Cô giật mình tỉnh dậy vì tiếng động rất lớn, ngồi dậy mang dép để đi đóng cửa thì bất ngờ bị hút vào trong lỗ hổng.
Cũng không biết qua bao lâu, cô mới tỉnh lại nhìn quanh tự hỏi đây là đâu.
Cô nằm nhìn trần nhà xa lạ, đầu cô váng do lúc trước không biết đã va đập vào đâu đó. Bên cạnh cô còn có một người đang tựa vào cạnh giường ngủ, cô ngồi dậy quan sát xung quanh. Căn nhà được xây theo kiểu hiện đại, nhưng ở ngoài trồng rất nhiều cây xanh. Cô suy nghĩ: "Thật may quá, không bị cuốn vào thời cổ đại".
Lam Nguyệt nhẹ nhàng rời giường, phát hiện ra mình đang mặc bộ đồ khác. Cô ngượng chín mặt, bản thân cô không thích đụng chạm vào người khác, đây cô được người ta thay đồ cho. Cô đi ra ngoài xem xét, trước mắt cô toàn là cây cối phía xa là một ngọn núi bị mây bao phủ.
Cô định đi kiếm thức ăn, vì bụng cô giờ đang biểu tình dữ dội sáng chưa kịp ăn gì đã bị hút vào một nơi lạ hoắc.
Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, thì vô tình đụng phải một người:
- Xin lỗi nha, tớ không cố ý.
Lam Nguyệt vừa nói vừa đưa tay, kéo người kia lên. Cô thầm quan sát, vô tình bị hút vào ánh mắt trong veo của cô nàng đối diện.
Người vừa bị đụng ngã xuống đất, lập tức chìa tay ra để cô kéo lên:
- Cậu vừa tỉnh sao không bảo tớ?. Mà sao cậu ngất ở đấy vậy?.
Lam Nguyệt lắc đầu hồi thần nói:
- Tớ cũng không biết nữa. Lúc nãy, cảm ơn cậu đã cứu tớ.
Vô Khuê nói:
- Không có gì. Vô Khuê nghĩ trong đầu: "Cậu ấy rất đẹp lại còn trắng, chỉ là hơi gầy". Cô nhớ lại lúc vừa cứu Lam Nguyệt, trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Lam Nguyệt nói xong thì im lặng.
Vô Khuê thấy người bạn mới im lặng, liền chuyển chủ đề:
- Cậu tên gì vậy?.
Lam Nguyệt trả lời:
- Tớ tên Quỳnh Anh. Cậu tên gì?.
- Tớ tên Vô Khuê. Tớ định lên trên đó đăng ký học. Cậu thấy sao?.
Cô nhìn theo hướng tay của Vô Khuê chỉ nói:
- Cậu định lên trên đó học sao?
- Ừm. Trường được xây ở trên núi còn mở thêm lớp tu tiên. Vô Khuê trả lời hai mắt sáng trưng.
Cô đi cạnh nhìn ánh mắt phát sáng của người bạn mới quen mà phì cười. Chính cô cũng không khác là bao, ở hiện đại cô rất thích đọc truyện tu tiên, đến khi ngủ còn mơ thấy bản thân tu tiên.
- Vậy được. Cậu với tớ đăng ký học chung một lớp nha Vô Khuê. Cậu có gì ăn không tớ đói?. Lam Nguyệt cười cười nhìn Vô Khuê.
- Tớ có nè. Vô Khuê đưa một túi bánh ra đưa cho cô.
- Ăn xong chúng ta sẽ lên trên đó nhập học.
- Được. Lam Nguyệt cầm bánh đưa lên miệng ăn. Ăn xong cô ở ngoài nhìn ngắm phong cảnh.
- Nè, nước của cậu. Vô Khuê nói rồi đưa cốc nước cho cô.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ bị lỗ hổng thời gian hút vào
Vô Khuê ngạc nhiên:
- Lỗ hổng thời gian?.
Lam Nguyệt trả lời:
- Ừm chính nó, vốn tớ đang ngủ ngon trên giường, thì lỗ hổng xuất hiện kéo tớ đến đây. Nhà tớ có thể rất xa nơi này, tớ không biết có thể về được không.
Vô Khuê nói:
- Cậu bình tĩnh, rồi sẽ về được thôi. Chỗ tớ gọi là Lâm Gia. Nhà của cậu ở đâu?.
Lam Nguyệt trả lời:
- Nhà tớ ở trên núi, gọi là Châu Phong.
Vô Khuê nói:
- Hình như tớ có nghe qua tên địa phương này. Cậu yên tâm tớ sẽ bảo người thân tìm giúp.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ cảm ơn cậu nha.
Vô Khuê nói:
- Được rồi không cần phải cảm ơn tớ đâu. Tớ đi soạn đồ, lát nữa nhập học nha.
Lam Nguyệt chỉ đành gật đầu, bố mẹ ơi con đành ở lại đây thôi. Con sẽ tìm cách trở về.
Vô Khuê khẽ quay lại nhìn cô bạn mới quen, có chút đồng cảm. Bởi cô chỉ sống với bố, còn mẹ thì đã mất sớm.