không nói, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Cô ấy đột nhiên nhìn tôi, mở miệng: “Khương Doanh, mình xin lỗi. Cho đến giờ, vì chị Khương Nguyệt có thành kiến rất lớn với cậu, có đôi khi mình còn làm khó cho cậu. Thật ra cậu không sai gì cả, mình thực sự xin lỗi vì sự ngu ngốc và lỗ mãng trước đây của mình. Hy vọng cậu có thể tha thứ cho mình, mình thực ra vẫn luôn ngưỡng mộ cậu.”

Chu Khiết đột nhiên nói lời xin lỗi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Lâu nay cô ấy không gây ra tổn thương gì đáng kể cho tôi. Ngược lại tôi và cô ấy vẫn luôn là đối thủ ngang sức ngang tài trên cùng một con đường, ưu khuyết điểm bổ sung lẫn nhau.

Tôi thật lòng nói với cô ấy, tôi chưa bao giờ ghét cô ấy, ngược lại, tôi rất may mắn khi có cô ấy làm bạn trên con đường này.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đỏ hoe, nở nụ cười vui vẻ.

Rào cản giữa chúng tôi từ đây cũng được dỡ bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK