Trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng lần lượt về nhà, chỉ còn lại mình tôi.
Tôi cũng thu dọn đồ đạc, mấy ngày trước tôi đã tìm được việc làm, với điểm nhất chuyên ngành, tôi thành công nhận được lời mời thực tập từ một cơ sở đào tạo khảo thí nghệ thuật nổi tiếng.
Tôi hài lòng với mức lương, mà một ngày nhiều nhất chỉ có hai lớp.
Ngày hôm sau tôi kéo hành lý về căn nhà tôi thuê.
Đó là một khu nhà cũ, nhưng phòng ở sạch sẽ và giá thuê rẻ.
Không ngờ tôi lại xui xẻo như vậy, chạng vạng tối đi mua sắm, lúc lên lầu thì gặp phải một gã say rượu đầu bù tóc rối.
Tôi bước nhanh hơn. Trong hành lang thiếu sáng này, thần kinh của tôi căng lên.
“Này, cô là cô gái mới tới à? Sao tôi chưa thấy cô bao giờ?”
Đột nhiên tay bị kéo lại, tôi run lên, hét lên sợ hãi.
Liều mạng giãy dụa, chạy về phòng, khóa trái cửa.
Tôi dựa vào cửa một cách yếu ớt, cả người cuộn mình ngồi dưới đất, run rẩy không kiểm soát.
Đột nhiên phía sau lưng bắt đầu rung lên, có tiếng đập cửa thiếu kiên nhẫn.
Gã say lầm bầm mê sảng: "Mở cửa cho tôi! Đây là phòng của tôi, ai bảo cô lấy trộm chìa khóa của tôi, mở cửa cho tôi!"
Còn cả tiếng chìa khóa tra vào chốt cửa.
Tôi run rẩy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Nhưng có tiếng la hét đau đớn ngoài cửa.
Tôi từ từ đứng dậy và nhìn về phía mắt mèo.
Gã say bị túm lấy gáy, bị ghì chặt xuống đất một cách thô bạo.
Con ma men gào thét, hung ác quay đầu: “Cmm định làm gì?”
Là Ngụy Trạch Thu.
Ngụy Trạch Thu thân cao chân dài, trói cả tay chân gã say rượu lại, từ trên cao nhìn xuống.
Lòng vẫn còn sợ hãi, tôi mở một khe hở nhỏ và nhìn Ngụy Trạch Thu.
“Báo cảnh sát chưa?” Anh ấy nói với tôi.
Tôi gật đầu.
Anh nhìn xuống gã say, "Bây giờ sao anh không giả say đi, chúng ta đi một chuyến đến đồn công an chứ nhỉ."
Sau khi tiễn đi con ma men, tôi không kìm được nước mắt nữa.
Ngụy Trạch Thu ôm tôi thật chặt và vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Không có việc gì, em xử lý tốt lắm, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
“Cái khi nhà này không thể ở lại được. Hành lang không được giám sát, lối thoát hiểm thì toàn chất đống lộn xộn. Có rất nhiều tai họa ngầm ở đây.”
Anh ấy vào nhà, thu dọn đồ đạc rồi mang theo hành lý của tôi đi ra.
Kéo tôi xuống lầu.
Trên xe sắc mặt anh âm u không nói một lời.
Tôi không nhịn được nữa bèn hỏi: “Làm sao anh biết địa chỉ của em?”
“Anh hỏi bạn cùng phòng của em Ngụy Vãn, nó là em họ anh.”
Vãn Vãn thực sự giấu được bí mật rất lâu đấy!
34
Bầu không khí nghiêm trọng suốt cả đường đi. Khi chúng tôi đến căn hộ của anh, Ngụy Trạch Thu khẽ nói.
“Em cho cái này vào túi của anh là có ý gì?” Anh giơ mặt dây chuyền ngọc bội của tôi lên.
“Chúng ta nói chuyện một chút. Thời gian trước anh phải huấn luyện khép kín, quên không nói với em, dẫn đến nhiều lần xem nhẹ em.”
“Người phụ nữ hôm qua em nói tới, anh đã điều tra, cô ta không phải là trợ lý đặc biệt của bố anh mà là con gái của cục phó.”
