Cả hai bước đến trước cửa phòng, Vô Khuê dùng chìa khóa để mở cửa.
Vô Khuê nhìn xung quanh nói:
- Xem ra chúng ta đến sớm rồi, mọi người còn chưa đến nữa.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm, tớ đi mua chút đồ cá nhân. Vô Khuê đi cùng không?.
Vô Khuê chọn đại một cái giường, rồi ngồi xuống than thở nói:
- Tớ không, tớ mỏi chân quá.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi.
Sau khi đã mua đồ xong, cô đi dạo trong khuôn viên trường. Suy nghĩ trường quả thật rất rộng, có tiếng nước chảy thu hút sự chú ý của cô. Đến nơi trước mắt cô là một thác nước và rừng trúc trải dài thấp thoáng có vài chú thỏ trắng đang ăn cỏ. Cô hít một hơi, thật đúng là tiên cảnh rồi quay về kí túc. Cô quay trở về phòng, đúng lúc trời nhá nhem tối.
Thấy cửa phòng mở, trong phòng cũng đã bật đèn sáng trưng. Lam Nguyệt lên tiếng nói:
- Vô Khuê tớ về rồi.
Vô Khuê hỏi:
- Sao cậu đi lâu thế?.
Vô Khuê bất chợt ngửi thấy trên người Lam Nguyệt mùi hương thanh nhã.
Vô Khuê nói:
- Trên người cậu có mùi gì lạ lắm.
Lam Nguyệt ngơ ngác nói:
- Lúc nãy tớ có đi qua cây mộc lan cổ thụ, chắc là hương hoa thấm vào áo tớ.
Vô Khuê vừa cười vừa nói:
- À ra vậy. Phòng mình vừa có thêm thành viên mới nha.
Lam Nguyệt gật đầu rồi cầm lấy đồ vào trong nhà tắm. Sau 15 phút thì cô đi ra, thấy Vô Khuê đang nhìn chằm chằm.
Vô Khuê hỏi:
- Cậu ăn gì mà đẹp vậy?.
Lam Nguyệt thẳng thắn trả lời:
- Tớ ăn cơm mẹ nấu và luyện võ thuật thôi.
Vô Khuê trả lời:
- Tớ cũng tập võ mà nó lạ lắm.
Nhìn Lam Nguyệt múi rõ ràng như vậy, mà bản thân thì dồn lại thành một cục luôn. Cô nàng thầm ghen tị với Lam Nguyệt, dù trước đó đã được nhìn thấy
Lam Nguyệt nói:
- Như vậy cũng đáng yêu mà, tớ muốn tròn một xíu mà không được. Vô Khuê đã dùng bữa chưa?.
Vô Khuê trả lời:
- Tớ chưa. Chờ Lam Nguyệt về, xuống căn tin cùng ăn.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Vậy đi thôi. Còn người mới đâu Vô Khuê?.
Vô Khuê trả lời:
- Cậu ta đi ra ngoài ăn rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy chúng ta mau đi ăn thôi. Tớ đói rồi.
Cô ở căn tin dùng bữa cùng Vô Khuê. Cô ăn những thức ăn thanh đạm và chút thịt. Còn Vô Khuê thì khác, A Nguyệt nhìn vào đã thấy cay. Từ nhỏ đến lớn cô không thể ăn cay.
Vô Khuê quay sang hỏi cô, chỉ vào chiếc khay đựng món mà toàn thấy màu của ớt.
Vô Khuê hỏi:. Truyện Điền Văn
- Cậu ăn món này không?.
Lam Nguyệt nhìn rồi trả lời:
- Xin lỗi tớ không thể ăn được cay.
Vô Khuê nói:
- Cậu ăn một xíu thôi nha, nể mặt tớ đi mà.
Lam Nguyệt nói:
- Được. Tớ sẽ ăn một chút.
Cô gắp một chút cho vào miệng ăn nuốt xuống. Lát sau liền bị sặc.
Vô Khuê thấy vậy, liền đưa cốc nước cho Lam Nguyệt nói:
- Cậu mau uống đi, tớ xin lỗi.
Lam Nguyệt trả lời:
- A không sao đâu. Tớ ăn xong rồi. Trong miệng cô giờ cảm thấy rất nóng. Cô đứng lên để về phòng.
Vô Khuê thấy cô như vậy, liền nhớ ra bị cay uống sữa tươi sẽ đỡ. Liền mua hộp sữa tươi rồi đưa cho Lam Nguyệt nói:
- Cậu uống cái này đi.
Lam Nguyệt nói:
- Cảm ơn cậu.
Cô nhận lấy hộp sữa, rồi đợi Vô Khuê cùng về. Sáng ngày mai cô đi học rồi, nên hôm nay phải đi ngủ sớm.
Hôm sau cô và Vô Khuê đã xuống sân xếp hàng, nghe về lịch sử của trường.
Vô Khuê vừa nói vừa chọc lưng cô:
- Này tớ thấy thầy hiệu trưởng cũng mang họ Lam đó.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Có gì lạ sao?.
Cô nhìn thầy hiệu trưởng đang đọc đến nội quy nhà trường, bỗng ngơ ra suy nghĩ đây không phải là điều cấm vi phạm trong gia đình nhà cô sao lại trùng hợp đến thế.
Vô Khuê nói:
- Này cậu sao thế Lam Nguyệt?.
Lam Nguyệt trả lời:
- Tớ không sao
Cô ngồi nghĩ, đến khi chủ nhiệm của lớp xuất hiện nói:
- Các em mau đi theo cô.
Lam Nguyệt và Vô Khuê mau chóng đi theo, đến nơi có bảng hiệu: kiếm thuật.
Cô chủ nhiệm nói:
- Giờ cô sẽ kiểm tra trình độ và thể lực của các em. Bạn nào sẽ xung phong đầu tiên hay cô gọi theo sổ nha?.
Cô ngồi nghĩ, dù gì cô cũng đầu sổ nên xung phong trước.
Lam Nguyệt giơ tay lên.
- Dạ. Em xin lên để cô kiểm tra ạ.
Chủ nhiệm liền đưa cho cô một bộ võ phục rồi nói:
- Em vào trong đó thay đồ nha.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ.
Cô bước vào trong phòng thay đồ. Lát sau liền đi ra, khởi động giãn gân cốt một chút rồi mới thực hiện bài kiểm tra.
Cô chủ nhiệm lên tiếng:
- Em lại đây để cô kiểm tra.
Lam Nguyệt trả lời:
- Dạ.
Cô chỉ dạ một tiếng, rồi cúi người trước giáo viên chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm thấy vậy liền đánh giá Lam Nguyệt tư chất không tồi, chắc chắn đã được giáo dục rất tốt.
Vô Khuê ngồi dưới nhìn Lam Nguyệt đi ra, thầm nghĩ bình thường cậu ấy đã đẹp rồi mặc võ phục còn đẹp hơn.