“Nói cho anh biết vấn đề ở đâu, sau đó chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết có được hay không? Nếu em không nói với anh, có rất nhiều chuyện mà em không thể tự mình xử lý được.”
Tôi hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Bọn họ đều nói hai người rất xứng đôi, đã ở bên nhau rồi.”
“Vậy em chọn tin lời đồn, hay lựa chọn nắm chặt lấy tay anh?” Ngụy Trạch Thu nhìn thẳng vào tôi hỏi.
Trong mắt anh phản chiếu gương mặt của tôi.
Tôi khóc và nắm lấy tay anh, không phải tôi không tin anh, chỉ là tôi cảm thấy hơi tự ti.
Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã nhìn thấy Trang Anh mặc áo của anh ấy.
Anh ấy kiên nhẫn giải thích rằng đó là quần áo của Quý Lỗi. Quý Lỗi khăng khăng đòi mua đồng phục huynh đệ. Anh ấy cũng cho tôi xem vòng bạn bè của Quý Lỗi, bốn người họ đều mặc áo khoác giống nhau.
Tôi mở Weibo, bức ảnh mà tôi không dám nhấp vào hoàn toàn không phải Ngụy Trạch Thu, mà là Quý Lỗi và Trang Anh.
Ngụy Trạch Thu cho tôi xem Weibo chính thức của trường, họ đã xóa bỏ ảnh chụp và bình luận.
“Hiện tại có thể đeo lại dây chuyền chưa?”
Tôi có hơi xấu hổ: “Có phải em quá vô lý không?”
“Không đâu. Với anh em mãi mãi có quyền lợi vô lý gây sự.” Anh nói năng đầy khí phách.
Chiếc vòng cổ một lần nữa được đeo lên.
Đỉnh đầu chuyền đến tiếng nói vội vàng của anh: “Khi nào thì em định cho anh danh phận?”
Tôi sững người một lúc, lùi lại một bước, vấp phải chân ghế sofa và ngã xuống chiếc ghế sofa phía sau.
Tôi choáng ngợp trước sự bất ngờ quá đỗi này.
Ngay khi tôi định đứng dậy, anh ấy đã nghiêng người đè lên người tôi, hai tay chống cạnh bên tai tôi.
Thanh âm mê người: "Ngủ trên giường của anh, mặc quần áo của anh, còn động chạm thân thể anh, em không định chịu trách nhiệm với anh hay sao?"
Tôi vặn vẹo: “Bọn họ nói, em không xứng với anh.”
Ngụy Trạch Thu lau nước mắt cho tôi, vội vàng nói: "Làm sao thế được, là anh càng cần ưu tú hơn để theo đuổi em. Em rất tốt. Nụ cười của em rất ngọt ngào. Trong trường học số người thích em có cả một bó lớn."
“Em có thể sống độc lập, em có thể tiếp nhận cuộc sống bình thường, em có thể theo đuổi sự cao thượng. Em thực sự rất tuyệt vời. Em nhất định phải biết rằng tất cả những người có thể gặp em đều là phúc lành của bọn họ.”
“Em xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này. Em chính là ngôi sao sáng nhất, đáng yêu nhất.”
Mắt tôi sáng lên, do dự nói: “Vậy nếu em đồng ý, sau này em có thể thường xuyên sờ—“
Lời nói của tôi bị nuốt hết, anh đột nhiên cúi đầu hôn tôi, hai tay ôm chặt eo tôi.
Cả người tôi tê dại, choáng váng như bước trên mây.
Tôi thở hổn hển, anh ấy kéo tôi lên từ ghế sô pha.
Toàn bộ con người tôi như ở trong trạng thái thôi miên.
Thật bất ngờ, giây tiếp theo, anh lấy ra một bộ chăn gối và đặt nó lên ghế sô pha.
Căn hộ của anh ấy có phòng khách, phòng ngủ, phòng làm việc và phòng tập thể dục, nhưng chỉ có một chiếc giường.
Tôi hỏi anh sao không ngủ cùng nhau như trước.
Anh nhất định nhấn mạnh rằng bản chất không giống nhau.
Hừ!
Cẩu nam nhân, lấy được rồi thì không trân trọng. Trước kia ít ra còn có thể sờ sờ cơ bụng.